《 Minh Báo 》.
Thẩm Bảo Tân ngồi trong văn phòng phát hành, nhìn bảng báo cáo doanh số của tòa soạn, không khỏi khẽ nhíu mày. Từ ngày 1 tháng 9 đến nay, chỉ trong vòng 13 ngày, doanh số báo đã giảm rõ rệt, từ 6 vạn phân ngã xuống đến 5.65 vạn phân.
Giảm hơn 3.000 bản báo, đồng nghĩa với việc mất đi hơn 3.000 độc giả.
Đối với những tờ báo lớn như 《 Minh Báo 》 doanh số hằng ngày cơ bản luôn ổn định, trừ khi có sự kiện lớn. Việc giảm 3.000 bản trong 13 ngày nghe có vẻ không nhiều, nhưng thực tế là rất nghiêm trọng, tình trạng sụt giảm nhanh như vậy gần như hiếm khi xảy ra trước đây.
“Đinh linh linh……”
Lúc này, chuông điện thoại trong văn phòng bỗng reo vang.
Thẩm Bảo Tân theo phản xạ nhấc máy, nói:
“Alô, ngài hảo, ai ở đầu dây vậy?”
“Ngài hảo, là Thẩm tiên sinh sao?”
“Ân? Ta là, xin hỏi ngươi là?” Thẩm Bảo Tân sửng sốt.
Hoắc Diệu Văn nói:
“Xin chào Thẩm tiên sinh, ta là Hoắc Diệu Văn. Vừa rồi ngươi gọi điện cho ta, không biết có chuyện gì?”
“Nga, là Hoắc tiên sinh a.” Thẩm Bảo Tân vừa nghe là Hoắc Diệu Văn, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói:
“Hoắc tiên sinh, ngươi hảo! Ta xin tự giới thiệu, tôi là Thẩm Bảo Tân, giám đốc marketing của 《 Minh Báo 》.”
Hoắc Diệu Văn lễ phép nói:
“Giám đốc Thẩm, ngài hảo.”
Thẩm Bảo Tân nghe giọng điệu của Hoắc Diệu Văn có vẻ bình thản, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Theo lý mà nói, danh tiếng của hắn cũng không nhỏ, 《 Minh Báo 》 cũng không phải tam lưu báo chí. Những tác giả khác khi nghe đến tên hắn thường tỏ ra cung kính, vậy mà Hoắc Diệu Văn lại trả lời một cách bình thường như vậy.
Thẩm Bảo Tân trong lòng nghi hoặc, trong miệng lại vẫn là nói:
“Hoắc tiên sinh, chuyện là thế này. Ta và Tổng biên tập Kim vừa đọc bài viết của ngài,《 Quỷ Thổi Đèn — Đạo Mộ Bút Ký 》 cả hai chúng ta đều rất ưa thích. Vì vậy, ta muốn mời ngài hợp tác với tòa soạn chúng ta. Về nhuận bút hay vị trí nổi bật cho chuyên mục, chúng ta đều đảm bảo điều kiện tốt nhất cho ngài!”
Hoắc Diệu Văn hơi ngẩn người. Không phải họ tìm đến vì bài luận văn của hắn sao? Nhưng 《 Quỷ Thổi Đèn — Đạo Mộ Bút Ký 》 là bài viết mà hắn dùng bút danh. Sao người của 《 Minh Báo 》 lại biết tên thật và số điện thoại của hắn? Chẳng lẽ là do phía 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 tiết lộ? Ngẫm lại, đại khái cũng chính là như vậy, rốt cuộc mặc kệ là thời đại nào, đều có kẻ phản bội bán công ty tư liệu, hơn nữa là còn rất nhiều.
Hoắc Diệu Văn gãi gãi đầu, nhìn gương mặt đầy vẻ kích động của Vương Bá. Nghĩ ngợi một chút, hắn nói:
“Giám đốc Thẩm, dạo gần đây e rằng tôi không có nhiều thời gian để soạn thảo bài viết.”
“Hoắc tiên sinh, không biết ngày mai ngươi có rảnh không?”
“Có.” Hoắc Diệu Văn nhướn mày, đáp lại.
Thẩm Bảo Tân cười nói:
“Vậy ngày mai ngươi có thể đến 《 Minh Báo 》 một chuyến không? Tổng biên tập Kim Dung sau khi đọc bài của ngươi đã không ngớt lời khen ngợi. Hắn đặc biệt muốn gặp ngươi để trao đổi thêm về Thiên Tinh Thanh Túi Thuật trong tiểu thuyết của ngươi.”
Hoắc Diệu Văn trầm tư vài giây, đáp ứng nói:
“Tốt Giám đốc Thẩm.”
“Kia quá tuyệt vời! Không biết mai Hoắc tiên sinh rảnh lúc mấy giờ? Ta sẽ chuẩn bị sớm để chờ đón ngươi.”
“Buổi sáng thì sao?”
“Có thể. Kia ta liền ở báo xã quét chiếu đón chào.”
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Hoắc Diệu Văn liền cắt đứt điện thoại.
“Hoắc lão sư, 《 Minh Báo 》 mời ngươi viết bản thảo a?!” Vương Bá đứng cạnh nghe rõ mọi chuyện, đầy mặt vui sướng nhìn Hoắc Diệu Văn hỏi.
Hoắc Diệu Văn gật đầu: “Ân.”
“Quá lợi hại!” Vương Bá giơ lên ngón tay cái, liên tục khen Hoắc Diệu Văn lợi hại, ngay cả 《 Minh Báo 》 đều chủ động gọi điện thoại tới mời ngươi viết bản thảo.
Hoắc Diệu Văn cười cười không nói. Hắn cũng không ngờ《 Minh Báo 》 một tòa báo lớn như vậy, lại gọi điện mời chính mình viết bài. Theo lý mà nói, bọn họ chủ động mời người viết bản thảo khẳng định là có, nhưng danh tiếng của hắn thì chưa đến mức quá nổi bật đến mức như vậy đi.
Dưới ánh mắt đầy phấn khích của Vương bá, Hoắc Diệu Văn rời khỏi phòng quản lý rồi trở về ký túc xá ở tầng hai.
Về đến phòng, anh nằm trên giường, đầu óc suy nghĩ miên man về lời mời của 《 Minh Báo 》.
Hiện tại, bộ đầu tiên của 《 Quỷ Thổi Đèn — Đạo Mộ Bút Ký 》 sắp kết thúc, nhưng phía sau vẫn còn bảy phần với hơn 160 vạn chữ. Nếu hắn nhận lời viết bài cho 《 Minh Báo 》 tiến độ viết 《 Quỷ Thổi Đèn 》 chắc chắn sẽ bị kéo dài thêm rất lâu.
Nhưng nếu từ chối lời mời từ 《 Minh Báo 》 Hoắc Diệu Văn trong lòng lại có điểm luyến tiếc. Đây chính là 《 Minh Báo 》 a, một trong ba tờ báo hàng đầu ở Hồng Kông. Những tác giả có cơ hội được đăng bài trên đây gần như đều thuộc nhóm người nổi tiếng nhất hiện nay.
Ban đầu, Hoắc Diệu Văn viết tiểu thuyết chỉ để kiếm tiền, nhưng sâu trong lòng, hắn luôn nhận định mình là một nhà văn đích thực. Ở kiếp trước, hắn cũng làm công việc liên quan đến lĩnh vực này và thực sự yêu thích viết văn.
Giờ đây, có một cơ hội để hắn đăng bài trên tờ báo lớn nhất Hồng Kông, không chỉ có được vinh dự, còn có thể nhanh chóng đề cao chính mình mức độ nổi tiếng.
Sau vài phút suy nghĩ, Hoắc Diệu Văn đã ngả lòng về việc nhận lời mời viết bản thảo cho 《 Minh Báo 》. Tuy nhiên, hắn vẫn băn khoăn không biết nên viết gì.
Rõ ràng, 《 Quỷ Thổi Đèn — Đạo Mộ Bút Ký 》 khẳng định là không được. Nếu đã viết cho 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 vậy thì phải viết cho xong. Hơn nữa, nếu 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 biết hắn chuẩn bị viết bài cho 《 Minh Báo 》 bọn họ chắc chắn sẽ tăng tiền nhuận bút để giữ chân hắn ở lại viết tiếp 《 Quỷ Thổi Đèn 》 .
Ngoài đề tài trộm mộ, Hoắc Diệu Văn vẫn còn rất nhiều ý tưởng mới mẻ độc đáo. Đời sau nhiều như vậy lưu phái, Hồng Hoang lưu, Tiên hiệp lưu, Huyền huyễn lưu, hay Khoa học viễn tưởng lưu.
Những ý tưởng này, nếu tận dụng tốt, hắn có thể viết rất nhiều tác phẩm.
Tuy nhiên, sau khi loại bỏ những chủ đề tập trung vào các trận chiến hoành tráng, combat máu lửa, tựa hồ dư lại đề tài cũng không còn mấy cái.
Gãi tóc, Hoắc Diệu Văn cảm thấy có chút đau đầu.
《 Minh Báo 》 Kim Dung, Võ Hiệp...
Khi nghĩ đến 《 Minh Báo 》 Hoắc Diệu Văn lập tức liên tưởng đến Kim Dung, và nhắc đến Kim Dung thì không thể không nghĩ đến Võ Hiệp.
Nghĩ đến võ hiệp, Hoắc Diệu Văn không khỏi nhớ đến một cuốn tiểu thuyết cực kỳ nổi tiếng đời sau. Nếu viết cuốn này, chắc chắn nó sẽ còn gây chấn động hơn cả thể loại truyện trộm mộ ở Hồng Kông. Nhưng vấn đề là... đây không phải là lĩnh vực mà hắn am hiểu. Rốt cuộc, có nên viết hay không đây?!
Sáng hôm sau, vào lúc 10 giờ.
Hoắc Diệu Văn ngồi trên chiếc xe buýt đến phố công nghiệp Sài Loan, nhìn qua cửa sổ ngắm những tòa nhà cao tầng và xe cộ đang lướt qua. Chẳng bao lâu, hắn đã đến nơi.
Xuống xe, Hoắc Diệu Văn nhìn vào địa chỉ 《 Minh Báo 》 ghi trong tay, sau đó ngẩng đầu tìm số nhà xung quanh. Sau khi xác định được hướng đi, hắn rẽ về phía đông, men theo con đường bên phải.
Một hồi lâu sau, lúc này mới thuận lợi đi tới Minh Báo báo xã cổng lớn.
Trước cửa, hắn chỉnh lại trang phục, đỡ gọng kính cẩn thận, rồi ngẩng cao đầu bước vào trong.
Hoắc Diệu Văn đi vào trước đài, ngồi ở bên trong tiểu cô nương nhìn đến hắn, lập tức đứng lên, nói:
“Tiên sinh ngài hảo.”
“Ngươi hảo, ta có hẹn với giám đốc Thẩm Bảo Tân.” Hoắc Diệu Văn nói.
“Giám đốc Thẩm?!” Cô nương trước đài hơi ngạc nhiên, sau đó mở sổ ghi chép ra, liếc qua lịch trình, rồi ngẩng đầu hỏi:
“Xin hỏi tiên sinh họ gì?”
“Ta họ Hoắc.”
“Có, buổi sáng Hoắc tiên sinh tới chơi.” Cô nương trước đài sau khi xác nhận trong lịch trình, nhanh chóng gọi điện thoại đến văn phòng giám đốc. Khi biết giám đốc không bận, nàng vội vàng bước ra khỏi quầy và nói:
“Hoắc tiên sinh, mời ngài đi theo ta.”
“Được.”
Hai người một trước, một sau đi về phía văn phòng của giám đốc 《 Minh Báo 》.
Trên đường, Hoắc Diệu Văn để ý thấy văn phòng 《 Minh Báo 》 rất lớn, gần gấp đôi tòa 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》. Nhân viên ở đây cũng đông hơn, ai cũng bận rộn làm việc. Nhìn lướt qua một lúc, hắn thu ánh mắt về và tiếp tục đi theo cô nương trước đài.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã đứng trước một cánh cửa có biển ghi bốn chữ lớn:
“Giám đốc marketing.”
Cô nương trước đài gõ cửa phòng.
Bên trong có tiếng đáp: “Mời vào.”
Cô nương trước đài lúc này mới mở ra cửa phòng, dẫn đầu đi vào đi nói:
“Giám đốc Thẩm, Hoắc tiên sinh tới.”
Lúc này, Hoắc Diệu Văn cũng bước vào. Hắn nhìn thấy trong căn phòng không quá rộng rãi, có hai người đang ngồi. Một người ngồi sau bàn làm việc với chiếc ghế xoay chắc chắn là giám đốc Thẩm Bảo Tân, người đã gọi điện cho hắn hôm qua. Nhưng còn người đàn ông ngồi đối diện, quay lưng lại với hắn, lại là thấy không rõ khuôn mặt.
“Hoắc tiên sinh đến rồi!” Thẩm Bảo Tân lập tức đứng dậy đi tới, cười nói:
“Hoan nghênh, hoan nghênh! Không ngờ Hoắc tiên sinh lại đến sớm như vậy.”
“Giám đốc Thẩm, ngươi hảo.” Hoắc Diệu Văn cùng đối phương nắm tay cười cười nói.
Thẩm Bảo Tân nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nếu không phải trước đó hắn đã biết tin từ phía 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》là một chàng trai trẻ, số điện thoại cũng là từ bên đó trộm được, hắn còn tưởng người này là g·iả m·ạo!
Ngay sau đó, hắn nghĩ đến cái gì, quay đầu cười nói:
“Lão Kim, chẳng phải ngươi luôn muốn trò chuyện với tác giả 《 Quỷ Thổi Đèn 》 để thảo luận về Thiên Tinh Thanh Túi Thuật hay sao? Giờ Hoắc tiên sinh đã đến đây rồi, còn không mau qua đi!”
Lão Kim?! Hoắc Diệu Văn nhìn người đàn ông đang quay lưng kia, trong lòng hơi sững sờ. Thầm nghĩ: Không lẽ là... hắn?!
Người đàn ông từ từ xoay người lại. Khi nhìn thấy tướng mạo anh tuấn Hoắc Diệu Văn, theo bản năng nhíu mày, bất quá trên mặt lại là mang theo mỉm cười đi tới nói:
“Hoắc Sinh ngươi hảo!”
Quả nhiên là Kim Dung!
Hoắc Diệu Văn đầy mặt tươi cười nói: “Tra tiên sinh ngài hảo, không nghĩ tới hôm nay có thể ở báo xã nhìn thấy ngài!”
( tấu chương xong )
0