0
Năm 1968 tại Hồng Kông, tổng cộng chỉ có hai trường đại học chính quy, một là Đại học Hồng Kông mà Hoắc Diệu Văn theo học, và một là Đại học Trung Văn Hồng Kông.
Không phải nói toàn bộ Hồng Kông chỉ có hai trường đại học này, vẫn có một số trường học viện có hệ thống gần giống đại học, nhưng chúng đều không được cấp phép đào tạo đại học chính thức từ chính phủ nước Anh, vì vậy không thể cấp chứng nhận tốt nghiệp đại học chuyên nghiệp cho học sinh.
Đó cũng là lý do tại sao Hoắc Diệu Văn có thể thi đậu vào Đại học Hồng Kông, sau đó thành công nhận làm Đại Học Hồng Kông lão sư thay thế liền trở thành toàn bộ từ vân sơn phòng thôn xa gần nhân vật nổi tiếng, nghe nhiều nên thuộc “Học bá” cùng “Con nhà người ta”.
Đại học Hồng Kông, khu ký túc xá.
Trương oánh oánh lần đầu nhìn đến một cái so với chính mình cùng lắm thì hai tuổi nam sinh, cũng chỉ là ăn mặc một kiện phổ phổ thông thông màu trắng áo sơmi cùng quần tây, là có thể đủ như vậy anh tuấn cùng mê người, đặc biệt là khi hắn vô tình nâng chiếc kính mắt viền vàng lên, trông chẳng khác gì một ngôi sao điện ảnh vừa mới xuất hiện trong bộ phim Đài Loan 《 Xuân Hiểu Vân Khai 》 quả thật còn đẹp trai hơn cả biểu ca Khương David mà cô từng thấy trước đó.
Trương Oánh Oánh vừa đi, một bên cẩn thận suy nghĩ một chút về sự khác biệt giữa biểu ca Khương David trong phim 《 Xuân Hiểu Vân Khai 》và Hoắc Diệu Văn trước mặt. Nếu nói về vẻ đẹp trai, chắc chắn Hoắc sư huynh còn đẹp trai hơn, nhưng Khương David cũng không kém, vai diễn công tử hào môn của anh ta thật sự rất hợp. Nếu muốn nói sự khác biệt, có lẽ là ở cái khí chất.
Khương David khí chất bình thường, chỉ có thể nói là dựa vào anh tuấn bề ngoài mới mang cho người hảo cảm, trái lại Hoắc sư huynh trừ bỏ anh tuấn bề ngoài cùng dáng người thẳng tắp, hấp dẫn nàng ánh mắt, đại khái chính là khí chất của một người đọc sách.
Không biết vì sao, Trương Oánh Oánh bỗng nhớ đến câu thơ cổ mà lão sư dạy văn Trung học thường giảng: “Bụng có thi thư khí tự hoa!”
“Trương sư muội, ngươi xem bên kia.” Hoắc Diệu Văn không biết rằng khi hắn vừa mới đi được một quãng, Trương Oánh Oánh trong đầu liền xoay không biết bao nhiêu lần, suy nghĩ nhiều ít sự tình.
Cho nên, Hoắc Diệu Văn vẫn tiếp tục làm hướng dẫn du lịch, hắn chỉ vào một khu kiến trúc theo phong cách Anh, nói: “Đó là ký túc xá nam sinh, chúng ta gọi nó là đại học đường. Khu kiến trúc này có hơn ba mươi năm lịch sử, phía trước là một thương nhân người Scotland đã xây dựng tòa nhà này để làm trụ sở cho công ty của mình, hòa trộn phong cách kiến trúc thời đại Victoria của Anh quốc và Goethe.”
“Đây là nam sinh ký túc xá?!”
Trương oánh oánh đầy mặt không thể tin tưởng nhìn trước mặt này đống xa hoa tới cực điểm anh luân phong cách kiến trúc, kia men gốm màu trắng hoa văn tường ngoài, cửa xinh đẹp đến tựa như tác phẩm nghệ thuật phù điêu hành lang, mỗi chi tiết đều toát lên vẻ sang trọng của tòa nhà.
Dù là kiến trúc đã ba mươi năm, nhưng cho đến tận bây giờ cũng không hề lỗi thời. Ngược lại, những gia đình phú thương hiện tại cũng khó có thể sở hữu được loại kiến trúc sang trọng và đắt giá như vậy.
“Ha ha…”
Hoắc Diệu Văn mỉm cười. Sau khi có được ký ức của nguyên chủ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thán về các trường đại học thời đại này. Không chỉ giáo viên hay kiến trúc, ngay cả ký túc xá dành cho học sinh, cũng đều vô cùng xa hoa.
Xét đến đời sau, không có mấy trăm triệu là căn bản cũng chẳng thể nào xây được nơi ở kiểu này. Không phải những tòa nhà cao tầng hiện đại, mà là những biệt thự sang trọng theo phong cách Châu Âu, chỉ có bốn tầng mà thôi!
“Ký túc xá nữ thế nào?” Trương oánh oánh ở nhìn đến nam sinh ký túc xá “Đại học đường” sau, đối chính mình trụ ký túc xá nữ liền bắt đầu vô cùng mong đợi, nếu không phải Hoắc sư huynh còn ở, có lẽ nàng đã chạy thẳng đến xem rồi.
Hoắc Diệu Văn suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Cũng còn có thể, sau này đã được tu sửa. So với 'Đại học đường' mặc dù không cao nhưng nhìn chung cũng không kém. Mỗi phòng ký túc xá theo lời một bạn nữ trong trường, đều có phòng tắm riêng biệt.”
“Kia thực không tồi, lại còn có phòng tắm riêng?” Trương Oánh Oánh vừa nghe nói mỗi phòng ký túc xá đều có phòng tắm riêng, khuôn mặt nàng đầy vui sướng. Gia cảnh của nàng rất tốt, nhưng khi đến Đại học Hong Kong, điều nàng lo lắng nhất là phải dùng chung nhà tắm kiểu cũ. Dù mọi người đều là nữ sinh, nhưng vẫn có rất nhiều điều không tiện.
“Ân, đi phía trước đi chính là Đặng chí Ngẩng lâu, tòa nhà này được Đặng Chí Ngẩng tiên sinh tài trợ xây dựng vào năm 1929, là khu giảng dạy đầu tiên thuộc Học viện Văn học, sau này ngươi sẽ học ở đó.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ trong chốc lát đã đến Đặng Chí Ngẩng lâu. Tòa nhà này thấp hơn tòa ký túc xá nam sinh "Đại học đường" một tầng, là kiểu kiến trúc mái vòm. Tuy nhiên, phần trang trí bên ngoài cũng rất đặc sắc, tường ngoài được phủ lớp sơn thủy pha, hoa văn trang trí tuy đơn giản nhưng nhìn vào là có thể nhận ra sự tinh tế, tầng hai còn có 5 ban công nhỏ, không giống như kiểu tòa nhà giảng đường đơn điệu thời hiện đại, mà ngược lại mang lại cảm giác xa hoa như biệt thự.
Cứ như vậy, Hoắc Diệu Văn đã dẫn Trương Oánh Oánh tham quan khuôn viên Đại học Hồng Kông.
Bởi vì Hồng Kông đại học viện khu vẫn là rất rộng, khoảng cách giữa các tòa nhà khá xa, nên Hoắc Diệu Văn không dẫn Trương Oánh Oánh đi xem hết tất cả. Dù sao, sau này Trương Oánh Oánh cũng sẽ tự đi học ở đó, hiện tại chỉ cần giới thiệu sơ qua về các tòa nhà và con đường trong khuôn viên là đủ.
“Hoắc sư huynh, ngươi là khóa nào?” Trương Oánh Oánh sau khi tham quan khuôn viên trường, cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang Hoắc Diệu Văn.
Hoắc Diệu Văn thấy Trương Oánh Oánh chủ động đề cập tới, cũng là trong lòng cao hứng không thôi, nói: “Ta là khoá 65.”
“A! Vậy Hoắc sư huynh không phải đã tốt nghiệp rồi sao?” Trương Oánh Oánh ngạc nhiên.
Hiện tại, Đại học Hồng Kông áp dụng hệ đào tạo ba năm, phải đến khi hoàn thành khóa học và về sau, mới có thể chuyển sang hệ đào tạo 334.
“Đúng vậy.” Hoắc Diệu Văn mặt mang mỉm cười nói: “Mới vừa tốt nghiệp không lâu.”
Trương Oánh Oánh cảm thấy khó hiểu: “Vậy tại sao Hoắc sư huynh còn ở lại trường ?”
“Coi như là lưu lại dạy học.” Hoắc Diệu Văn quay đầu nhìn Trương Oánh Oánh với ánh mắt đầy hàm ý, tiếp lời: “Sau khi tốt nghiệp, ta đã xin được tiếng Trung hệ triết học khóa giảng sư chức vị, mấy ngày trước mới chính thức nhận lời mời.”
“Giảng sư a!” Trương Oánh Oánh vừa nghe Hoắc sư huynh hiện tại đang làm giảng viên tại Đại học Hồng Kông, lập tức lộ ra vẻ sùng bái. Phải biết rằng, Đại học Hồng Kông hiện nay chỉ có hai trường đại học chính quy trong cả Hồng Kông, học sinh trung học có thể thi đậu vào Đại học Hồng Kông đã là một vinh dự lớn, nhưng Hoắc sư huynh còn trẻ như vậy, mới tốt nghiệp mà đã nhận được lời mời làm giảng viên, quả thật là quá tài giỏi.
Còn việc có phải là nhờ vào quan hệ hay không, Trương Oánh Oánh bằng vào đôi mắt sắc bén của mình, có thể nhận thấy Hoắc sư huynh quần áo tuy sạch sẽ nhưng khá đơn giản, chất liệu cũng chỉ là vải bình thường, nên gia cảnh chắc chắn không phải là gia đình giàu có.
Muốn làm giảng viên tại Đại học Hong Kong, gia đình không thể bình thường. Dù có gia đình giàu có hay bối cảnh cùng nhân mạch, nếu không có năng lực thực sự, cũng khó có thể lên được vị trí giảng viên.
“Đúng vậy.”
Hoắc Diệu Văn gật gật đầu nói: “Là triết học khóa giảng sư, Trương sư muội nếu là có hứng thú nói, đến lúc đó có thể chọn học ta khóa, triết học một ít giải thích cùng đồ vật, đối một người tương lai con đường vẫn là rất quan trọng.”
Trương oánh oánh vội không ngừng nói: “Hoắc sư huynh là triết học lão sư? Quả thực là quá tuyệt vời, vừa đúng lúc ta cũng rất hứng thú với việc học triết học. Nếu ta đăng ký môn tự chọn là triết học, khảo thí thời điểm ngươi có thể hay không cho ta cái A a!”
“Chỉ cần ngươi đáp án là chính xác, A là khẳng định.” Hoắc Diệu Văn cười cười, hắn không phải cái loại này thiết diện vô tư người, đồng dạng cũng không phải cái loại này tùy ý người. Chỉ cần Trương Oánh Oánh bài thi không có gì sai lầm hoặc là vấn đề, đánh cái A hoàn toàn không thành vấn đề.
Hoắc Diệu Văn dẫn Trương Oánh Oánh tham quan khuôn viên trường, một phần vì đối phương là một mỹ nhân, phần còn lại là hắn muốn đối phương đăng ký khóa triết học của mình. Lớp học Triết học lúc này chỉ có hơn hai mươi người, khá ít ỏi. Để có thể nhanh chóng chuyển từ trợ giảng thành giảng viên chính thức, Hoắc Diệu Văn không thể không nghĩ cách thu hút thêm một số sinh viên đăng ký khóa học này.
“Kia thật tốt quá hoắc sư huynh.” Trương oánh oánh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ nữ trên cổ tay, thấy đã hơn mười một giờ, ngẩng đầu cười với Hoắc Diệu Văn nói: “Hoắc sư huynh, giờ đã là 11 giờ, cảm ơn ngươi vì đã vội vàng dẫn ta tham quan khuôn viên trường, để biểu đạt lòng biết ơn, ta mời ngươi ăn cơm.”
“Ăn cơm?” Hoắc Diệu Văn theo phản xạ nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nghĩ đến chuyện ký túc xá và một số việc liên quan đến 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lắc đầu nói: “Xin lỗi, Trương sư muội, giữa trưa ta có chút việc, như vậy đi, chờ lần sau ta mời ngươi ăn cơm đi.”
“Vậy được rồi, kia ta liền không quấy rầy Hoắc sư huynh.” Trương oánh oánh thức thời nói.
( tấu chương xong )