Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Ám Mặc Trầm Hương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167: Chương 167
Chương 167: Chương 167
Sư huynh vẫn cố nhét chìa khóa cho Diệp Hoan, Diệp Hoan chỉ đành nhận.
Ý của anh ấy là nếu anh ấy không tiếp đãi nhiệt tình với sư muội một chút, để sư thúc biết sẽ không vui. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Hoan: “Sư huynh, em ở ký túc xá, chắc sẽ không ở đây, không cần lấy chìa khóa đâu nhỉ?”
Tuy Chiến Thần là c·h·ó thần bất phàm, nhưng lại không phải c·h·ó thần hít gió uống sương, nó vẫn cần ăn uống. Chẳng qua nó kháng đói tốt hơn c·h·ó bình thường mà thôi. Diệp Hoan cảm thấy, có lẽ sư huynh biết Chiến Thần là c·h·ó do cô nuôi, căn viện lớn như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý cho Chiến Thần ở đây. Nhưng chưa chắc sư huynh sẽ thích c·h·ó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Hoan: “Vốn dĩ muốn thuê một căn viện ở bên ngoài cho em ở trước, nhưng bây giờ xem ra em chỉ có thể ở đây rồi. Nhưng không sao, cho dù sư huynh không kiên nhẫn chăm sóc em, chị cũng sẽ ngày ngày trở về mang cơm cho em ăn.”
Lần này Nhiễm Hàn không nói nhiều, đồ ăn nhiều người cũng đông, nếu không đâu ăn đủ. Hơn nữa còn có mấy cậu chàng kia mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỷ Nguyên Sâm thấy Chiến Thần lại đi theo Diệp Hoan, bất giác nghĩ: Anh ấy đối xử tốt với Chiến Thần, Chiến Thần ở trước mặt anh ấy cũng nghe lời, nhưng một khi gặp Diệp Hoan, anh ấy liền trở nên vô dụng. Haiz! Nếu anh ấy gặp Chiến Thần sớm hơn thì tốt rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài sắp xếp họ đi ăn cơm, Nhiễm Hàn thật sự không sắp xếp hoạt động nào khác, ví dụ nói dẫn họ đến danh lam thắng cảnh tham quan, hoàn toàn không có. Bởi vì thể chất của Nhiễm Hàn, từ nhỏ không tiếp xúc nhiều với người ngoài, sau khi lớn lên luôn hình thành thói quen. Cho dù bây giờ anh ấy có thể khống chế được sát khí trong cơ thể, cũng không muốn đến nơi đông người.
Mọi người cùng phụ giúp, có người lấy bát đũa, có người bày ghế, rất nhanh đã sắp xếp xong bữa sáng, mọi người vây lại bên bàn lớn, cùng nhau ăn sáng.
Nếu Diệp Hoan biết suy nghĩ của Kỷ Nguyên Sâm, chắc chắn sẽ cười. Anh ấy thích Chiến Thần, luôn kiên nhẫn muốn nắm bắt được trái tim của Chiến Thần.
Lý Vệ Hoa không nhịn được nói: “Cậu thành thật quá, sau lại mua nhiều đồ ăn sáng như vậy?”
Chiến Thần luôn tàng hình theo chủ nhân vào căn phòng cô chọn.
“Lấy đi, muốn về thì về.”
Nhìn thấy hai người phụ nữ lớn tuổi, Nhiễm Hàn động cuống họng, cuối cùng khách sáo nói một câu: “Sáng nay ăn tạm trước, buổi trưa đón gió tẩy trần giúp mọi người, mời mọi người đến quán ăn cơm.”
Lý Vệ Hoa: …
Nhiễm Hàn giải thích đơn giản: “Không cần khách sáo, công việc của cháu không bận, đây là việc cháu nên làm, nếu không sư thúc sẽ không vui.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ồ, vậy mọi người cứ tự nhiên.”
Sau khi ăn xong, Nhiễm Hàn bảo mọi người nghỉ ngơi, anh ấy chủ động đưa chìa khóa cổng cho Diệp Hoan: “Em cầm lấy, lúc nào cũng có thể tới ở, sau này đây là nhà em, anh là khách, không cần khách sáo với anh. Sư thúc nói rồi, một khoảng thời gian nữa thúc ấy sẽ tới tìm em, bảo em yên tâm ở thủ đô đợi thúc ấy là được.”
“Thực ra tối qua bọn em đã ngủ trên tàu rồi, không buồn ngủ lắm.”
Diệp Hoan nhìn mẹ nói chuyện với sư huynh, thoắt cái bị sư huynh nói đến bế tắc, không khỏi lo lắng cho EQ của sư huynh. Không biết sư huynh giao thiệp với đồng nghiệp và cấp trên thế nào, có một cấp dưới ít nói lại thẳng thắn như vậy, tin rằng cấp trên của sư huynh thi thoảng sẽ cảm thấy rất khó xử.
Lý Vệ Hoa cũng khách sáo từ chối: “Sư huynh của Hoan Hoan à, cậu có thể đón chúng tôi tới ở đã rất tốt rồi, buổi trưa chúng tôi tự ra ngoài ăn là được, không dám phiền cậu. Nếu làm lỡ thời gian cậu đi làm gì đó thì không tốt lắm.”
Diệp Hoan vội vàng từ chối: “Sư huynh, không cần làm phiền anh quá đâu, bọn em tới đi học, chứ đâu phải tới thăm bà con, đâu cần phải đón gió tẩy trần?”
Đáng tiếc Diệp Hoan và Chiến Thần không biết, một người một c·h·ó đang thương lượng vấn đề.
“Em cũng nghỉ ngơi đi, buổi trưa anh sẽ gọi mọi người ăn cơm.”
Như thế anh có thể làm chủ nhân của Chiến Thần.
“Chủ nhân, sau này em ở đâu? Phải ở chỗ sư huynh chị sao?” Chiến Thần lo lắng cho việc ăn ở của mình. Sau này nó phải sống chung với sư huynh mặt lạnh sao, liệu sư huynh có không thích nó không?
Lần này Lâm Nghi Song không chen vào, bởi vì đối với Nhiễm Hàn mà nói, ba người họ là khách thật, không có gì nên nói cả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.