Trọng Sinh Chi Văn Hào Quật Khởi
Uông Công Tử Tại Niên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 128: Big D Phát Đạt
Hoắc Diệu Văn không ngờ lại gặp được Big D. Nếu không nhớ lầm, hồi trước Minh Tử có nói là hắn đã gia nhập An Lạc.
"Ơ, Big D giờ khá lắm nhỉ, còn đeo đồng hồ Rolex vàng, bao nhiêu tiền vậy?"
"Gần đây ta mở một tiệm cá cược ở phố Sơ Thủy trước khu cư xá, Diệu Văn ca nếu có hứng thì ghé qua chơi thử, nếu thua thì cứ gọi tên Big D, ta sẽ hoàn lại một phần tiền."
Chương 128: Big D Phát Đạt (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đủ rồi, đủ rồi." A mẫu cứ đi qua đi lại vài bước, hồi tưởng lại lúc con trai nhận được vài ngàn đồng tác quyền, bà đã vui mừng đến mức không thể tả nổi, giờ nhận được mấy chục vạn, bà không chỉ vui mà còn phấn khích tột độ.
"Đâu cần ngươi phải nói?" Hoắc Thành Tài liếc mắt nhìn con trai:
"Người khác thì ta không coi trọng, nhưng Diệu Văn ca sao có thể không coi trọng được? Ai mà không biết khu Từ Vân này ra Trạng Nguyên, sau này ca nếu muốn chơi ở tiệm cá cược, cứ nói với đệ của ta, hắn đang nghỉ học ở nhà giúp ta thu tiền."
"Không biết chính xác bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải mười mấy vạn thôi." Hoắc Diệu Văn tính toán một chút về tiền tác quyền từ Mỹ, tuy không rõ ràng bán được bao nhiêu cuốn, nhưng có thể ước lượng sơ qua, nếu tính theo 500.000 bản thì ít nhất cũng có mười mấy vạn.
Hoắc Diệu Văn vuốt cằm suy nghĩ một chút, rồi nhớ lại trước đây mẹ hắn từng nói về việc dì và dượng đều làm ở tờ The China Press:
Hoắc Diệu Văn nhìn a mẫu vui mừng đến mức nghẹn ngào, khẽ cười rồi đứng lên kéo bà ngồi xuống ghế:
“Mười mấy vạn? Này chỉ sợ không đủ đi, vẫn là lưu trữ trước cho ngươi đặt mua một bộ phòng lại nói.”
"Diệu Văn thật sự có nhiều như vậy sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta đang nói là đô la Mỹ!" Hoắc Diệu Văn nhai miếng thịt kho tàu, nhả ra câu nói một cách mơ hồ:
A mẫu vừa múc món cuối cùng trong nồi ra, vừa quay lại liếc nhìn Hoắc Diệu Văn:
Khi về đến nhà, bà ngoại và mẹ đã về rồi, bữa cơm cũng đã nấu xong.
Hoắc Thành Tài này mấy tháng vẫn luôn ở vì nhà xuất bản Đại học Hồng Kông bận rộn, cho nên rõ ràng một nhà xuất bản công ty đại khái yêu cầu bao nhiêu tiền, đơn giản tính ra một chút, không khỏi lắc đầu:
"Ngươi nói là tiền tác quyền của ngươi có hơn năm mươi vạn đô la Hồng Kông?"
"Thịt gì mà ăn không hết, ăn không hết thì mua ít thôi, lúc nào cũng nhận giúp dì, làm ta cảm thấy hơi ngại."
“Ta biết rồi. Đợi lấy được khoản nhuận bút này, cả nhà chúng ta sẽ dọn đến đảo Hồng Kông ở, như vậy cũng thuận tiện hơn.” Hoắc Diệu Văn mỉm cười. Hắn sớm đã có kế hoạch cho số tiền này. Bước đầu tiên chắc chắn là chuyển nhà, số còn lại sẽ dùng để bổ sung và hoàn thiện công ty vỏ rỗng. Làm như vậy, về sau cũng dễ dàng phân định tài chính với nhà xuất bản Đại học Hồng Kông hơn.
"Sao không sắp xếp cho dì một công việc ở nhà xuất bản?"
“Được, có cơ hội ta sẽ đi chơi chơi, đại D, ta có chút việc liền đi trước.”
"Ta đã nói với dì ngươi từ trước rồi, nhưng dì ngươi không đồng ý, bảo rằng chỉ cần có dượng ngươi làm là đủ rồi."
Cả đám nói chuyện chẳng hề giấu diếm, ban đêm yên ắng, một chút tiếng động cũng có thể nghe rõ ràng. Hoắc Diệu Văn đi được một đoạn, tự nhiên nghe được từng câu một. Hắn chẳng có gì để nói về Big D, giờ kiếm tiền bằng cách làm ăn phi pháp thật ra có thể kiếm nhiều hơn. Khu cư xá này có khá nhiều tiệm cá cược, nếu Big D có thể mua được đồng hồ Rolex, chứng tỏ tiệm của hắn làm ăn khá phát đạt. Chắc là có liên quan đến chuyện hoàn tiền, nhưng không biết có phải là hắn tự nghĩ ra hay không, đúng là có tài làm ăn kiểu này.
"Big D đại ca, người đó đẹp trai quá, thật sự là giảng viên đại học à?"
"Kiếm không được bao nhiêu, chỉ đủ sống qua ngày thôi." Hoắc Diệu Văn không muốn tiếp xúc nhiều với thằng nhóc này, theo hướng mà hắn ta muốn ám chỉ, hắn giả vờ ngạc nhiên nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay hắn:
"Đệ đệ ngươi bỏ học rồi à?" Hoắc Diệu Văn nhíu mày, trong ký ức, lúc còn đi học, hắn thường xuyên giúp đỡ những đứa trẻ trong khu phố học thêm, nếu không lầm thì em của Big D học cũng khá, chí ít còn hơn Hoắc Đình Đình.
Hoắc Thành Tài run rẩy, lấy tay tính toán một lúc, nuốt nước bọt:
"Tác quyền của Diệu Văn hơn năm mươi vạn?" A ma đặt bát đĩa lên bàn, mặt đầy ngỡ ngàng nhìn Hoắc Diệu Văn, trong nhà chỉ có đứa cháu trai duy nhất có tiền tác quyền, nhưng mà hơn năm mươi vạn thật sự là một con số đáng sợ.
Hoắc Diệu Văn cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm ở khu Từ Vân, hầu hết các bậc phụ huynh đều coi hắn là tấm gương để giáo d·ụ·c con cái mình, Big D cũng không ngoại lệ. Sau khi học hết tiểu học, hắn bỏ học ở nhà làm công, rồi dần dần đi theo đám thanh niên ngoài xã hội, trở thành một tay anh chị đúng nghĩa.
Mười mấy vạn đô la Mỹ là con số Hoắc Diệu Văn ước tính thấp nhất, còn cụ thể bao nhiêu thì hắn cũng không thể đưa ra con số chính xác:
Năm mươi vạn đô la Hồng Kông! Nếu muốn Hoắc Thành Tài mở một tiệm sách để kiếm được số tiền đó, chắc phải mười năm không sai. Hoắc Diệu Văn chỉ viết một cuốn sách mà kiếm được nhiều tiền như vậy, bà vừa vui mừng vừa cảm thán con trai thật tài giỏi.
“Đúng vậy.” A mẫu ngồi xuống, nhìn nhi tử Hoắc Diệu Văn, trong lòng vừa vui mừng vừa cảm thấy tự hào. Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nàng vội vàng nói:
“Ân.” Hoắc Diệu Văn trầm ngâm vài giây, ngay sau đó cười xem Big D:
"A mẫu, ngồi xuống ăn cơm đi!"
"Gần đây ta có một khoản tiền tác quyền từ Mỹ sắp về, nếu vậy, phụ thân giúp ta xây dựng công ty xuất bản, rồi thu xếp cho dì vào làm, như vậy chắc không có vấn đề gì đâu."
"Tác quyền từ Mỹ? Bao nhiêu tiền?" Hoắc Thành Tài hơi bất ngờ, hằn biết con trai có vài khoản tác quyền chưa nhận, trước kia là khoản tiền từ 《 Ngọt Ngào 》và 《 Quỷ Thổi Đèn 》ở Đài Loan, nhưng không ngờ rằng còn có tiền tác quyền từ Mỹ.
"Mười mấy vạn đô la Mỹ!!" Hoắc Thành Tài thốt lên, giọng điệu cao v·út, làm cho A ma và A mẫu đang bưng bát vào phòng cũng phải dừng lại, ngạc nhiên nhìn nhau, không hiểu tại sao Hoắc Thành Tài lại nói mười mấy vạn đô la Mỹ.
Đến khi trời tối, Hoắc Diệu Văn đưa Trương Uyển Quân về nhà, rồi quay lại trên con đường về, hắn để ý thấy một nhóm “thanh niên xã hội” đang khoác vai nhau đi về phía mình.
"Big D!"
"Big D đại ca! Ta chỉ hỏi thôi mà, ta vẫn thích người như Big D đại ca thế này." Cô nàng giả vờ nũng nịu, vỗ nhẹ lên ngực Big D.
"Đưa Uyển Quân về rồi hả?"
“Ân, gần nhất ta không phải vội vàng giúp ngươi làm in ấn xưởng sự tình sao? Dì ngươi xem a mẫu ngươi lo liệu không hết quá nhiều việc, liền vẫn luôn ở giúp đỡ vội vàng.”
"Ân, học đâu có kiếm được tiền, lại còn phải tiêu tiền nữa, ta bảo ba ta cho đệ đệ đi thu tiền ở tiệm cá cược, mỗi tháng cũng kiếm được hơn một nghìn đấy!" Big D nói, tuy phần lớn cổ phần của tiệm cá cược là của nhà cái, nhưng một phần nhỏ là của hắn, dù sao mỗi tháng cũng kiếm được bảy tám nghìn, khu cư xá dù nghèo nhưng luôn có không ít con bạc.
A mẫu nghe thấy con trai không chỉ viết sách rồi bán sang Mỹ, mà còn nhận được mấy chục vạn tiền tác quyền, cả người bà cứ đứng lặng đi, tay siết chặt lại, vui mừng nói:
( Tấu Chương Xong )
Cô gái duy nhất trong nhóm lại chú ý đến vẻ ngoài của Hoắc Diệu Văn:
Lần trước khi đi Mỹ, Hoắc Diệu Văn đổi tiền Mỹ, tỷ giá khoảng năm đô la Hồng Kông đổi một đô la Mỹ, mười mấy vạn đô la Mỹ thì tương đương hơn năm mươi vạn đô la Hồng Kông:
Hoắc Diệu Văn tiến lại gần, nhìn vào đĩa thịt kho tàu, giả vờ chảy nước miếng:
"Không nhiều đâu, chỉ một vạn hai ngàn đô la Hồng Kông thôi!" Big D vung tay, vẻ mặt ra vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ồ? Mê rồi hả?" Big D liếc nhìn cô gái, quan sát từ đầu đến chân, rồi cười khẩy:
Không biết Big D có phải là muốn khoe khoang không, hắn nâng tay lên, bất chấp cái lạnh của đêm khuya, còn vén tay áo lên, lộ ra chiếc đồng hồ Rolex vàng ở cổ tay, mang vẻ mặt tự mãn:
"Haha, thích kiểu người như ta mới hay, học giỏi có ích gì? Cuối cùng vẫn nghèo rớt mùng tơi, ta mỗi tháng kiếm được tiền thoải mái cũng đủ gấp mấy lần lương của hắn rồi." Big D cười to, ôm cô nàng vào người, dẫn theo mấy tay đàn em rời đi.
"Big D đại ca, người vừa rồi là ai vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đừng có mơ, người vừa rồi là người duy nhất trong khu cư xá này đậu vào Đại học Hồng Kông rồi còn làm giảng viên, sao có thể để mắt đến cô."
Hoắc Thành Tài cầm bút ở viết cái gì, nghe được nhi tử hỏi chuyện, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, gật gật đầu nói:
"Thật à? Có thể hoàn lại tiền? Big D coi trọng ta vậy à, vậy ta sẽ ghé qua chơi thử nếu có thời gian." Hoắc Diệu Văn nhìn thoáng qua đám người phía sau Big D, có cả nam lẫn nữ, đều chừng mười sáu, mười bảy tuổi, không khỏi thở dài trong lòng.
"Ân, không nhiều đâu, mấy nhà văn nổi tiếng ở nước ngoài thường bắt đầu với tiền tác quyền mấy chục vạn đô la Mỹ, còn có những người nhận tác quyền triệu đô nữa. Giờ thì tác giả có triệu đô tác quyền vẫn còn rất ít, nhưng thị trường sách ở Mỹ rất rộng, các tác giả có triệu đô tác quyền đếm trên đầu ngón tay."
“Ta vừa mới nghe lão đậu ngươi nói, ngươi lại muốn đầu tư vào công ty. Số tiền này ngươi nhất định phải giữ lại một phần! Trước đây, số tiền dành để mua nhà đã bị ngươi lấy đi làm ăn cả rồi, lần này nhất định phải mua một căn trước đã.”
Nghe Hoắc Diệu Văn nói vậy, Big D cảm thấy có chút hãnh diện, nghĩ đến năm xưa Hoắc Diệu Văn luôn là người trên cao, giờ nhìn lại, hắn ta còn chẳng bằng mình, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo và tự mãn:
"Diệu Văn ca!"
Trong số đó, có một chàng trai tóc dài, mặc quần jean, áo khoác ôm sát người, nhìn thấy Hoắc Diệu Văn liền cười vẫy tay nói:
"Dì gần đây vẫn còn đi làm ở tiệm sách phải không?"
"Ân, tối nay có thịt kho tàu à!" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ân, Diệu Văn ca tái kiến!”
Hoắc mẫu, A ma sau khi kích động qua đi liền nhanh chóng bình tĩnh lại. Mấy chục vạn đô la Hồng Kông trước kia trong mắt nàng chẳng đáng là bao. Trước kia, khi còn ở Trung Sơn, Hoắc gia sở hữu một vùng đất rộng lớn cùng nhiều sinh ý, trong tay nàng tiền trăm vạn cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Chỉ là sau này, Hoắc Tông Hùng vì kháng Nhật mà quyên đi phần lớn gia sản, rồi lại tổn thất nặng nề trong c·hiến t·ranh, khiến gia tộc dần sa sút.
"Diệu Văn ca, dạo này huynh làm gì vậy? Nghe ba ta nói ca giờ làm thầy ở Đại học Hồng Kông sao? Một tháng kiếm được bao nhiêu?"
Hoắc Diệu Văn suy nghĩ một lúc thì hiểu ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến công ty vỏ rỗng xuất bản "Diệu Văn Books" mà hắn đã thành lập hắn lại nói:
"Ân, khoảng năm mươi vạn đấy, bên Mỹ họ thanh toán bằng đô la Mỹ, tất nhiên là khác với Hồng Kông, giống như bên Đài Loan tính theo Đài tệ vậy."
"Lần sau dì cũng mua thêm chút nữa, rồi gửi lại cho dì là được." Hoắc Diệu Văn cầm ly trà, cùng a mẫu đi vào trong phòng, đặt đĩa thịt lên bàn, rồi hỏi bố Hoắc Thành Tài:
Big D cười vẫy tay, tiễn Hoắc Diệu Văn từng bước rời đi. Một số đàn em đứng bên cạnh hỏi:
"Đúng vậy, là dì mua đó, chiều nay dì đi chợ mua mấy cân, nói ăn không hết nên đưa cho ta một cân." A mẫu cười, đưa đĩa thịt cho Hoắc Diệu Văn:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.