Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

Quyển 5 - Chương 69: Hoàng Đế hết bệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 5 - Chương 69: Hoàng Đế hết bệnh


Edit: Tuyên Tuyên

Beta: Tiểu Tuyền

Lúc Ôn Uyển trở về phủ, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Chuyện ở Từ

Thiện Đường như thế nào rồi?” Ôn Uyển định mở rộng thêm Từ Thiện Đường,

chuẩn bị mở ra một nơi giống như là nơi đào tạo cơ cấu nội bộ, sẽ đào

tạo những cô gái tự nguyện muốn tự mình nuôi sống bản thân, có thể học

thêu, có thể học tính toán sổ sách, chỉ cần họ nguyện ý thì không c·h·ế·t

đói được. Dĩ nhiên đây là ý tưởng tạm thời của Ôn Uyển, cũng không biết

lúc nào sẽ bắt đầu, không biết có gặp phải pháo oanh hay không nữa (ý là bị mọi người phản đối, coi là hành động điên rồ). Ôn Uyển cảm thấy trước khi làm một việc ở cổ đại, cần phải chuẩn bị tinh thần sẽ bị mọi người phản đối, lên án.

Hạ Ngữ đáp lời nói “Quận Chúa, La phu nhân đến”.

Ôn Uyển bảo nhanh cho người đi vào, người đang mang thai bụng lớn,

lại gửi thiếp đến nhất định phải gặp mình, không biết có chuyện gì quan

trọng đây?

Ôn Uyển nhìn cái bụng lớn của Mai Nhi, liền cười nói “ Ngươi có

chuyện gì thì viết thư đến cho ta là được rồi. Làm gì nhất định phải tự

mình đến. Ta thấy rất lạ sao mẹ chồng ngươi và La Thủ Huân không quản

ngươi đây?”.

Bình nhi đỡ Mai nhi đi vào, ngồi lên ghế. Sắc mặt Mai nhi tỏ ra rất phức tạp, không nói lên lời, mấy lần muốn nói lại thôi.

Ôn Uyển không khỏi bật cười “Có chuyện gì ngươi cứ nói, chẳng nhẽ ông trời có thể sập xuống hay sao. Ta đây rất tốt, không sợ ngươi đả kích

đâu”. Hoàng Đế rất khỏe, lão sư cũng rất khỏe, hai người nàng coi trọng

nhất đều tốt, không có việc gì có thể đả kích được.

Mai nhi c*n m** d***, rất lâu sau mới nói “Ôn Uyển, ta thật xin lỗi ngươi. Cũng là lỗi của ta, ta thật xin lỗi ngươi”.

Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ quái “Có chuyện lớn gì a?”

Mai nhi đau lòng nói “Tướng công ta, luôn luôn muốn ta đến nói tốt

với ngươi, để nhập cổ phần làm ăn với ngươi. Ta không có cách nào khác,

chỉ có thể nói cho hắn biết, ngươi đang giúp Hoàng Thượng làm ăn, kiếm

tiền. Ôn Uyển, lúc ấy cũng là ta nóng nảy, ta càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, không phải ta lại đem phiền toái đến cho ngươi đấy

chứ ?” Thật ra Mai nhi sợ làm tổn hại đến danh dự của Hoàng Thượng.

Chuyện Hoàng Đế kinh doanh buôn bán, tóm lại dù sao cũng rất khó nghe.

Nếu bị Hoàng Đế biết, nhất định sẽ trách mắng Ôn Uyển.

Ôn Uyển dở khóc dở cười “Ta tưởng chuyện lớn gì. Nói thì cũng đã nói rồi. Người đâu, mang một chén nước trái cây lên đây”.

Mai nhi nhìn một chén sứ trắng đầy nước ngọt, trong chén chính là

nước màu hồng hồng “Ôn Uyển, đây là nước trái cây? Nước trái cây này làm như thế nào?”.

Ôn Uyển cười nói “Đây là nước ép từ quả nho, rồi thêm mật ong. Ngươi

thử nếm xem, mùi vị rất ngon, lại giàu chất dinh dưỡng”. Đây chính là

thực phẩm thiên nhiên tốt nhất.

Mai nhi cẩn thận uống một hớp. Uống khoảng nửa chén thì buông xuống

“Không ngờ ngươi cũng kinh doanh những thứ này. Nhưng quả thật rất dễ

uống. Ôn Uyển, ngươi thật không tức giận sao?”.

Ôn Uyển khoát tay một cái nói “Ta đâu có hẹp hòi như vậy. Biết thì biết thôi”.

Hai ngươi đang nói chuyện, liền nghe báo trong cung đưa tin đến, Ôn

Uyển vội vàng vào Cung. Trong lòng Ôn Uyển hơi hồi hộp “Là chuyện gì?”.

Thái giám đến truyền lời cười nói “Quận Chúa, là Hoàng Thượng có chuyện muốn nói với người”.

Ôn Uyển nghe được Hoàng Đế tìm mình, không phải là Hoàng Đế có chuyện đó chứ? Bị một lần kinh sợ khiến Ôn Uyển có cảm giác mình giống như

chim sợ cành cong. Nàng nhanh chóng thay cung trang, nói hai câu xin lỗi với Mai nhi rồi vào cung.

Mai nhi vẫn không yên lòng nên hỏi Bình nhi “Ngươi nói xem, Ôn Uyển

thật sự không để bụng hay là nể mặt ta nên giả vờ không để ý?”

Bình nhi che miệng cười nói “Phu nhân, nô tỳ sớm nói Quận Chúa là

người rộng lượng mà. Phu nhân vẫn cứ không tin. Quận Chúa ngày ngày vội

vàng dưỡng bệnh, lại muốn kiếm nhiều tiền. Người không nhìn thấy Quận

Chúa phải loay hoay xung quanh mãi thì ở đâu có thời gian tính toán chi

li những chuyện vụn vặt như vậy”.

Mai nhi không lên tiếng tán thành. Ôn Uyển không so đo, nhưng không

có nghĩa là nàng không áy náy. Lần này do mình quá lơ là sơ xuất. Lần

này không sao, thế còn lần sau? Lần sau nếu nàng lại không cẩn thận nói

ra cái gì, nàng không muốn có hiềm khích với Ôn Uyển. Nàng rất quý trọng tình cảm với Ôn Uyển.

Ôn Uyển vào Điện Dưỡng Hòa, bên trong rất yên tĩnh, Hoàng Đế ngồi ở Ngự án, khi vừa nhìn thấy mình, ánh mắt trở nên rất kỳ quái.

Ôn Uyển nhìn Hoàng Đế tuyên mình vào cung, chân mày đang nhíu lại,

không biết lại bị cái gì k*ch th*ch “Cậu Hoàng Đế, cậu sao vậy?”

Hoàng Đế nhìn về phía Ôn Uyển vẻ mặt tỏ ra không tin được “Con còn

muốn gạt ta đến bao giờ nữa? Rốt cuộc Giác Ngộ Đại Sư đã nói gì với con”

Ôn Uyển buồn bực, sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến chuyện này “Không nói gì cả”.

Hoàng Đế không tin, nhưng Ôn Uyển thì c·h·ế·t cũng nói chỉ là chữa bệnh thôi, ngoài ra cái gì cũng không nói.

“Giác Ngộ Đại Sư không thể nào không nói gì, đã đem phương thuốc mạng đổi mạng đưa cho ngươi. Vừa rồi ngươi đã nói láo, ta nói không sai

chứ?”. Một ông lão mặc quần áo vải thô rách đi tới.

Ôn Uyển nhìn lão đầu, trong nháy mắt liền vô cùng kinh ngạc. Nhưng

rất nhanh đã hồi phục lại, thần sắc không thay đổi nói “Cái gì lấy mạng

đổi mạng? nói hươu nói vượn gì vậy? Con không phải vẫn tốt đó sao?”.

Miệng thì nói thế nhưng trong lòng thì hoảng sợ cực điểm. Sao Mộc lão

đầu lại biết?

Trong lòng Hoàng Đế thấy khó chịu như dời sông lấp bể, không biết

mình nên nói gì hay làm gì. Chỉ cúi đầu nói một câu nha đầu ngốc. Nhìn

thần sắc Ôn Uyển tất nhiên đã biết Giác Ngộ Đại Sư cũng đã nói cho Ôn

Uyển biết mọi chuyện. Nhưng Ôn Uyển vẫn nguyện ý dùng tính mạng mình để

đổi lấy tính mạng của hắn. Hoàng Đế cảm động đến không nói lên lời.

Mộc lão đầu cười nói “Có phải hay không chính ngươi rõ ràng nhất. Để ta bắt mạch cho ngươi”.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra. Để

Mộc thần y bắt mạch cho mình. Xem một chút thân thể mình như thế nào?

Mộc lão đầu sau khi bắt mạch xong liền nói “Ta nghe nói ngươi không

c·h·ế·t, thì nghĩ rằng mạng của ngươi kéo dài không được nữa, nhưng lại

không ngờ không chỉ có khí sắc không tệ, ngay cả mạch tượng cũng tốt hơn nhiều so với ta nghĩ. Mạch tượng khá vững vàng, nha đầu, có phải Giác

Ngộ Đại Sư đã cho ngươi thứ tốt gì hay không?”.

“Không có”. Ôn Uyển không có ý định đem phương pháp điều dưỡng thân thể nói cho lão biết.

Mộc lão đầu lại rất khẳng định “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.

“Ông giúp ta xem một chút, Cậu Hoàng Đế thật sự đã không có chuyện gì rồi chứ?”. Ôn Uyển nhìn vẻ mặt Hoàng Đế biết là đã không có chuyện gì

rồi. Nếu không thì khiếp sợ như vậy làm gì?

“Sống thêm mười hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, nếu dưỡng

thân thể tốt sống hai ba mươi năm cũng không phải là không được. Bây giờ ngươi có thể yên tâm”. Mộc lão đầu nói xong, thấy vẻ mặt thở phào nhẹ

nhõm của Ôn Uyển, thì ngay cả kẻ bất cần đời như lão cũng thấy cảm động, mắt liếc nhìn về phía Hoàng Đế, thật là đáng hâm mộ. Trong thiên hạ, có thể làm cho một người cam tâm tình nguyện lấy mạng sống của họ đổi cho

mình. Đây là chuyện không phải nhờ phúc khí mà có được.

Lúc này Ôn Uyển mới nói “Vậy còn cháu? Cháu có thể sống nhiều nhất

được bao nhiêu năm. Người giúp cháu xem kỹ xem?”. Thật ra Ôn Uyển căn

bản không tin tưởng vào cái gì mà lấy mạng đổi mạng. Mặc dù rất nguy

hiểm, nhưng Ôn Uyển vẫn tin rằng do phương thuốc có tính quyết định

nhất, máu của nàng cũng chỉ là thêm vào thôi.

“Không c·h·ế·t được. Đúng là chuyện hết sức kỳ quái, đoán chừng ngươi có thể sống được ba bốn mươi năm”. Mộc thần y nhìn thấy trạng thái tinh

thần Ôn Uyển rất tốt.

Ôn Uyển không ngừng vui mừng a “Vậy không phải ta vốn trường mệnh đến trăm tuổi sao?”.

“Có phải hối hận hay không?”. Mộc lão đầu vuốt râu, trên mặt thể hiện ‘ngươi có hối hận cũng vô dụng.’

“Sao phải hối hận? Ta mới không cần sống lâu như vậy. Đến lúc ấy,

thân nhân bằng hữu bên cạnh, cùng những người đồng niên đều c·h·ế·t vì già, vì bệnh cả rồi. Chỉ để lại một mình ta, thật là cô đơn, đáng thương a.

Vẫn là sống năm sáu chục tuổi, theo Cậu Hoàng Đế chân trước chân sau đi

cùng là được rồi. Xuống dưới đó cũng có người che chở”. Bộ dáng Ôn Uyển

không hối hận, người lại rất cao hứng nói.

“Con, cái hài tử ngốc này, nói chuyện không biết kiêng kỵ”. Hoàng Đế

nhìn bộ d*ng ch*n thành của Ôn Uyển, không khỏi bật cười. Nhưng trong

lòng cảm động, thì không cách nào dùng lời nói ra được.

“Kỳ nhân, cao nhân, quái nhân, xem sau này còn ai nói ta là quái nhân nữa không?”. Lão giả không khỏi lắc đầu.

“Ai, tiểu nha đầu, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là

làm sao mà khỏe như thế này. Dùng biện pháp gì đem bản thân nuôi dưỡng

tốt vậy”. Mộc thần y lập tức hỏi.

Ôn Uyển cự tuyệt trả lời, tỏ vẻ là tự nhiên tốt.

“Vậy ngươi nói cho ta biết, trừ dược liệu trong phương thuốc trên,

thuốc dẫn là cái gì? Trong phương thuốc này cái gì cũng không thiếu,

nhưng thiếu một vị thuốc dẫn, đúng không?”. Mộc thần y nhìn thẳng vào Ôn Uyển, dường như chờ Ôn Uyển nói cho hắn biết bí mật.

Ôn Uyển lắc lắc đầu, Mộc thần y không tin, tỏ vẻ chê cười nói “Ngươi

không nói ta cũng biết, khí huyết của ngươi hao hụt nghiêm trọng. Tất

nhiên là dùng máu của mình làm thuốc dẫn. Nhưng ta muốn biết là máu của

ngươi không giống với người khác ở chỗ nào? Ta cũng cho một người khác

dùng theo phương thuốc của ngươi nhưng ba tháng sau người đó liền c·h·ế·t.

Một chút hiệu quả cũng không có”.

Ôn Uyển ngây ngốc nói mình không biết. Ngay sau đó Ôn Uyển phát huy

một chút mánh khóe lừa dối người của nàng “Có thể là ta thành tâm cảm

động ông trời đi!”

Mộc lão đầu nhìn Ôn Uyển khinh bỉ “Ta đối với ngươi có ơn cứu mạng

đó. Ngươi nói chuyện này ra coi như báo đáp ơn cứu mạng của ta đi. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không nói chuyện này cho người khác biết”.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút nói “Ta không biết. Giác Ngộ Đại Sư nói ta

phúc trạch thâm hậu, bởi vì ta là người chín đời đều làm người tốt

chuyển thế (Ôn Uyển là nói dối), trăm năm mới có một người. Hơn nữa Giác Ngộ Đại Sư còn nói, không chỉ có như thế, còn phải là người

thân nhất, dĩ nhiên phải cam tâm tình nguyện mới được. Những thứ này

thiếu một thứ cũng không được. Nếu người không tin, có thể tự mình đi

hỏi Giác Ngộ Đại Sư”.

Mộc lão đầu hết chỗ nói rồi, muốn đem tất cả điều kiện cứu người thế

này góp đủ, không phải rất khó, mà là căn bản không làm được. Có điều

trong lòng Mộc lão đầu vẫn hoài nghi Ôn Uyển đang nói láo, nhưng Ôn Uyển đã muốn che đậy, thì làm sao có kẻ nào có thể nhìn thấu nội tâm của

nàng. Thần sắc Ôn Uyển rất là thẳng thắn vô tư. Mộc thần y thầm nói

“Chín đời làm người tốt, vậy chẳng phải luôn người lương thiện đời này

ngươi sẽ vinh dự trở thành tiên, trở về thiên đình sao?”

Ôn Uyển ra vẻ làm sao ngươi biết.

Mộc lão đầu lộ vẻ giễu cợt “Ngươi khoác lác, ngươi tiếp tục khoác lác đi, xem người có thể đem mình khác lác lên thiên đình luôn không”.

Ôn Uyển vô cùng thành khẩn nói “Thần y, đúng là Giác Ngộ Đại Sư nói

như vậy, người bảo ta kết nhiều thiện duyên, làm nhiều việc thiện, phổ

độ mọi người. Để xây đủ công đức, có thể vinh dự được thành tiên, trở

thành tiên nhân”.

Vẻ mặt Ôn Uyển tỏ ra quá chân thành tha thiết, khiến Mộc lão đầu

hoảng hốt một chút. Nhưng Mộc lão đầu rất nhanh đã tỉnh lại “Ngươi cho

rằng hắn là Ngọc Hoàng đại đế ư? Nói ngươi có thể trở thành thần tiên là có thể trở thành thần tiên ư”. Nha đầu c·h·ế·t tiệt kia, lại đem lão xoay

vòng. Nhân tài, tuyệt đối là nhân tài a!.

Vẻ mặt Ôn Uyển rất vô tội “Ta cũng không biết, nhưng việc thiện đúng

là phải làm, có thể tích phúc đức. Năm đó không phải lão cũng vì ta làm

rất nhiều việc thiện mới nguyện ý cứu ta sao? Cho nên, ta vẫn là nên làm nhiều việc thiện, trợ giúp thêm nhiều người”.

Mộc lão đầu cũng không biết nên nói như thế nào nữa. Ban đầu đúng là

lão vì Ôn Uyển cứu rất nhiều người mới ra tay cứu giúp “Ngươi còn không

nói cho ta biết, rốt cuộc là biện pháp gì, làm cho ngươi nhanh như vậy

đã phục hồi”. Suýt nữa để cho nha đầu này trái lôi phải kéo quên mất

chuyện này.

Ôn Uyển lại dùng biện pháp đặc thù, cắn c·h·ế·t nói, nàng phúc khí nhiều nên không có chuyện gì. Mộc thần y gấp đến độ giậm chân, nhưng cũng vô

dụng, Ôn Uyển vẫn không nói. Bất đắc dĩ phải thở phì phò đi ra ngoài.

Ôn Uyển thấy dáng vẻ Hoàng Đế vừa cảm động lại vừa đau lòng, bộ dạng

liền kiên định nói “Cậu, nếu như trở lại một lần nữa. Nếu biết có thể

dùng mạng của con đổi lại được mạng của cậu, con vẫn như cũ, không chút

do dự mà làm như vậy. Cậu Hoàng Đế, người không biết một mình sống trên

đời, cảm giác lẻ loi, trơ trọi rất đáng sợ. Cho nên con tình nguyện sống ít đi mấy ngày, con không muốn sống cô đơn một mình. Hơn nữa chỉ ở bên

Cậu Hoàng Đế, Ôn Uyển mới có thể trải qua cuộc sống không lo không

nghĩ.”

“Đứa nhỏ ngốc!”. Hoàng Đế đem Ôn Uyển ôm vào trong ngực, trong mắt

đong đầy nước mắt cảm động. Cảm thụ được toàn thân Ôn uyển lành lạnh,

hiện tại tiết trời cũng vào tháng chín rồi mà toàn thân vẫn lạnh. Trong

lòng càng cảm thấy khó chịu. Thật là một đứa nhỏ ngốc, thật là một đứa

nhỏ ngốc a. Nhưng trong lòng lại tràn đầy ấm áp.

Ôn Uyển cảm nhận được tâm tình thay đổi của Hoàng Đế, liền híp mắt

cười nói “Cậu Hoàng Đế, con hiện tại đã là một đại cô nương rồi. Con nhớ là năm ấy khi con mười tuổi người ở đây đã nói, nam nữ thụ thụ bất

thân, tránh cho người ta dị nghị”.

Hoàng Đế nghe vậy dở khóc dở cười, buông Ôn Uyển ra, dùng sức vỗ Ôn

Uyển mấy cái, mắng “Nha đầu c·h·ế·t tiệt này, bây giờ lại trêu ghẹo cậu

nữa. Kể cả con lớn hơn nữa, trong mắt ta, con vĩnh viễn là hài tử chưa

trưởng thành”.

Ôn Uyển nghe thấy vậy, cố ý làm mặt quỷ.

Hoàng Đế biết mình chỉ cần dưỡng thân thể tốt, có thể sống thêm ba

bốn mươi năm nữa, ba mươi năm sau hắn cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, vậy là có thể sống đến sáu mươi tuổi. Thanh kiếm treo ở trên đầu Hoàng Đế cũng biến mất, tâm tình tốt lên. Nhìn Ôn Uyển làm mặt quỷ chào tạm biệt mà

cười to.

“Cậu Hoàng Đế, bắt đầu từ hôm nay, cậu phải cố gắng dưỡng thân thể,

tranh thủ sống thêm năm mươi năm. Con cũng vậy, tranh thủ sống sống đến

bảy mươi tuổi. Như vậy sẽ không có người dám khi dễ con”. Ôn Uyển làm

động tác khích lệ cố lên.

“Tốt”. Hoàng Đế thẳng thắn, không chút do dự đáp ứng. Chỉ cần hắn còn sống, nhất định sẽ để Ôn Uyển sống một cuộc sống tự tại như thần tiên.

Cho dù sau này hắn có c·h·ế·t đi, cũng nhất định an bài thỏa đáng, không để cho Ôn Uyển chịu bất cứ ủy khuất gì.

Từ nay về sau, Ôn Uyển nói gì trên căn bản Hoàng Đế cũng nghe theo,

tất nhiên là chuyện riêng, ví như làm sao dưỡng thân thể, ví dụ buổi

sáng thức dậy phải rèn luyện, đồ ăn mặn phải phối hợp hợp lý, sau khi ăn xong nửa canh giờ nhất định phải uống một chén trà dưỡng thần, thời

gian nghỉ ngơi mỗi ngày tăng lên ít nhất là bốn canh giờ. Những việc làm được hay không làm được cũng liệt kê ra một đống. Hoàng Đế vẫn nhất

nhất tuân theo.

Tôn công công thấy Hoàng Đế mọi chuyện đều làm theo như lời Quận

Chúa, liền nhịn không được âm thầm nói, Quận Chúa tuy là cháu gái, nhưng nếu mẹ ruột cũng chỉ quan tâm được như thế thôi (Ôn Uyển xấu hổ).

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 5 - Chương 69: Hoàng Đế hết bệnh