Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 152: Chương 152

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152: Chương 152


Bọn trộm c·h·ó cầm gậy, định bao vây lên, chúng muốn chế trụ Chiến Thần trước rồi làm tê nó. Bởi vì trong tay chúng chỉ có một mũi thuốc tê, không phải s.ú.n.g gây tê, không thể trực tiếp nhắm vào Chiến Thần gây tê.

Diệp Hoan thấy Chiến Thần hưng phấn chạy tới nói: “Chủ nhân, hôm nay em bắt được mấy người xấu.”

Trước đây mấy tên trộm c·h·ó này đều là du côn thành phố lẫn nông thôn, bình thường không làm chuyện gì ra hồn, cả ngày trộm gà bắt c·h·ó, đặc biệt khiến hàng xóm phố phường rất ghét. Sau đó chúng phát hiện có quán thịt c·h·ó bán thịt c·h·ó ở thành phố, chúng mới nghĩ tới làm việc này. Còn thuốc tê, là hàng lậu được chúng mua qua chủ nhân của phòng khám nào đó.

Thực ra Diệp Đông và Diệp Nam cũng muốn đi theo xem thử, đáng tiếc Hoan Hoan không gọi chúng, chúng không tiện đi theo. Mà hai đứa biết Hoan Hoan đã lớn, còn là con gái, có thể có vài chuyện không cần nói với chúng, nên không hỏi kỹ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiến Thần kể lại chuyện nó gặp hôm nay cho Diệp Hoan nghe.

Diệp Hoan nói với Diệp Đông và Diệp Nam: “Chị đột nhiên nhớ ra có chút chuyện chưa làm, trưa nay hai đứa ra ngoài ăn.” Nói xong cô móc tiền đưa cho Diệp Đông. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn có người cười hi hi nói: “Lẽ nào con ch.ó này còn chơi chiến thuật với chúng ta? Dẫn chúng ta chạy vòng vòng, muốn chúng ta mệt c·h·ế·t?”

Diệp Hoan ngơ ngác: “Người xấu gì, ở đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 152: Chương 152

Chiến Thần không đợi chúng vây lên, trực tiếp vồ tới, vồ trúng một người trong đó, lại dùng một chân đánh ngất người ta; sau đó nó làm theo trình tự, nhanh chóng đánh ngất từng người dưới vẻ mặt sợ hãi của chúng.

Lời này giống như ấn phím tạm dừng, mấy người đều dừng lại thở d.ốc.

Còn cách khiến người ta ngất đi là nó học từ Kỷ sư phụ, lúc đầu khi Kỷ sư phụ dạy cho Diệp Đông và Diệp Nam học võ, Chiến Thần đã nghe giảng không ít. Tuy nó không học được chiêu thức của con người, nhưng nó biết nhược điểm của con người ở đâu, một chiêu quả nhiên hữu dụng.

Đại ca thiếu kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, đừng cãi nữa, tao thấy con ch.ó đó cũng dừng lại nghỉ ngơi, chắc chắn là chạy mệt rồi, chúng ta mau tới bắt nó đi.”

Tên đầu sỏ trong đó thở hổn hển hỏi: “Đại Đầu, mày nhìn rõ chưa, vừa nãy chúng ta đã tới con hẻm này rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế là mấy người này nghe lời của đại ca, lại bắt đầu rượt theo.

“Không phải mày luôn rượt theo c·h·ó sao, c·h·ó cũng đang trốn mày.”

Chiến Thần thấy đã đánh ngã chúng, ném ở đâu cũng được, trực tiếp vòng về nhà, lúc này Diệp Hoan bọn họ cũng vừa tan học về.

Chiến Thần là con ch.ó bị động chịu đòn sao, hiển nhiên không phải. Nó dừng lại không phải vì để chúng bắt, mà là thời gian tan học buổi trưa sắp tới rồi, Chiến Thần định xử mấy người này, về nhà hỏi chủ nhân tiếp theo nên làm thế nào? Lần đầu tiên gặp phải trộm c·h·ó, nó không biết phải xử lý thế nào.

Những kẻ này đều là kẻ không đàng hoàng, đầu óc cũng không quá thông minh. Chiến Thần giở chút kế nhỏ, chúng đã bắt đầu cắm đầu rượt theo vòng hai.

Đám trộm c·h·ó dần tới gần, còn có người kêu gào với Chiến Thần: “Con c·h·ó ngu, mày chạy đi, chạy không nổi nữa chứ gì? Xem tao có bắt mày hầm thịt ăn không.”

Đại Đầu gật đầu nói: “Nhớ rõ rồi, vừa nãy đã tới đây một lần.”

“Không sao, hai đứa đi ăn cơm đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này Chiến Thần dẫn chúng chạy vào trong hẻm gần nhà mình, sau đó dừng lại đợi đám trộm c·h·ó đó.

Chiến Thần còn buồn bực sao mấy người không rượt nữa, nghe ra mấy người này lại dừng lại cãi nhau, nó cũng rất cạn lời. Sau đó Chiến Thần dừng lại, đứng ở đó thở d.ốc, giả vờ cũng mệt rồi.

“Hoan Hoan, chị đi đâu vậy?”

Lập tức bị người khác chửi: “Mày ngu à, c·h·ó biết trông nhà đã rất tốt, biết chiến thuật cái gì, còn dẫn chúng ta chạy vòng vòng, tao thấy là con ch.ó đang chuồn khỏi mày thì đúng hơn, đồ ngu!”

Đại ca đám trộm c·h·ó nghĩ, chúng đều tốn sức rượt theo cả buổi, không bắt con ch.ó đó lại, không phải là uổng công rượt theo sao?

Thực ra với thể chất thần của Chiến Thần, thuốc tê vốn vô hiệu với nó, còn không hữu hiệu bằng trực tiếp cho nó một gậy, còn có thể khiến Chiến Thần cảm thấy hơi đau.

Có người tinh mắt phát hiện, gắt lên: “Mẹ kiếp! Con c·h·ó này rất thông minh, thế mà lại dẫn chúng ta chạy vòng vòng, đại ca, anh xem chúng ta lại chạy tới con hẻm này rồi.”

Diệp Hoan nghe có người muốn bắt Chiến Thần đi, đúng là ghê gớm, gan rất to, không thể dễ dàng tha cho chúng được.

Bọn trộm c·h·ó vừa rượt vừa nói: “Tao không tin một đám người lại không xử được một con c·h·ó!”

Chúng đều biết Đại Đầu là người nhớ đường nhất, bởi vì bình thường khi ra ngoài bắt c·h·ó, đều là do Đại Đầu dẫn đường.

“Không sao chứ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152: Chương 152