0
Trong căn lều tạm dùng làm trung tâm chỉ huy, đồng chí Tiến cùng nhóm đồng đội dẫn đầu đang thảo luận nghiêm túc. Bản đồ được trải rộng trên chiếc bàn gỗ đơn sơ, những cây đèn pin chiếu sáng yếu ớt. Bản đồ này là bản phác thảo, hiện tại vẫn còn thiếu chi tiết về thông tin. Tiến đưa tay chỉ vào một khu vực được đánh dấu đỏ trên bản đồ nơi mà đoàn thám hiểm đã xác định là trọng điểm để tiếp tục tìm kiếm.
Một đồng chí trong nhóm cất tiếng giọng thấp nhưng đầy nghi hoặc: "Đồng chí Tiến, tôi thấy cậu lính trẻ tên Thạch khá đặc biệt. Theo tôi nên thăm dò thêm về năng lực của cậu ta. Biết đâu cậu ta là một ẩn số quý giá."
Một người khác cũng gật đầu đồng tình: "Đúng vậy. Cậu ta thể hiện khá tốt trong những ngày qua nhưng vẫn cần chắc chắn xem liệu những gì cậu ấy thể hiện là thực lực hay chỉ là may mắn."
Tiến nhíu mày không vội vàng đáp lời. Anh trầm ngâm trong chốc lát rồi khẽ lắc đầu giọng điềm tĩnh: "Không cần thiết phải thăm dò ngay bây giờ. Trong chuyến thám hiểm, năng lực của mỗi người sẽ tự khắc bộc lộ. Nếu cậu ấy thực sự tài giỏi thì mọi thứ sẽ rõ ràng thôi. Hơn nữa áp lực không đúng lúc có thể khiến tân binh mất tinh thần."
Cả nhóm gật gù nhận thấy sự hợp lý trong lời của Tiến. Ngay lúc đó tiếng bước chân bên ngoài vang lên. Tấm bạt được vén lên bác sĩ Hường cùng Thạch bước vào trên tay Hường là một cuốn sổ tay nhỏ.
Tiến nhìn họ mỉm cười chào hỏi: "Đồng chí Hường, Thạch, có chuyện gì vậy?"
Bác sĩ Hường bước tới gần giọng nói rõ ràng: "Tôi và đồng chí Thạch vừa trao đổi về một số loài cây thảo dược mà chúng tôi thấy trong khu vực này. Qua nhận diện sơ bộ, có thể là những cây quý hiếm như Hoàng Liên hay Bạch Truật. Chúng tôi nghĩ rằng chúng ta nên tổ chức một nhóm nhỏ đi tìm kiếm chúng vào ngày mai. Nếu đúng như vậy chúng có thể sẽ hữu ích cho việc nghiên cứu hoặc hỗ trợ cứu thương."
Tiến liếc nhìn Thạch với ánh mắt dò xét. Thạch đứng thẳng người không hề e dè trước ánh nhìn của người chỉ huy. Anh từ tốn nói thêm: "Tôi đã nhận diện sơ qua một vài đặc điểm của chúng. Để chắc chắn, tôi cần quan sát thêm. Tôi tình nguyện tham gia nhóm tìm kiếm ngày mai."
Tiến trầm ngâm đôi chút sau đó gật đầu: "Được rồi. Việc giao tổ chức nhóm nhỏ tôi giao cho cậu với sĩ số 20 người gồm cả quân y, nhưng phải hết sức cẩn thận. Để đảm bảo an toàn tôi cử đồng chí Khải theo hỗ trợ. Khu vực này dù yên bình nhưng không thể lơ là đặc biệt là khi chúng ta chưa biết rõ địa quật này còn ẩn chứa điều gì."
Thạch cùng bác sĩ Hường chào một cách nghiêm chỉnh rồi rời khỏi căn lều. Tiến nhìn theo bóng họ một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. Anh nói nhỏ với đồng đội bên cạnh: "Cậu ấy có tiềm năng thật sự tuy nhiên phải đợi đến khi việc thăm dò các loại thảo dược như thế nào khi ấy chúng ta sẽ biết được kết quả”
……….
Vì môi trường dưới lòng đất khiến đồng hồ diện tử không hoạt động nên cả đoàn sử dụng đồng hồ thủ công. Khi kim giờ đồng hồ chỉ con số 5, Thạch đã tập hợp tiểu đội của mình ở khu vực tập kết. Tiểu đội 20 người được phân công nhiệm vụ rõ ràng bao gồm những chiến sĩ ưu tú nhất mà Thạch biết, cùng với bác sĩ Hường, Dũng và Minh Hoàng vốn thân thiết với Thạch cũng có mặt trong đội hình, luôn trong tư thế sẵn sàng hỗ trợ. Đồng chí Khải, một "lão" binh dày dạn kinh nghiệm sống và kiến thức từ lần thăm dò trước được giao phụ trách hậu cần và dẫn đường.
Sau khi kiểm tra trang bị tiểu đội tiến về phía bờ hồ gần đó. Hồ nước trong vắt, phản chiếu bóng cây rừng xung quanh, tạo cảm giác yên bình nhưng đầy huyền bí. Thạch dẫn đầu cẩn thận quan sát địa hình trong khi mọi người xì xào bàn luận về vẻ đẹp kỳ diệu của khu vực.
Khi đến gần mép nước mọi người phát hiện vài cụm cây Hoàng Liên mọc trên hòn đảo nhỏ giữa hồ. Lá cây xanh thẫm óng ánh trong ánh sáng mờ nhạt một dấu hiệu cho thấy đây chính là loại thảo dược quý cần tìm. Minh Hoàng hăng hái xung phong:
"Để tôi bơi qua lấy! Khoảng cách này chẳng đáng gì."
Hoàng ta vừa cởi nút áo ngoài chuẩn bị lội xuống thì Thạch giơ tay ngăn lại ánh mắt nghiêm trọng:
"Không được!"
Minh Hoàng ngạc nhiên:
"Sao thế? Nước hồ trong thế này có gì nguy hiểm đâu?"
Trong đầu Thạch giọng nói trầm của người đàn ông họ Phạm từ Ngọc Bán Nguyệt vang lên cảnh báo rõ ràng:
"Dưới hồ có hai con quái ngư. Chúng không chỉ to lớn mà còn cực kỳ hung bạo. Loài quái ngư này khi xưa chỉ có hoàng thân quốc thích hoặc vua mới có thể tiếp xúc. Bình thường chúng nằm sau dưới đáy bùn nếu có ai lại phá sẽ bị chúng cắn c·hết vì vậy tuyệt đối không để ai lại gần nước."
Thạch nắm chặt cán thương được chế từ một nhánh cây cứng ánh mắt cậu đảo qua mặt hồ yên ả một cách cảnh giác. Cậu nói dứt khoát:
"Tôi có cảm giác không ổn. Chúng ta không biết rõ dưới hồ có gì đừng liều lĩnh."
Cả đội im lặng ánh mắt Minh Hoàng hơi lưỡng lự. Đúng lúc này bác sĩ Hường bước lên vẻ tò mò không giấu nổi trong ánh mắt cô:
"Đồng chí Thạch cậu làm tôi ngạc nhiên đấy. Kiến thức về thảo dược của cậu đã rất đặc biệt, giờ đến cả nguy cơ dưới hồ cũng nắm rõ... Cậu học những điều này từ đâu vậy?"
Thạch khẽ mỉm cười, cố gắng không để lộ quá nhiều:
"Tôi chỉ học từ sách vở cổ mà ông ngoại tôi sưu tầm. Những nơi có dược liệu quý thường đi kèm nguy hiểm đó là điều cơ bản."
Đồng chí Khải đứng bên cạnh cũng không giấu được sự ngạc nhiên nhưng vẫn đặt câu hỏi cho cậu:
"Cậu biết nhiều thật đấy. Tôi sống ở vùng sông nước có kinh nghiệm và nghĩ đến nguy cơ dưới hồ, cậu dựa vào đâu mà nói nguy hiểm?”
Thạch vội vàng giải thích: “ Thưa các đồng chí, việc mặt hồ yên tĩnh cộng thêm nước trong veo như thế này có thể khiến ta mất cảnh giác. Nhưng đây là địa quật, là một hang động sâu dưới lòng đất như thế này mà từ hôm đó tới giờ chúng ta chưa gặp bất kỳ một sinh vật nào. Tôi phán đoán chắc chắn dưới nước có sinh vật nguy hiểm.”
Bác sĩ Hường chỉ khẽ cười nhưng trong lòng càng thêm nghi ngờ và tò mò về Thạch. Cô cảm nhận được rằng, cậu tân binh này không đơn giản như vẻ bề ngoài của mình.
Đồng chí Khải gật gù, anh dự dịnh sẽ tiếp tục quan sát để về báo cáo với đồng chí Tiến. Khải nói:” Đồng chí Thạch nói đúng đó, các đồng chí cũng nên bình tĩnh và cẩn trọng. Đồng chí Thạch cậu đưa ra kế hoạch xem”
“Rõ!” Thạch trả lời, sau đó nói tiếp: “ Đầu tiên đồng chí Dũng lấy cây dài mà chúng ta mang theo, cột con dao. Đồng chí Minh Hoàng thiết kế một cần câu, lưỡi câu thì thiết kế như máy gắp thú nhồi bông kèm theo một sợi dây kéo cho lưỡi câu thu lại. Tôi cần 4 đồng chí đi theo Minh Hoàng và Dũng để kéo trợ lực tránh việc bị rơi xuống hồ.”
Khi các đồng đội đã chuẩn bị xong Thạch nói tiếp: “ Về hình thức hoạt động, khi tôi ra hiệu thì Minh Hoàng sẽ gắp Hoàng Liên lên, có rễ bám vào thì đồng chí Dũng sẽ cắt đi nhanh gọn lẹ. 5 đồng chí khác cùng với tôi hãy ngắm bắn dưới hồ. Đồng chí Khải và 9 người còn lại sẽ đề phòng xung quanh. Bác sĩ Hường thì chuẩn bị sẵn hộp đựng, khi đồng chí Minh Hoàng hái được Hoàng Liên thì chụp lấy bỏ vào hộp.”
Mọi người gật đầu đồng thuận ánh mắt đầy quyết tâm. Minh Hoàng tiến ra trước cẩn thận dùng cần câu hái từng bông Hoàng Liên. Những bông đầu tiên được lấy khá suôn sẻ. Cánh hoa vàng nhạt với cuống dài gọn gàng rời khỏi thân nhanh chóng được đưa vào hộp đựng của bác sĩ Hường.
Bỗng đến bông Hoàng Liên cuối cùng Minh Hoàng khựng lại. Cuống cây này bám rễ quá sâu vào lớp bùn dày. Anh cố kéo mạnh nhưng vẫn không nhổ lên được. Thấy vậy Dũng lập tức đưa cây dao xuống hỗ trợ cắt. Lưỡi dao sáng loáng lia vào phần rễ nhưng lớp rễ vừa chắc vừa dai khiến khi cắt đứt, rễ rơi xuống hồ tạo một tiếng “Tỏm” rõ to.
“Không ổn rồi!” Minh Hoàng thốt lên.
Ngay lúc đó mặt nước hồ vốn yên ả bỗng nổi lên những gợn sóng lạ. Thạch lập tức căng người ánh mắt sắc lẹm như dao:
“Cẩn thận, rút lui ngay!”
Nhưng đã quá muộn. Từ lớp bùn sâu dưới đáy, hai con quái ngư khổng lồ bất ngờ nhảy vọt lên. Một con đầu màu bạc, con còn lại màu vàng kim. Chúng dài gần 3 mét, thân phủ đầy vảy đen bóng loáng, miệng đầy răng nhọn hoắt há ra như muốn xé nát bất cứ thứ gì. Vay cá thì trông như cánh gà nhưng được phủ lớp mang bén nhọn, hai chân sau thì như cá sấu. Một con lao thẳng về phía Minh Hoàng và Dũng con còn lại quẫy mạnh khiến bùn và nước văng tung tóe lên cả đội.
“Bắn!” Thạch và Khải hét lớn vừa giơ súng lên khai hỏa vào con quái ngư đang lao tới.
Tiếng súng vang rền làm rung chuyển không gian yên tĩnh. Mọi người tập trung vào mục tiêu nhưng tốc độ của hai con quái vật quá nhanh, khiến một vài viên đạn chỉ sượt qua lớp vảy cứng của chúng. Minh Hoàng và Dũng phải lăn người xuống đất để tránh cú đớp của con quái ngư màu bạc đầu tiên.
“Rút lui!” Thạch hét lớn nhưng vẫn giữ vị trí nhắm súng chính xác vào mắt con quái ngư. Một phát đạn trúng mang cá quái ngư bạc khiến nó gầm rú đau đớn quẫy mạnh làm đất cát bắn tung tóe.
Dũng nhanh chóng đứng dậy kéo Minh Hoàng lùi về phía an toàn trong khi những chiến sĩ khác tiếp tục nổ súng yểm trợ. Bác sĩ Hường cũng nhanh chóng lùi lại ôm chặt hộp đựng Hoàng Liên. Con quái ngư vàng kim thấy đồng loại b·ị t·hương càng trở nên hung dữ hơn lao tới như một cơn bão dữ dội.
“Nguy hiểm! Kim Ngư này sức phòng ngự rất cao, cần phải sử dụng oanh tạc từ khoang miệng” Giọng người đàn ông họ Phạm vang lên trong đầu Thạch.
Thạch vội lấy lựu đạn ra đồng thời rút kíp nổ ra lao vào về phía Kim Ngư. Như biết ý đồ của Thạch, Kim Ngư dùng đuôi quất mạnh vào tay cầm lựu đạn. Lựu đạn bay thẳng về phía hồ tạo ra một v·ụ n·ổ nhỏ. Nói là v·ụ n·ổ nhỏ nhưng tiếng vang khá to.
Lúc này Tiến đang ở trại tập trung, nghe thấy t·iếng n·ổ khiến anh có linh cảm xấu lập tức kêu gọi 20 người đi theo về phía t·iếng n·ổ.
Hiện trạng ở hồ thì càng khốc liệt. Ngân Ngư sau khi thấy Thạch làm rơi lựu đạn tạo sự nổ, nó không t·ấn c·ông người khác nữa mà phóng tới húc thẳng vào người Thạch khiến cậu choáng váng. Kim Ngư thì lao vào giơ mang cá ra chém vào tay phải Thạch, “Phụt!” một dòng máu bay tóe ra.
Các đồng đội thấy cảnh tượng này hết sức lo sợ, có người thì bắt đầu có ý định chạy trốn. Bác sĩ Hường thì thấy v·ết t·hương của Thạch có thể thấy cả xương cánh tay vội vàng hét tên Thạch lên.
“Thạchhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!” Tiếng hét lớn khiến đồng chí Tiến và đoàn hỗ trợ nghe được khiến họ tăng tốc độ nhanh hơn. Nga thì trong lòng lo lắng “Thạch à cậu đừng có chuyện gì nha”.