Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)
Nguyễn Nhiễm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Hôn Lễ 2
Chương 37: Hôn Lễ 2
"Vâng, con tới đây." Hách Liên Mạc Hân đi tới, ngồi cạnh mẹ chồng.
Con đeo vào tay rồi, còn sợ mất sao? Đây là tâm ý của ta, không được từ chối." Chu Thanh Vũ vừa nói vừa đeo chiếc vòng vào tay con dâu.
Ra đến bãi đậu xe, đột nhiên, Hách Liên Mạc Hân vòng tay ôm chặt lấy Lục Minh Tử Thiên khóc lên nức nở, có trời mới biết, cô lúc này có bao nhiêu ân hận và sợ hãi, cô ghét bản thân mình không nhận ra anh sớm hơn, hận mình làm tổn thương anh nhiều lần, cô sợ mất đi anh, sợ hôn lễ chuẩn bị diễn ra kia chỉ là một giấc mơ, cô rất sợ..
Hai cánh tay to lớn ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng, anh cũng sợ mất cô, cũng sợ hôn lễ sắp tới là một giấc mơ.
"Vâng thưa cha ! " Đôi trẻ cùng gật đầu.
\*\*\*
Hách Liên Mạc Hân thầm nghĩ, "kiếp trước, lúc mình mất tích rồi bỏ mạng.
Mười hai viên hồng ngọc này đủ mua cả gia tài ấy chứ? Nhà họ Lục đúng hào phóng."
Đây là quà cưới dành cho con dâu của Lục Gia.
Bên trong sảnh chính, các cửa lớn nhỏ đều được dọn dẹp, sạch sẽ, một để đón năm mới đang đến gần, hai cũng là chuẩn bị cho tân hôn của đôi trẻ.
Có lẽ Tử Thiên đã lấy người khác chăng, và chiếc vòng này cũng đeo cho một cô gái khác."
Mẹ chồng cô đúng là vui tính.
Lục Minh Tử Duệ gật đầu, vô cùng hài lòng.
"Đeo cho ta xem," Chu Thanh Vũ giục con dâu đeo vào, cầm chiếc vòng trên tay, Hách Liên Mạc Hân thích thú, những viên hồng ngọc dưới ánh đèn lại càng lấp lánh.
Trên tường treo một bức hình khổ lớn có hình của hai đứa trẻ là một bé trai và một bé gái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến đây, tự nhiên cô thấy lòng chua sót, nước mắt dâng lên tràn mi, cô đúng ngu ngốc, khi đó làm tổn thương anh, lần cuối gặp anh, vẫn chỉ là những lời làm anh đau lòng.
Ai mà ngờ, tự nhiên nó lại thay đổi và làm theo ý của ông.
Nhưng vậy thì đã sao? Anh không quan tâm, vì anh biết "tình yêu của cô với anh là thật, cô trong tay anh hiện tại cũng là thật..tất cả đều chân thật đến rõ ràng..."
"Vậy, Mạc Hân à, hai đứa đã mua nhẫn cưới hay chưa?" Hách Liên Thành nhớ ra liền hỏi.
"Cha yên tâm, chúng con đã chuẩn bị xong hết rồi." Lục Minh Tử Thiên lễ phép nói.
Trên bàn là đủ loại món ăn sơn hào hải vị.
Hách Liên Mạc Hân nhìn hết một lượt, nhìn đến bức hình Cô khẽ cười.
"Mạc Hân, sao thế? Lại ngẩn người ra? Nào đưa tay đây ta đeo giúp con." Dứt lời, Chu Thanh Vũ kéo tay con dâu.
Hách Liên Thành ông chỉ có một đứa con gái duy nhất.
"Thưa cha, chiều nay chúng con đã mua rồi." Hách Liên Mạc Hân cử chỉ nho nhã đáp.
"Mạc Hân, đừng ngắm nữa, lại đây chúng ta có quà cho con." Chu Thanh Vũ gọi con dâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Khờ quá, sao lại nói vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Buổi tối, khắp nơi đều treo đèn rực rỡ, những cây thông tuyết rơi phủ đầy.
"Mạc Hân, chiếc vòng này do chính tay ta thiết kế và chế tác.
Ai đời, phòng tân hôn lại để hình cô dâu chú rể lúc bé thế này chứ? Nhưng mà cô rất thích, Tử Thiên của cô từ nhỏ đến lớn đúng là soái mà, ở bất cứ nơi đâu, với ai, anh đều nổi bật như vậy.
Thế nên ông muốn thấy nó được hạnh phúc.
"Vậy thì tốt quá rồi, chỉ còn mấy ngày thôi, hai đứa liệu mà lo công việc cho ổn thỏa." Hách Liên dặn dò con gái.
Bữa tiệc tối nay là mừng Lễ Giáng Sinh, nhưng chủ yếu vẫn là bàn đến hôn lễ giữa hai gia đình Lục Gia và Hách Gia.
Vô cùng đặc sắc.
Mọi người hai đang ngồi quây quần bên chiếc bàn tròn lớn.
Ngự Viên Lục Gia.
Cô mở nắp hộp, bên trong là một chiếc vòng bạch kim, được gắn thêm mười hai viên hồng ngọc nhỏ, còn lại là họa tiết điêu khắc rất tinh xảo.
Không khác gì một bữa cỗ của Hoàng Gia.
Hách Liên Mạc Hân hoàn hồn, vội vàng đi theo.
Bà đi ra khỏi phòng trước.
Thao tác thật nhanh.
Nào, mở ra đeo thử cho ta xem."
"Mạc Hân, xuống dưới thôi con, tối nay, hai đứa không đi ngắm đèn giáng sinh sao?" Chu Thanh Vũ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hách Liên Thành nhìn chàng con rể trước mắt, trong lòng liền cảm thán, cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút rồi, nghĩ lại lúc trước đúng là không lo không được, con bé Mạc Hân khi đó nhất quyết không muốn cưới Tử Thiên.
Trước kia, cô có nghe mẹ mình kể, Chu Gia nhà ngoại bên chồng cô là một công ty kinh doanh đá quý.
"Đây chẳng phải là cô lúc bé sao? Vậy bé trai kia chắc là Tử Thiên rồi.
Chu Thanh Vũ cầm trên tay một chiếc hộp nhỏ màu hồng, đưa vào tay con dâu rồi nói.
"Con dâu Lục Gia?" Hách Liên Mạc Hân lại suy nghĩ, đúng là bất ngờ, mẹ chồng cô vậy mà lại chính tay chế tác vòng tay cho con dâu.
Trong phòng bày trí gọn gàng, chỉ có một chiếc giường lớn, trên giường đều là chăn đệm thêu đôi uyên ương.
Chỉ mong là hôn lễ sẽ diễn ra thật tốt đẹp.
Còn vài ngày nữa là tới lễ cưới rồi, hai đứa có kịp chuẩn bị không?"
Hai bên hành lang đều treo những màng dải lụa đỏ vô cùng chói mắt.
Lúc này, Lục Minh Tử Duệ mới lên tiếng, "Tử Thiên con và Mạc Hân đã chuẩn bị hôn lễ đến đâu rồi.
Một bàn trang điểm, một bộ sô pha, và một tử đồ dài được làm bằng gỗ cẩm.
Có lẽ, kiếp trước cô ngu mới đánh mất một anh chồng như vầy."
"Mẹ ơi, cái này giá trị quá lớn, con sợ mình không giữ được lại làm mất." Hách Liên Mạc Hân đưa lại chiếc vòng rồi cúi đầu e ngại nói.
Bước xuống cầu thang, cô thấy anh đã đợi cô rồi, đưa tay quệt đi nước mắt, cô cười.
Đúng là đẹp vô cùng, chiếc vòng này như là làm ra để dành cho cô vậy.
Lục Minh Tử Thiên nhìn đôi mắt ửng đỏ, anh thoáng cau mày, nhưng không hỏi gì.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Chu Thanh Vũ dẫn con dâu lên căn phòng tân hôn mà bà đã chuẩn bị để xem trước.
Chỉ nắm tay cô, xin phép cha mẹ hai bên rồi đưa cô ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với họ, màu đỏ được tượng trưng cho sự may mắn và hưng hịnh.
Hai bên cùng ngồi vừa ăn uống, trò truyện vô cùng vui vẻ, gần tàn tiệc đã là tám giờ tối.
"Đẹp quá, nhìn này đeo lên tay con còn đẹp hơn đó, thấy không? " Chu Thanh Vũ mỉm cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
