0
Đại học Hồng Kông, một chỗ trong rừng trên con đường nhỏ.
Từng đợt gió nhẹ nhàng thổi qua con đường, hai bên là những cây đa, trên thân cây đã dần dần có chút lá vàng. Những chiếc lá từng mảnh, từng mảnh, chậm rãi xoay tròn rồi rơi xuống từ trên cao.
“Lão sư Isabel, nơi này chính là khu ký túc xá của trường chúng ta, bên này là khu ký túc xá của giáo viên, còn bên kia là khu ký túc xá của sinh viên.”
Hoắc Diệu Văn dẫn Isabel đi tham quan xong phần lớn các công trình kiến trúc trong trường, rồi đưa nàng đến khu ký túc xá gần đó.
Isabel nhìn quanh một vòng theo hướng chỉ tay của hắn, bỗng chỉ vào một dãy nhà có mái hiên:
“Cái kia cũng là ký túc xá a?”
"Là ký túc xá nam sinh, bọn ta thường gọi nơi này là Đại học đường."
Hoắc Diệu Văn trước đây từng ở đây, nên tình hình bên trong hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Hắn đang chuẩn bị giới thiệu một chút thì nghe Isabel lên tiếng:
"Tòa nhà này thật đẹp, phong cách kết hợp giữa kiến trúc Tân Cổ điển và Goethe, những họa tiết điêu khắc trên tường thật tinh xảo. Thật khó tin nó chỉ là một ký túc xá."
“Đúng vậy, khi ta vừa tới nơi này đi học, phát hiện ký túc xá lại tốt như vậy, trong lòng có bao nhiêu cao hứng, nghĩ tương lai ở chỗ này đọc sách và ngủ, ta đối tương lai tràn ngập hy vọng.” Hoắc Diệu Văn cười nói.
"Thật là một công trình kiến trúc tuyệt vời." Isabel gật đầu đồng tình.
Đúng lúc này, cách đó không xa, một bóng dáng xinh đẹp đang vội vã chạy tới, vừa chạy vừa gọi:
"Ca!"
Hoắc Diệu Văn theo bản năng quay đầu lại nhìn, thì ra là muội muội Hoắc Đình Đình. Nàng làm sao lại đến đây?!
"Ca!" Hoắc Đình Đình chạy nhanh tới trước mặt hắn, ôm chặt lấy hắn. Nhưng ngay sau đó nàng tức giận đẩy ra, đấm nhẹ vào ngực hắn một cái và trách móc:
"Ngươi đi đâu vậy? Làm ta phải đứng đợi dưới ký túc xá của ngươi lâu lắm! Nếu không phải trước đây từng đến đây một lần và được quản lý ký túc Vương Bá nhận ra, chắc ta đã bị chặn ở phòng bảo vệ rồi."
Hoắc Diệu Văn kinh ngạc hỏi:
"Trường học có việc, ta đang dự họp. Mà ngươi đến đây làm gì? Hôm nay thứ bảy, ngươi được nghỉ thì phải ở nhà chứ! A mẫu có biết ngươi đến đây không?"
"Biết mà! Ta ghé qua nhà trước, sau đó có việc tốt muốn báo cho ngươi, nên chạy tới đây."
Hoắc Đình Đình cười tươi, chuẩn bị rút từ túi xách ra một cuốn tạp chí 《 Văn Học Thế Giới 》. Đột nhiên, ánh mắt nàng bắt gặp một nữ nhân xinh đẹp đang đứng cạnh Hoắc Diệu Văn, nàng lập tức ngạc nhiên:
"Ca, ngươi thật sự đang tán tỉnh nữ nhân Tây phương sao?!"
"Cái gì mà tán tỉnh!" Hoắc Diệu Văn dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Đình Đình, bĩu môi nói:
"Đây là lão sư triết học mới đến của trường ta. Ta đang dẫn nàng đi tham quan để làm quen với trường học."
Nói xong, hắn quay sang Isabel với vẻ áy náy:
"Thật xin lỗi, Isabel lão sư, đây là muội muội của ta. Hôm nay nàng đến trường tìm ta có chút việc."
Isabel mỉm cười:
"Không sao đâu. Muội muội của ngươi thật xinh đẹp và hoạt bát. Ta luôn mong có một muội muội, nhưng đáng tiếc chỉ có hai ca ca."
Hoắc Diệu Văn nghe vậy cũng cười đáp:
"Có muội muội cũng tốt, nhưng đôi khi lại quá nghịch ngợm."
"Ca, ta nghe thấy đó nha!" Hoắc Đình Đình lườm hắn, rồi vươn tay ra chào Isabel:
"Ngươi hảo, ta tên là Elsa."
Isabel ban đầu hơi sững người, nhưng sau đó nở một nụ cười thân thiện, đưa tay ra bắt tay với muội muội và nói:
"Ngươi hảo Elsa, ta là Anna Isabel."
"Vậy ta nên gọi ngươi là Anna hay Isabel lão sư?" Hoắc Đình Đình nghiêng đầu hỏi.
Isabel có vẻ rất thích tiểu cô nương phương Đông xinh đẹp này, cười nói:
"Ngươi có thể gọi ta là Anna."
"Anna, chào ngươi." Hoắc Đình Đình vui vẻ nói. Nàng vốn học tại một trường nữ sinh, các giáo trình tiếng Anh rất bài bản, cộng thêm giáo viên tiếng Anh của trường là một người Anh quốc, vì vậy khả năng tiếng Anh của nàng khá lưu loát.
Bên cạnh, Hoắc Diệu Văn thấy hai người nhanh chóng thân thiện với nhau, liền chuyển sang tiếng Quảng Đông hỏi muội muội:
"Muội tìm ta có việc gì?"
"À, là chuyện này!" Đình Đình nghe vậy, nhanh chóng lấy từ túi xách ra một cuốn tạp chí, hào hứng nói với ca ca:
"Ca, lần trước ngươi viết 《 Ngọt Ngào 》 đã đoạt giải nhất! Ban biên tập 《 Văn Học Thế Giới 》 thông báo rằng tuần sau ngươi phải đến trụ sở của họ để nhận thưởng, còn nói muốn biên tập và xuất bản thành sách nữa!"
"Thật sao?" Hoắc Diệu Văn sững sờ một lát, sau đó khóe miệng khẽ cười. Việc bình chọn đã trôi qua hơn nửa tháng, hắn còn nghĩ sẽ phải chờ thêm một thời gian nữa, không ngờ kết quả đã có.
Nhận lấy cuốn tạp chí 《 Văn Học Thế Giới 》 hắn lật tới bài 《 Ngọt Ngào 》 và chậm rãi đọc.
Isabel ở bên cạnh, tò mò nhích lại gần, nghiêng người nhìn qua vai hắn để đọc nội dung bên trong. Nhưng khi thấy đó là chữ Trung, nàng đành bất lực vì không hiểu gì.
Trong lúc đó, một mùi hương nhàn nhạt phảng phất quanh mũi Hoắc Diệu Văn. Theo bản năng ngẩng đầu, hắn nhận ra Isabel đang rất gần mình, gương mặt xinh đẹp của nàng với ánh mắt tò mò và đôi môi hơi hé mở khiến người ta không thể không chú ý.
"Ngươi đang nói chuyện gì thế? Có thể kể ta nghe được không?" Isabel, không hiểu nội dung bài viết, liền ngẩng đầu hỏi.
"Khụ khụ…" Hoắc Diệu Văn lập tức thu ánh mắt về, giả vờ ho khan hai tiếng, rồi nói bằng tiếng Anh:
"Không có gì, chỉ là ta viết một bài văn được đăng trên tuần san."
"Là bài viết liên quan đến triết học sao?" Isabel lập tức hứng thú.
Hoắc Diệu Văn lắc đầu:
"Không, chỉ là một câu chuyện tình yêu."
"Ồ? Evan lão sư cũng thích viết tiểu thuyết tình yêu sao?" Isabel khẽ cười hỏi.
Hoắc Diệu Văn cười nhạt:
"Tình yêu là đề tài vĩnh cửu của nhân loại."
Isabel gật đầu đồng tình:
"Không sai, ta rất thích Romeo và Juliet của Shakespeare. Ngài viết rất xuất sắc, thể hiện một tình yêu phá vỡ quan niệm cũ, vượt qua thù hận, thật ngây thơ và thuần khiết."
"Ở Trung Quốc, chúng ta cũng có một câu chuyện tình yêu tương tự như Romeo và Juliet, đã lưu truyền hơn một ngàn năm. Đó là một câu chuyện đầy bi thương và khắc cốt ghi tâm."
Isabel tròn mắt ngạc nhiên:
"Thật sao? Vậy ngươi có thể kể ta nghe không?"
"Đương nhiên rồi."
Ngay lúc đó, Đình Đình kéo tay áo của Hoắc Diệu Văn, bất mãn dùng tiếng Quảng Đông nói:
"Ca, ngươi nói không phải tán tỉnh nữ nhân Tây phương, nhưng lại định kể cho nàng nghe chuyện Lương Chúc sao? Ta đi xa thế này, cơm trưa còn chưa ăn, bụng đã đói lắm rồi."
Nghe vậy, Hoắc Diệu Văn cười ngượng ngùng, quay sang muội muội nói:
"Được rồi, ta biết rồi. Chờ chút nữa ta sẽ dẫn muội đi ăn. Nhưng lần sau đừng tự mình chạy đến nữa. Dù từ Cửu Long đến đây không xa, nhưng đường xá cũng không an toàn."
"Biết rồi mà." Hoắc Đình Đình phẩy tay nói.
“Các người đang nói chuyện gì vậy?” Isabel trông có vẻ rất tò mò về nội dung cuộc trò chuyện giữa hai anh em họ.
Hoắc Diệu Văn cười gượng, nói:
“Xin lỗi, lão sư Isabel, muội muội của ta đang đói bụng. Vừa hay cũng là giờ trưa, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm nhé?”
“Anh có thể gọi ta là Anna, bạn bè ta đều gọi ta như vậy.” Anna Isabel mỉm cười đáp.
Hoắc Diệu Văn nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười rồi gật đầu:
“Được thôi, Anna.”
Chẳng bao lâu, Hoắc Diệu Văn dẫn Anna và Hoắc Đình Đình lên xe buýt, chuẩn bị đi vài trạm đến một khu ngoại ô sầm uất hơn.
Ban đầu, hắn định dẫn Anna và Đình Đình ăn trưa ở căng tin trường học, nhưng Anna nói muốn đi dạo một vòng quanh Đảo Hồng Kông, nên hắn quyết định đưa họ ra ngoài ăn.
Không thể phủ nhận rằng đi cùng Anna, cô nương Tây xinh đẹp, dù ở Hồng Kông có rất nhiều người nước ngoài, vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý. Ngay khi cả nhóm vừa lên xe, những hành khách xung quanh, dù ngồi phía trước hay bên cạnh, đều len lén nhìn nàng.
Đối với ánh mắt tò mò này, Anna đã quá quen thuộc và không mấy bận tâm.
Sau khi cả nhóm đi qua ba trạm, đến một khu phố sầm uất hơn, Hoắc Diệu Văn chọn một quán tiệm trà.
Hắn hỏi qua sở thích ăn uống của Anna, rồi gọi vài món như sủi cảo trứng hấp, bánh bao nhân dứa, bánh cuốn, cùng vài món ăn vặt khác.
“Đình Đình, ngươi ở lại trò chuyện với Anna một chút, ca ca đi ra ngoài mua tờ báo.”
“Được, ca ca cứ đi đi.”
Hoắc Diệu Văn quay sang nói với Anna vài lời, rồi rời khỏi bàn, đi xuống tầng dưới để tìm mua một tờ báo.
Khi vừa xuống đến tầng một của quán trà, chuẩn bị bước ra ngoài, hắn chú ý thấy ở quầy có một chồng báo. Hắn tiến tới và hỏi người chủ quầy đang tính tiền:
Hoắc Diệu Văn nói thêm vài câu với Anna, giải thích rằng hắn muốn ra ngoài mua tờ báo. Nói xong, hắn đứng dậy và đi ra ngoài.
Nhanh chóng, khi vừa xuống tầng một của trà lâu và chuẩn bị bước ra ngoài để mua báo, ánh mắt hắn chú ý đến quầy hàng, nơi chất đống một chồng báo. Hắn bước tới, hỏi người chủ quầy đang tính tiền:
“Ông chủ, ở đây có bán 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 không?”
“Có.” Ông chủ tùy tay rút ra một phần báo chí đưa cho Hoắc Diệu Văn.
“Bao nhiêu tiền?”
“Lát nữa tính chung vào hóa đơn.”
“Được.”
Cầm tờ báo trên tay, Hoắc Diệu Văn quay trở lại lầu hai của tiệm trà. Hắn ngồi xuống vị trí, mở ngay tờ báo để đọc. Vì mấy ngày gần đây không có thời gian mua báo, hắn cũng không rõ tiểu thuyết 《 Quỷ Thổi Đèn — Đạo Mộ Bút Ký 》 đã cập nhật đến chương nào.
“ 《 Quỷ Thổi Đèn — Đạo Mộ Bút Ký 》 hiện đã được đài phát thanh thương nghiệp Hong Kong chuyển thể thành kịch truyền thanh. Tối nay, vào lúc 7 giờ, sẽ phát sóng trên kênh Lôi Đình 881.”
Đọc đến phần mở đầu, Hoắc Diệu Văn không khỏi nhướng mày. Không ngờ tối nay đã phát sóng. Xem ra đài phát thanh làm việc nhanh thật.
Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định lát nữa sẽ mua một chiếc radio. Sau khi về nhà, hắn sẽ nghe thử xem kịch truyền thanh được chuyển thể ra sao.
PS: Cầu đề cử phiếu, cầu cất chứa, cầu đầu tư, cảm tạ mọi người đề cử phiếu cùng đánh thưởng, vạn phần cảm tạ.