Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi
Đây là một con mèo sữa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Chương 29
Cổng viện đóng chặt im ỉm, bên ngoài có gia đinh canh gác nghiêm ngặt.
“Nhìn đi, có phải không giống không?” Tô Y Điềm hỏi dồn.
Tô Y Điềm nghe xong gật đầu, lễ độ chào hỏi thêm vài câu với tiểu nhị rồi leo lên xe ngựa trở về trạch viện.
Tiểu nhị bận rộn chạy ra chạy vào, bên này Du Tú Liên cũng cho gọi nha hoàn Xuân Nghi đánh xe ngựa lại đây, trước cửa tiệm vải hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Vì chỉ là một mảnh nhỏ, được lồng ghép trong hàng tá hoa văn nhỏ trên vải, lận vào mặt trong, nên không ai có thể nhận ra.
Hai người đã nói rõ ràng như vậy, Tiêu Cảnh Hoằng không hạn chế tự do của nàng, chỉ cần Tô Y Điềm hoàn thành nhiệm vụ nấu ăn cho hắn, Hà Trực cũng không thể quản lý được. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta nghĩ hôm nay chúng ta sẽ có đáp án.” Vừa nói Tô Y Điềm vừa trải cuộn vải ra bàn đá.
Tên râu quai nón không kịp trở tay, bị đụng một cái lảo đảo vịn vào tường, đống vải đen ôm trên tay cũng rơi xuống đất, trộn lẫn trong mớ vải vóc của Du Tú Liên.
Nói đến đoạn này, Diệp Thanh quay sang Tô Y Điềm, thần sắc ngưng trọng: “Chuyện này đành phải nhờ vào nàng rồi.”
Chương 29: Chương 29 (đọc tại Qidian-VP.com)
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất trên page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow để ủng hộ nhé.
Sau vài lần nắm được quy luật của tên râu quai nón, cũng biết được thói quen của người này, Tô Y Điềm đã lên một kế hoạch để ra tay trộm một cuộn vải của hắn.
Nha hoàn Xuân Nghi bạo gan bạo miệng lúc này đi đến chỗ Du Tú Liên vuốt vuốt sống lưng trấn an nàng ấy, sau đó ẩn ý nhìn vào bên trong cửa tiệm vải, nơi chiếc bàn con đặt ở góc khuất, có người đang ngồi uống trà.
Dù sao thì hôm nay nàng cũng đã có kế hoạch của riêng mình.
Đúng là tinh vi.
Tiểu nhị vừa nhìn thấy tên râu quai nón đã cụp đuôi như thỏ, lúng túng cáo lỗi với Du Tú Liên rồi chạy ù vào trong quầy, đi đến cánh cửa nằm ẩn dưới chân cầu thang mà ánh sáng không chiếu đến, mất hút một lúc mới quay trở ra.
“Huống chi, chỉ là một tấm vải, tất cả mọi thứ đều có thể quy vào sự tình cờ. Khó lòng thuyết phục bệ hạ, có khi đến lúc đó còn nhận về kết quả ngược lại.”
Tô Y Điềm kích động đến run cả người, ngay lập tức mang cuộn vải vào phòng tối, lệnh cho Xuân Nghi thắp toàn bộ đèn, mang thêm dạ minh châu ra để nàng soi thật kỹ.
Có vẻ bọn chúng ẩn náu ở Đế Kinh một thời gian lâu như vậy mà vẫn không bị phát hiện cho nên thái độ hết sức chủ quan, lần nào đến tiệm vải lấy hàng cũng không hề kiểm tra lại, mà chủ tiệm cũng chu đáo, đã sắp xếp và bọc lại bằng vải đen, cứ thế đưa thẳng cho tên râu quai nón cầm về.
“Ta phải bẩm báo việc này với thánh thượng.” Diệp Thanh tức tốc muốn rời đi lại bị Tô Y Điềm giữ lại.
Những người buôn vải đều có cách thắt nút gói hàng, và rất may là Du Tú Liên đã từng lăn lộn làm đủ thứ nghề trong đó có cả những việc nặng nhọc như đóng gói hàng hóa ở bến cảng cho nên nàng ấy rất nhanh nhận ra mẫu nút thắt mà chủ tiệm vải đang dùng.
Vòng qua một khoảng sân nhỏ trồng một cây hoàng lan thật to, bóng râm che phủ gần như toàn bộ mặt trước của gian nhà, lại xuyên qua một sảnh viện sạch sẽ để đi đến nội viện phía sau, ở đây có một nhóm người đang tụ tập quanh bàn đá, sắc mặt vô cùng khẩn trương.
Ngay từ khi gã lầm lì đặt chân qua cổng thành, thân tín của Diệp Thanh đã tức tốc báo tin.
Bàn tay của Du Tú Liên vẫn còn run rẩy khi ôm lấy Hách Tiếu Tiếu.
Tấm vải này lại được thêu hai mặt, với hai dạng họa tiết khác nhau, trên cùng một nền vải.
Việc thêu họa tiết một mặt, đối với những hình thù tinh xảo cần rất nhiều tâm huyết và công sức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Du Tú Liên sợ hãi ôm miệng, lắp bắp mãi không thốt ra được lời nào.
Tô Y Điềm nói cũng có lý, chủ mưu còn chưa tìm ra, không thể manh động.
Diệp Thanh đã chờ sẵn trong nội viện, vừa nhìn thấy nhóm Tô Y Điềm bình yên trở về thì lập tức đứng lên.
Hoa văn trên vải gấm phải được phác thảo từ trước, sau đó dùng kỹ thuật thêu điêu luyện và kỳ công để đính lên ngay từ khâu dệt vải, khiến thành phẩm là một khối hoàn hảo gắn kết với nhau.
Tên râu quai nón không thèm để những người này vào mắt, nhanh chóng nhặt lấy khối lùng nhùng được phủ vải đen lên, chẳng thèm đếm xỉa đến ai mà quày quả bỏ đi.
“Tốt rồi, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, nhìn xem, Tiếu Tiếu đã làm được rồi này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lật tới lật lui có hơi mỏi mắt, Tô Y Điềm đặt tấm vải xuống bàn đá, đứng dậy tách ra một bên xoa xoa trán một chút, đột nhiên có tia sáng chớp lóe trong đầu.
Hôm nay Tô Y Điềm phóng tay vô cùng, nàng khoe mới trúng một đơn hàng lớn của phu nhân nhà quan nọ. Toàn bộ vải được trưng bày trên kệ đều yêu cầu lấy hết xuống cho mình.
Tiểu nhị vừa nhìn thấy người quen đã tươi cười hớn hở.
Cho nên có thể nói, làm ra một khúc vải gấm hoa này vô cùng mất thời gian.
Như vậy cho dù tên râu quai nón có nhặt lại được kiện hàng, nhìn thấy bên ngoài bị giày xéo, nút thắt đã lỏng lẻo đến mức long ra thì cũng không nghĩ đến việc nó đã bị người ta rút ruột từ bên trong.
Để không khiến tên râu quai nón nghi ngờ, Xuân Nghi còn âm thầm cho mấy tên gia đình khỏe mạnh ngã nhào về phía hắn, lăn lộn đủ đường, để khiến mọi thứ càng thêm lộn xộn.
Du Tú Liên rạch một đường, căng mắt nhìn, cuối cùng thốt lên: “Hoa văn bên trong đúng là khác so với mặt ngoài.”
Trước đây khi còn sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, Hách Tiếu Tiếu đã hành nghề trộm cắp ở khu chợ phía Tây, thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn, cô bé chính là nhân tố quan trọng nhất trong hành động lần này.
Tô Y Điềm và Du Tú Liên đã án ngữ ở tiệm trà đầu ngõ, lập tức đứng dậy: “Đi, đến tiệm vải.”
Vải hai da, ngay từ cái tên của nó đã cho thấy huyền cơ ở bên trong rồi.
“Sao lại hậu đậu thế?” Tô Y Điềm ra vẻ quở trách rồi lại đặt thêm một thỏi vàng lên bàn cho tiểu nhị: “Hôm nay làm phiền ngươi rồi, đám người này ta sẽ về dạy dỗ lại.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tức là người thợ tạo ra phải tính toán làm sao để mũi kim của mình đang thêu ở mặt này, cùng lúc sẽ tạo ra một hình khác ở mặt còn lại.
Chính vì vậy, Tô Y Điềm hôm nay mới khua chiêng gõ trống kéo nhiều người đến tiệm vải như vậy.
Đột nhiên cỗ xe cồng kềnh trước cửa trượt bánh, Du Tú Liên và mấy nha hoàn cùng gia đinh đẩy xe không kịp giữ lại, hàng hóa chất bên trên ào ào rơi xuống.
Trên bàn đá là một cuộn vải hai da dày dặn óng ánh.
Hóa ra là như vậy.
Loại vải gấm hoa này rất đắt tiền, chỉ có vương tôn quý tộc hàng tam phẩm trở lên mới có khả năng chi trả.
Cho dù bí mật về vải hai da bị lộ, thì bọn họ cũng tin tưởng tấm bản đồ như đám cỏ giấu trong rừng chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
“Du nương tử có sao không? Thành thật xin lỗi, ai da, đều là khách cả, ta cũng không biết làm sao, mong nương tử bỏ qua cho.” Tiểu nhị ái ngại nhìn Du Tú Liên đang được Xuân Nghi đỡ vào trong quầy.
Có được lời hứa hẹn của Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm càng thêm kỳ vọng vào vụ án vải hai da lần này.
“A, vải của ta, mau mau nhặt lên đi chứ, mấy cái tên vụng về này, nếu để bị lấm bẩn, xem trở về ta có cắt cơm của các ngươi hay không?” Nha hoàn Xuân Nghi chanh chua hét toáng lên, đẩy đám người nhào đến vội vàng thu nhặt mọi thứ.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất trên page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow để ủng hộ nhé.
Tô Y Điềm ngồi trong góc khuất thưởng trà, nghe tiếng cánh cửa gỗ bị gõ ầm ầm đến mức muốn long ra, đoán người mình mong chờ đã đến rồi.
Trong sự thấp thỏm lo âu cùng k*ch th*ch cực độ, cuối cùng Tô Y Điềm cũng chờ được tên râu quai nón quay trở lại tiệm vải.
“Mạnh tướng đã hồi âm, tên đó quả thật chính là phó tướng của Điền Chủng, tên là Cát Ưng. Nàng đoán không sai, bọn chúng xuất hiện ở đây chắc chắn có âm mưu. Chiến bại ở Biện Thành đã khiến đám tàn quân bị hao binh tổn tướng khá nhiều, vậy mà lại có thể lết được đến tận Đế Kinh, ắt phải có người đứng sau tài trợ binh lực mới không cần đi cướp bóc mà vẫn có thể ung dung lẩn trốn đến tận bây giờ.”
Tô Y Điềm gật đầu: “Chàng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm được.”
Tên râu quai nón hừ một tiếng như đáp lại tiểu nhị, sau đó vòng một tay ôm lên khối vải rồi nặng nề bước ra ngoài.
“Không được, đây chưa phải là thời cơ thích hợp. Chúng ta còn chưa tìm ra được người đứng đằng sau đám người Cát Ưng. Nếu lúc này đánh rắn động cỏ, chỉ có thể thu dọn được một phần nhỏ đám tàn quân mà thôi…”
Bởi vì nó được tạo hoa văn ở cả hai mặt, sau đó được dát thêm một lớp vải mềm để che phủ, cho nên mới cảm thấy chất liệu dày dặn hơn hẳn những cuộn vải khác.
Nhìn đi, đây chính là một góc bản đồ phòng thủ Đế Kinh mà.
“Ngựa bị tuột dây cương làm xe trợt bánh, hàng hóa đổ hết xuống đất, đụng phải một vị khách của tiệm vải…” Du Tú Liên nhẹ giọng giải thích, sau đó thở dài một cái.
Bởi vậy, ngay khi tiểu nhị bê món hàng ra, Tô Y Điềm đã giả bộ tiếp cận để tháo lỏng nút thắt trên bọc vải.
Thảo nào nàng cứ có cảm giác ngờ ngợ mà không biết là nằm ở chỗ nào.
“Du tỷ, tỷ nhìn kỹ xem, có phải hoa văn ở mặt ngoài khác với hoa văn ở mặt trong không?”
“Không sao, không sao, chỉ là va chạm bình thường thôi mà, ngày nào chả có, cũng phải trách ta bận rộn chạy đông chạy tây không thể lo lắng chu toàn cho mọi người.”
Tô Y Điềm lật ngược mặt vải lên, sờ tay vào.
“Ở ngoài có chuyện gì mà ồn ào thế?” Tô Y Điềm giả bộ hỏi thăm.
Hết sức phi thường.
Nhìn không khác gì những cuộn vải bình thường được bày bán ở những cửa tiệm cao cấp ở Đế Kinh.
Trên tay là một khối lùng nhùng được che bằng vải đen.
Tên râu quai nón khó chịu ra mặt, nhưng ngại đất này nằm ngay dưới chân thiên tử, không thể càn quấy, gã hậm hực dùng tay hất một gia đình của Du Tú Liên ra, chân đá vào m.ô.n.g một người khác đến ngã lăn ra đất.
Du Tú Liên sờ tới sờ lui vẫn không thấy có gì bí ẩn, chỉ đành đánh mắt qua phía Tô Y Điềm chờ đợi.
Không khác những loại gấm thượng hạng khác, mặt ngoài vẫn là họa tiết chìm sang trọng trên nền vải mượt như nhung nhưng chất liệu lại dày dặn hơn.
Đây cũng là một trong những chất liệu được dùng để may mặc trong hoàng cung, hoặc là ban thưởng cho phi tần đang độ sủng ái.
Tô Y Điềm cũng không giận dỗi gì y, ánh mắt ra vẻ luyến tiếc nhìn theo tiểu nhị đang chậm chạp dời bước.
Khi bọn họ dàn cảnh xô đẩy để hàng hóa rơi đầy xuống đất, Hách Tiếu Tiếu đã nhanh tay kéo một cuộn vải trong đó ra giấu vào trong đống vải lộn xộn trên xe ngựa.
Mặt trong của tấm vải vẫn là những hoa văn kinh diễm nhưng lại lồng ghép thêm vài hình ảnh rải rác, khiến Diệp Thanh không nhịn được hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân.
Nhớ đến lời hứa với Tô Y Điềm tiểu nhị có chút khó xử vòng sang chỗ bàn lén lút lắc lắc đầu với nàng.
Nhưng cuộn vải trên bàn đá này còn công phu hơn nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.