0
Đội dị năng giả của Vân Thanh lần này bị zoombie vây công, chắc chắn là m·ưu đ·ồ của đám hình người dạng cẩu đang trốn trong tòa nhà hai tầng kia. Mặc dù cùng một căn cứ, nhưng ngày thường bọn họ đã chẳng vừa mắt nhau. Huống gì hôm nay lại nhận cùng ra ngoài làm nhiệm vụ rồi đụng độ giữa đường.
Vân Thanh tiếp thu ý kiến của đồng đội xong liền nói:
“Không được. Đoàn đội Độc Bộ hiện có vài y bác sĩ đi theo. Mâu thuẫn giữa hai đoàn đội không nên bồi bằng mạng sống của họ.”
“Đội trưởng…”
“Đừng nói nhiều. Để sức giết zoombie.”
Thái độ của Vân Thanh vô cùng kiên quyết. Nhưng Vân Thanh vừa nói xong thì một tiếng hét thảm thiết vang lên.
“Á…”
“Tiểu Ngọc…”
“Mau. Tiểu Ngọc bị thương rồi.”
Đội hình lập tức rối loạn.
Tiểu Ngọc là dị năng giả hệ thủy duy nhất của đoàn đội Phù Nhai. Hiện lại bị zoombie cấp hai tấn công. Một bên cánh tay máu thịt be bát, muốn đứt lìa.
Tiểu Ngọc đau đớn ngất đi. Được A Bộ - đội phó đoàn đội Phù Nhai đỡ lấy. Hắn gào lên.
“Bảo vệ Tiểu Ngọc. Mọi người lập tức rút về phía đoàn đội Độc Bộ.”
Vân Thanh biến sắc nghe đội phó A Bộ ra lệnh. Nhưng trước sinh tử của đồng đội, tinh thần đại nghĩa gì đó đều là rắm chó. Cô tranh thủ thời gian, mở đường máu cho đám thuộc hạ phía sau chạy đến chỗ tòa nhà hai tầng.
Vân Thanh cùng các dị năng giả của đoàn đội Phù Nhai một đường chém giết. Toàn thân họ dính đầy máu huyết tanh hôi cùng não trắng sền sệt tựa đậu hủ nát. Vết thương cũ, vết thương mới chồng chất lẫn nhau nhưng cả đám vẫn kiên trì, từng bước tiến lên. Mắt thấy sắp đến được mục tiêu thì dị biến đột ngột phát sinh khiến lòng người chợt lạnh.
Đoàn đội Độc Bộ vốn không ưa gì mấy dị năng giả của đội Phù Nhai. Cả hai đội nhận nhiệm vụ cùng một ngày. Một bên thì thu thập máy móc, thiết bị y tế trong bệnh viện tư nhân. Một bên thì đi giải cứu đám bác sĩ, y tá trong một căn cứ nửa vời cách khá xa căn cứ.
Nhóm dị năng giả của đoàn đội Độc Bộ thực lực rất mạnh, vũ khí, đạn dược cũng trang bị đủ đầy. Họ sớm hoàn thành nhiệm vụ, mang theo nhóm “thiên thần áo trắng” quay về. Sau đó, Trương Kiệt - Dị năng giả tốc độ trong đội - phát hiện ra sự xuất hiện của đám người Vân Thanh.
Zoombie vây công đoàn đội Phù Nhai cũng do bọn hắn lôi kéo tới đây. Trong lúc Vân Thanh và các thuộc hạ chật vật cầu sinh, bọn họ trốn trong tòa nhà hai tầng này bắt ghế, cắn hạt dưa, rung đùi ngồi theo dõi.
Nhìn thấy Vân Thanh vì một con đàn bà vô dụng lại dám kéo zoombie về phía bên này thì người nào người nấy đều hận không thể tự mình lao ra giết hết đám yếu gà này.
Tên đội trưởng họ Lâm của đoàn đội Độc Bộ nhìn đám người không mời mà tới thì trong ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn. Hắn lạnh lùng hạ lệnh.
“Bảo vệ y bác sĩ. Tiếp cận phạm vi bán kính năm mét. Bắn bỏ.”
“Đội trưởng Lâm. Không thể! Đó là mạng người.”
Một vị bác sĩ tóc hoa râm lớn tiếng la lên. Bọn họ là bác sĩ, thiên chức của họ là cứu người. Giờ kêu họ trơ mắt nhìn một đám người vô cớ bị giết chết dưới danh nghĩa bảo vệ mình. Tội nghiệt. Đó là tội nghiệt.
“Bác sĩ Lâm. Ông mở to mắt, nhìn cho kỹ. Đám người đó trọng thương không ít. Sau lưng họ là biển zoombie cấp hai, cấp ba. Nếu mềm lòng thì kế tiếp, chính là đám zoombie đó sẽ tấn công chúng ta.”
“Không phải là chúng ta có dị năng giả hệ tinh thần sao?” – Bác sĩ Lâm sững sờ nhìn tên đội trưởng của đoàn đội Độc Bộ.
“Dị năng giả hệ tinh thần thì đã sao? Để bảo vệ chúng ta, cậu ta đã cố gắng hết sức. Nếu ông có lòng thương xót chúng sinh, cứ chạy ra đó với họ là được.”
Tên đội trưởng khinh thường nhìn người bác sĩ già cùng họ với hắn. Khóe môi câu lên đầy mai mỉa.
Bác sĩ thì đã sao? Chỉ có phàm nhân mới cần tới bác sĩ cứu trợ. Còn bọn hắn là dị năng giả. Dị năng giả chỉ cần có dị năng hệ trị liệu cùng tinh hạch của zoombie là được. Trong mắt của hắn. Bác sĩ mà không có dị năng thì cũng chả khác đám dân đen ăn bám, nhan nhãn khắp nơi trong căn cứ.
Bác sĩ Lâm bị nói cho á khẩu. Cả người run rẩy… Nhưng cuối cùng, ông cũng chỉ có thể bỏ xuống đạo đức cá nhân, lầm lũi quay lại vị trí của mình.
Mấy đồng nghiệp bên cạnh nhìn ông, khẽ thở dài. Họ biết cá tính của vị bác sĩ từng là Phó giám đốc bệnh viện này. Nhưng mạt thế rồi. Đạo đức nghề nghiệp, thiên chức y sư gì gì đấy…. toàn là đồ bỏ. Trước kia, sinh mệnh người khác nằm trong tay họ. Còn hôm nay, sinh mạng của họ lại hoàn toàn phụ thuộc vào nhóm dị năng giả trước mặt này.
Bác sĩ Lâm chán nản, kéo chiếc kính trên sóng mũi xuống rồi dùng vạt áo cũ rách cẩn thận lau hai tròng kính một hồi. Giọng nói già nua, nặng nề vang lên, cảm giác như cả người rút đi toàn bộ sức lực.
“Già rồi. Già rồi. Có quá nhiều chuyện không nhìn rõ. Hữu tâm vô lực.”
Tên đội trưởng họ Lâm nghe lão than thở thì khinh thường hừ lạnh.
Đám thuộc hạ của hắn rất hiểu bản tính của chỉ huy. Hơn nửa, bọn họ cảm thấy mệnh lệnh của đội trưởng không có gì sai. Vì thế, cả đám liền lựa chọn vị trí mai phục, lăm lăm mũi súng, chờ đợi đám người Vân Thanh đến gần.
Đoàn đội Phù Nhai mở đường máu chạy tới. Nào ngờ, vừa tiếp cận khu vực tòa nhà hai tầng của đoàn đội Độc Bộ đang trú đóng thì thứ đón đợi bọn họ lại là những viên đạn lạnh lẽo bay ra từ nòng súng giảm thanh.
A Bộ cõng Tiểu Ngọc trên lưng. Vừa bảo vệ đồng đội vừa phóng dị năng giết zoombie đang nhào tới. Mặc dù thân thể mềm mại trên lưng hắn lúc này đã mềm oặt vì hôn mê. Nhưng khi vài một viên đạn “vô tình” ghim vào sường trái thì cả cơ thể của Tiểu Ngọc vẫn run lên. Run lên một lần cuối cùng rồi làn hơi mỏng manh liền mất hẳn.
Một dị năng giả đứng chếch phía sau hai người, nhìn thấy cảnh tượng này, kinh hãi hét lên.
“Tiểu Ngọc trúng đạn rồi. Đám khốn nạn…hự!”
Hắn chưa nói hết thì cả cơ thể đã giật bắn lên. Một viên đạn xuyên thẳng vào thái dương. Thân thể chững lại trong một giây rồi ầm ầm ngã xuống.
“Tiểu Phi.”
“Tiểu Ngọc.”
Những tiếng gọi tê tâm liệt phế thảm thiết vang lên. Đám dị năng giả của đồng đội Phù Nhai đều bàng hoàng, không tin được vào cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình.
Tiểu Ngọc là dị năng hệ thủy. Còn Tiểu Phi là dị năng giả không gian của cả đội. Bắn hạ hai người này không chỉ khiến cho bọn họ mất đi huynh đệ, đồng đội. Còn mất đi cả hi vọng phát triển ở tương lai.
“Chó má. Bọn họ quá độc ác rồi.”
“Súc sinh. Trả mạng Tiểu Phi và Tiểu Ngọc lại đây”
“A.....”
Những tiếng gào ai oán vang lên. Tay thì cứ giết zoombie theo bản năng nhưng người nào người nấy đều đã bị nước mắt làm ướt đẫm cả gương mặt.
Cho đến khi một đám zoombie nhào tới, bị Vân Thanh phóng dị năng thiêu cháy, mấy người này mới lấy lại được ba hồn bảy vía, đè nén bi thương, oán hận, từng thời từng khắc mà bảo vệ sinh mạng của bản thân mình.
Phía trước phía sau đều có súc sinh cùng quái vật. Tình thế của đoàn đội Phù Nhai hết sức nguy nan. Tiến không được, lui cũng không xong. Chỉ có thể tự chỗ hao phí hết dị năng của mình.
“Lâm Đình. Những gì các ngươi ban tặng cho chúng ta hôm nay. Lão tử có thành ma cũng nhất định đòi lại.” - A Bộ nghiến răng nghiếng lợi gào lên.
Đoàn đội Phù Nhai, mười hai người đã mất đi hai người. Thi thể của họ bị Vân Thanh phóng dị năng, hỏa táng tại chỗ. Gương mặt của nữ đội trưởng đỏ bừng. Lửa giận bùng lên mãnh liệt. Cô cố gắng áp xuống rồi nhìn về phía các huynh đệ của mình, hét lớn:
“Các anh em. Chúng ta mất đi hai người. Tương lai, có thể toàn quân bị diệt. Mọi người có sợ không?”
“Con mẹ nó. Giết chết đám này rồi nhanh chóng đầu thai. Kiếp sau lão tử muốn làm đại thiếu gia, cả ngày ôm nữ nhân lăn lộn.”
“Đúng vậy. Mạt thế khốn nạn này thì ai tham sống làm gì. Chết sớm, khỏe.”
“Tôi sẽ ở trên đường Hoàng Tuyền, hóa thành lệ quỷ chờ đám súc sinh của Độc Bộ báo thù”
“Tự mình tạo nghiệt. Tương lai họ sẽ càng thê thảm hơn chúng ta.”
“Sợ gì chứ. Đội trưởng. Chúng ta giết lên”
“Được” -Vân Thanh hai mắt đỏ ngầu, sảng khoái hét lớn. Sau đó, cô xông nhanh về trước. Rõ ràng là ý muốn cùng đám zoombie đồng quy vu tận.
... to be continued ...