Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
“Ngày nào cũng ở cạnh nhau, bố mẹ mới sớm được bế cháu nội mập mạp!”
Suốt cả quãng đường, anh ta không nói với tôi một lời nào.
Chú Mạnh nhìn thấy nét mặt bực bội của con trai, vội lên tiếng nhắc nhở.
Tôi mất cha, trở thành một đứa trẻ mồ côi, và từ đó sống trong nhà họ Mạnh.
“Bắt con trả ơn bằng cả cuộc đời mình ư?”
Người trong làng vốn tiết kiệm, buổi tối ít khi bật đèn, cả ngôi làng tối om như mực.
Mười năm trước, cha tôi là liên đội trưởng dân quân của làng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta vơ lấy ba lô, xoay người rời đi mà không hề ngoảnh lại.
“Con phải về đơn vị!”
“Được rồi! Con đã nói là con sẽ cưới cô ấy!”
Chú thím Mạnh rất tốt, luôn coi tôi như con dâu trong nhà mà yêu thương.
02
“Đừng ép con nữa được không? Con biết chú Diệp đã cứu con! Nhưng đó chỉ là một tai nạn thôi!”
Năm ấy xảy ra một trận lũ lớn, Mạnh Sĩ An bị nước lũ cuốn vào khe núi.
“Con gái à, từ nay con chính là con dâu của nhà họ Mạnh chúng ta, là vợ của thằng Sĩ An!”
“Mạnh Sĩ An, đơn vị gọi điện, nói có việc gấp!”
Cô ta xinh đẹp, giọng hát hay, biết múa, lại còn hay đọc thơ.
Từ thị trấn về làng có hơn bốn mươi dặm đường.
Cảnh tượng này, giống hệt như kiếp trước.
Tôi chỉ muốn yên tĩnh, không muốn nghe cãi vã.
“Con gái à!”
Thím Mạnh kéo tay tôi, thì thầm dặn dò. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đàn ông cần phải quản lí chặt!”
Anh ta hận tôi đã chiếm lấy cuộc đời mình, cản trở tình yêu mà anh ta mong muốn.
Chương 2: Chương 2
“Con ơi, con đồng ý đưa vợ theo quân là đúng rồi đấy!”
Tôi vội mở miệng can ngăn.
Lúc về, Mạnh Sĩ An chở tôi bằng xe đạp.
Nghe thấy vậy, Mạnh Sĩ An lập tức bật dậy.
Bầu không khí im lặng đầy ngượng ngập. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì vậy, dù đã sống cùng tôi bốn mươi năm trong hôn nhân, anh ta cũng chưa bao giờ chạm vào tôi, thậm chí chẳng buồn mở miệng nói một lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con tưởng con làm đoàn trưởng rồi thì bố không dám dạy dỗ con hả?”
Mạnh Sĩ An vì câu hứa đó mà cưới tôi, nhưng trong lòng anh ta luôn cảm thấy bản thân bị ràng buộc bởi đạo đức.
“Thằng ranh con! Dù con có làm tư lệnh thì bố vẫn là bố con đấy!”
Anh ta về nhà chưa kịp ấm chỗ đã bị Tri Dung Dung gọi đi.
Vừa mới ngồi xuống bàn cơm, còn chưa kịp động đũa, thì tiếng loa phát thanh của làng vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhắc lại lần nữa… Mạnh Sĩ An, đơn vị gọi có việc gấp!”
Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn sống ở nhà họ Mạnh.
Nhưng tôi và bà, kiếp này, định sẵn không thể có duyên phận làm con dâu - mẹ chồng.
“Con phải đối xử tốt với con bé Diệp Tần, nhà họ Diệp đã có ơn với con đấy!”
Chú thím Mạnh sau này đều qua đời trong nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
Tiếng xe đạp đi vào làng làm bầy c·h·ó sủa vang.
Kiếp trước, chỉ vì không cưới được người phụ nữ mình yêu, anh ta chấp nhận suốt đời không có con nối dõi, khiến nhà họ Mạnh tuyệt tự.
Thấy chúng tôi về, thím Mạnh vừa hâm lại đồ ăn trên bếp vừa vui vẻ nói:
Nó khiến tôi nhớ lại bốn mươi năm hôn nhân kiếp trước, tĩnh lặng như bên một người câm, cô đơn đến tê dại.
“Nếu không nhờ chú Diệp cứu con năm đó, thì làm gì có ngày hôm nay mà làm đoàn trưởng?”
Cha tôi đã nhảy xuống dòng nước xiết để kéo anh ta lên, nhưng vì kiệt sức mà không thể qua khỏi.
Chính là mối tình khắc cốt ghi tâm của Mạnh Sĩ An.
Tôi cũng hiểu rõ, chú Mạnh càng giận dữ, Mạnh Sĩ An càng thêm ghét bỏ tôi.
Bà thực sự là một người mẹ chồng tốt biết bao.
Giọng ông bí thư vang to qua chiếc loa cũ kỹ:
“Cái thái độ gì vậy? Con nói thế mà nghe được à?”
Với kiểu người cứng đầu như anh ta, càng áp lực thì càng phản kháng.
Ông sợ tôi buồn, nên vớ lấy cây cán bột định đánh Mạnh Sĩ An.
Câu nói ấy đã ám ảnh và hủy hoại cuộc đời tôi.
Anh ta đạp xe nhanh hơn tôi nhiều, nhưng cũng mất hơn hai tiếng mới về đến làng.
“Chú à, anh ấy mệt rồi, để anh ấy ăn cơm trước đi.”
Dù sao thì cũng chỉ còn mấy ngày nữa là tôi rời đi.
Chú Mạnh giận đến mức râu mép run lên, mắt trợn trừng.
Mẹ tôi đã mất từ lâu, cha tôi thì đã c.h.ế.t khi cố gắng cứu Mạnh Sĩ An mười năm trước.
Mạnh Sĩ An mím chặt môi, không nói lời nào.
Tôi đã mượn chiếc xe đạp của chị phụ nữ trưởng thôn để đi.
Tri Dung Dung là nữ văn công của đoàn văn nghệ quân đội.
Khi về đến làng, đã hơn tám giờ tối.
“Không thể cứ chiều theo nó mãi được!”
“Con thà c.h.ế.t còn hơn phải mang ơn lớn như thế!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.