Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Ám Mặc Trầm Hương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 155: Chương 155
Diệp Hoan vừa mới nấu cơm xong, còn chưa ăn cơm: “Chiến Thần, sao vậy, lại phát hiện bọn trộm c·h·ó?”
Chiến Thần còn nghe thấy bọn chúng nói: “Hàng lần này đều rất tốt, đều có thể bán được giá tốt.”
Hàng gì, không phải là nói trẻ con sao?
Lần này Diệp Hoan trực tiếp dùng bùa ác mộng đỉnh cấp, khiến bọn buôn người chìm vào trong ác mộng. Nếu Diệp Hoan không làm gì, chúng sẽ luôn chìm trong ác mộng, cho tới c·h·ế·t.
Chiến Thần nghĩ: có lẽ giống như chủ nhân nói, bên trong này là kẻ buôn người bắt bán trẻ nhỏ!
Diệp Đông vội hỏi: “Hoan Hoan, chị đi đâu?”
Diệp Nam: “Chắc chắn Hoan Hoan chê chúng ta là của nợ, không muốn dẫn chúng ta ra ngoài.”
Diệp Hoan từ bên ngoài nhìn vào, một tiểu viện rất bình thường, cũ hơn căn viện nhà họ, nhưng cũng không phải là căn viện hoang vu. Nơi này đã gần kề ngoại ô, xung quanh thông thoáng, có mấy con hẻm thông tới các hướng. Diệp Hoan nghĩ: Lẽ nào bọn buôn người nhìn thấy ở đây tiện bề thoát thân, nên mới chọn gây án ở nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đợi Diệp Đông và Diệp Nam đuổi ra đã không thấy bóng dáng của Chiến Thần và Diệp Hoan đâu.
Chiến Thần chạy về, thế mà lại không thấy mệt, có thể thấy thể lực của nó mạnh cỡ nào: “Chủ nhân, chủ nhân, có chuyện rồi.”
Sau đó Chiến Thần nhân lúc người xấu mua cơm ăn cơm, vội vàng quay về báo tin cho chủ nhân. Trên đường về, nó sợ bọn buôn người bán trẻ em đi rồi chuồn mất, cho nên tốc độ chạy của Chiến Thần vô cùng nhanh, còn đi đường tắt về. Nó chạy lướt qua người khác, người ta còn tưởng là hoa mắt, nhìn thấy một bóng đen.
Chương 155: Chương 155
Mỗi lần sau khi phụ huynh vừa mất con, hoảng hốt báo án, sau đó cảnh sát sẽ điều tra khá nghiêm, lúc này bọn buôn người không dám tiếp tục làm chuyện bẩn dưới mí mắt của cảnh sát, đây là muốn lánh nạn.
Thế là Chiến Thần bắt đầu canh me. May mà nó là một con c·h·ó, cho dù canh me cũng không ai chú ý nó. Ai bảo nó là c·h·ó chứ, bọn buôn người sẽ không cho rằng c·h·ó biết báo tin, nhưng Chiến Thần chính là con ch.ó biết báo tin.
Diệp Hoan có thể nhìn thấy những người đó, những người đó không nhìn thấy Diệp Hoan, vây quanh bàn nói chuyện.
“Lần này bắt được hơn hai mươi đứa nhỏ, tối nay mau chóng đưa chúng đi, bán xong lại có thể vớt được một số tiền lớn. Xong chuyện chúng ta ai về nhà ấy tránh gió, đợi qua đợt này rồi tính.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Đông: “Không biết hai bọn họ đi đâu, cả ngày cũng không nói rõ.”
Chiến Thần nhớ tới chủ nhân từng nói kết bè gây án, người xấu quá nhiều, một con ch.ó như nó đồng thời không thể chế phục quá nhiều người xấu, tốt nhất đừng đánh rắn động rừng, gọi cô tới trước, cùng xử lý người xấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần này Diệp Hoan ngay cả cơm cũng không màng ăn, trực tiếp theo Chiến Thần tới trước tiểu viện mà nó nói có bọn buôn người bên trong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Hoan dặn dò: “Ra ngoài có chút chuyện, các em không cần đợi chị. Có thể chị sẽ về muộn một chút, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái gì, là buôn người, ở đâu?” Diệp Hoan vừa nghe là bọn buôn người, không còn bình tĩnh nữa, lập tức muốn ra ngoài.
Nhưng Diệp Hoan chỉ tìm được vài đứa bé sơ sinh nằm trên giường ở căn phòng bên cạnh. Đám trẻ còn lại đâu? Điệp Hoan nghĩ tới Chiến Thần từng nói, có thể bọn buôn người đã giấu trẻ ở nơi như hầm đất, Diệp Hoan trực tiếp đi tìm trong viện, quả nhiên nhanh chóng phát hiện tình hình.
“Diệp Đông, Diệp Nam, hai đứa ăn cơm xong rồi thu dọn bát đũa, chị có chút việc phải ra ngoài.”
Diệp Đông nghe vậy, không oán than nữa. Tuy cậu không biết Hoan Hoan ra ngoài có việc gì, nhưng chắc chắn không cần chúng giúp là thật.
Diệp Hoan bảo Chiến Thần tạm thời đợi bên ngoài, cô đập lá bùa ẩn thân lên người mình, trực tiếp leo tường vào viện, sau khi đi vào, cô đi thẳng tới nhà chính phát ra tiếng nói.
Diệp Hoan vừa nghe vậy, lập tức xác nhận chính là bọn buôn người. Vậy còn khách sáo gì với chúng, trực tiếp khiến chúng ngất đi, tìm đám trẻ trước, xác nhận đám trẻ an toàn rồi tính.
Chiến Thần: “Không phải, lần này không phải là trộm c·h·ó, em thấy bọn buôn người.”
Diệp Hoan đứng ở cửa nhìn, bên trong có mười mấy người, trong đó còn có hai người phụ nữ, họ vây lại nói chuyện ăn cơm, nhưng xung quanh không có một đứa bé nào. Tình huống này khiến Diệp Hoan thấy không đúng, bởi vì rõ ràng Chiến Thần nói có nghe thấy tiếng khóc trẻ nhỏ.
Nếu người bình thường đi ngang qua căn viện, chắc chắn không nghe thấy tiếng khóc. Nhưng Chiến Thần không phải c·h·ó thường, nó lập tức nhận biết ra bên trong có vấn đề.
Quả nhiên tới chiều, lại có đàn ông phụ nữ ôm trẻ con hôn mê vào viện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.