Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 121: Chương 121

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121: Chương 121


Đây là sự thật sao?

“Lão rùa đen rụt đầu này trốn ở bên trong lâu như vậy, mỗi ngày đều nhìn camera giám sát ở cửa ra vào, đều nhớ kỹ chúng ta rồi.”

Chương 121: Chương 121

Cho dù thả người ra thì bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm một chỗ trên núi để tránh mưa mà thôi. Chờ bọn hắn đi vào xử lý lão già này xong sẽ chậm rãi bắt những con ch.ó này về, sau đó róc thịt từng con một.

Trạng thái của ông ấy rất không thích hợp.

“Tôi biết nhóm các cậu có bao nhiêu người, đã lâu như vậy rồi, cứ cách mấy ngày các cậu lại đến tòa B quấy rối một lần, ai là người thường, ai là kẻ đột nhập, tuy rằng tôi đã tuổi già mắt yếu, nhưng vẫn có thể phân biệt được.”

“Mẹ kiếp, lão già này đúng là cái gì cũng biết nhỉ.”

Lúc đầu, khi lần đầu tiên nghe Lưu Bình nhắc đến ông Trịnh tự nhốt mình trong tòa B, cô nghĩ ông ta chỉ là một người quản lý kho hàng bình thường, việc khóa cửa và trốn trong tòa B để sống sót là một chuyện rất bình thường.

Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bọn họ đã thoát ra khỏi địa ngục, đây quả thực là đang nằm mơ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Khương Nặc hỏi.

Khương Nặc dừng lại trước mặt ông ấy một bước, sau đó cẩn thận đánh giá.

Mặc dù bây giờ cô không hề sợ bị người khác nhìn thấy.

Vào khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hai người Điền Vũ lập tức xách đao vọt vào, bọn chúng còn chưa biết Quang Tứ và sáu người kia đã c.h.ế.t nên không đóng cửa lại.

Cửa của tòa B rốt cuộc cũng mở ra.

Do dự hồi lâu, Khương Nặc quyết định hiện thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lòng Khương Nặc lập tức có dự cảm không lành.

Ông Trịnh hồi lâu không nói gì nữa.

Nếu sớm biết chiêu này có tác dụng thì anh ta đã kéo mấy người tới trước camera giám sát cho lão già nhìn đủ, cửa tòa B cũng sẽ bị cạy mở thôi.

Khương Nặc rất mẫn cảm với âm thanh.

Ông Trịnh có thể thông qua camera giám sát nhìn thấy cửa ra vào, ông ấy lại nhận ra tất cả mọi người nơi này.

Mấy ngày nay, bọn họ bị bắt nhốt lại đánh đập nhục nhã, bị đối xử như nô lệ và bị tước đoạt hết tôn nghiêm của một con người, chứng kiến hết thảm kịch này đến thảm kịch khác, nếu vận khí không tốt thì sẽ c.h.ế.t thảm...

“Đúng... Hơn nữa, cho dù tôi không còn nữa, trong mấy tháng tiếp theo, dù ai tiến vào tòa nhà B đều sẽ c·h·ế·t, sáu tháng, nước lũ cũng nên rút đi rồi, khụ khụ khụ...” Ông lão không ngừng ho khan, tiếp theo đó, răng cũng nhanh chóng rụng từng cái một, ông ấy nói tiếp: “Nhưng hiện tại chỉ có hai người đi vào, còn... vẫn còn bảy tên côn đồ...”

Mắng thì mắng, nhưng bọn chúng vẫn dừng lại nghe ông Trịnh nói tiếp.

Điền Vũ ném anh ta xuống đất, nhấc chân đạp vào mặt anh ta: “Còn không mau cút? Có phải không muốn đi hay không?”

Chẳng mấy chốc, người từ tòa A đến càng ngày càng nhiều, bọn họ đi ra từ cửa hông của hành lang, vòng qua phía sau tòa B, xếp thành một nhóm chậm rãi rời đi.

“Muốn... Muốn...”

“Đồng chí, cô đừng chạm vào tôi... Bởi vì kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c dùng con tin áp chế, lại có ý đồ thiêu hủy viện nghiên cứu, tôi chỉ có thể mở cửa chính, đồng thời phun ra một loại kịch độc trong cả tòa nhà. Loại độc tố này sẽ không lan ra qua không khí, nhưng sẽ bám vào vật thể, trong vòng sáu tháng sẽ không tiêu tán, bất kỳ người nào muốn đi vào đều sẽ c·h·ế·t...”

Người nô lệ hoàn toàn ngơ ngác.

Khương Nặc khẽ nhíu mày nhìn cánh cửa kim loại dày nặng đang mở rộng đằng kia, vẫn giữ cảnh giác đứng tại chỗ.

“Tôi cho các cậu 20 phút, thả tất cả mọi người, để bọn họ rời khỏi tòa B, chỗ tôi có camera giám sát, tôi muốn nhìn thấy bọn họ an toàn rời đi, sau đó mới mở cửa cho các cậu.”

Vừa rồi Quang Tứ đã tới và nói cho anh ta biết phải đập phá, tận lực gây ra động tĩnh lớn, coi như lão đầu không mở cửa thì cũng phải khiến lão chú ý.

Miệng, mũi và mắt của ông ấy đều không ngừng chảy máu, tóc rụng xuống, làn da lộ ra một màu xám xịt, trông rất đáng sợ.

Anh ta không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của những tên c·h·ó c.h.ế.t này.

Khương Nặc kéo thấp vành mũ, chỉnh lại khẩu trang, tay cầm s·ú·n·g, chậm rãi đi tới cửa.

Cách một bức tường, không ai phát hiện ra Khương Nặc.

G·i·ế·t thêm hai người nữa, không phải ông già đó đã khuất phục rồi sao.

Lúc này, bên trong cánh cửa rốt cuộc cũng truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, cô lắc mình đến bên cạnh cửa, nhìn thấy một ông già mặc trang phục công nhân từ bên trong chạy ra, trong miệng còn đang lẩm bẩm nói: “Mấy người đã đến rồi sao... cuối cùng cũng đến rồi...”

Tất cả những điều này thật sự kết thúc rồi sao?

Điền Vũ không kiêng nể gì cả, thuận tay túm cổ áo của một nô lệ: “Nghe thấy gì chưa? Kêu tất cả những người khác rời khỏi đây từ phía sau tòa B.”

Ông ấy tình nguyện mở cửa, chắc cũng là lựa chọn sau khi đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng.

Nhưng bây giờ chỉ nghe giọng nói của đối phương, Khương Nặc đã có thể cảm nhận được đối phương là một ông lão lý trí, hơn nữa trật tự suy nghĩ rất rõ ràng.

Chỉ còn lại hai người bên trong, buồn cười là bọn họ vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra điều đó.

Mới lúc nãy anh ta vẫn còn cảm thấy suy sụp, cho rằng mình sẽ bị chặt xương róc thịt, nhưng chỉ trong nháy mắt, thật sự có thể rời đi sao…? (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Nặc chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, là tiếng mở khóa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Nặc nghe thấy tiếng hít khí từ ngoài hành lang, một người đàn ông mắng.

Điền Vũ mỉm cười trả lời: “Được, không thành vấn đề.”

Cô lùi lại mấy bước, dõi mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ra hướng camera.

“Tôi có thể để các cậu đi vào, nhưng tôi có một điều kiện.”

“Các cậu đều vào đi.” Giọng nói của ông lão vẫn bình tĩnh như cũ.

Nhưng căn phòng này cách âm lại thật sự quá tốt, dù cửa mở, thanh âm bên trong truyền ra cũng rất yếu ớt, có thể là hai người Điền Vũ đã đi rất sâu vào trong.

Hai người Điền Vũ giống như bị tòa nhà này cắn nuốt, không có bất kỳ thanh âm gì, cũng không đi ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Là tiếng của loa phát thanh.

Không biết tình huống bên trong như thế nào, cô sẽ không tùy tiện chạy vào.

TBC

Cho đến bây giờ bọn họ đều coi cô là đặc công hoặc quân nhân được phái tới, có thể ông Trịnh cũng sẽ nghĩ như vậy, cô quyết định trước tiên hiện thân trước camera giám sát, xem ông ấy phản ứng thế nào, có thể tự mình đi ra hay không.

Bây giờ xem ra anh Tứ đã suy nghĩ nhiều rồi.

Trên ngọn núi này căn bản không có thuyền, bọn họ có thể rời đi như thế nào? Bơi hay là lặn?

Khương Nặc thấy bước chân ông ấy không vững, sau đó còn ngã mạnh xuống đất, bèn cầm s.ú.n.g đi qua.

Giọng nói của một ông già thông qua loa truyền đến trong tai mỗi người.

“Lão già kia, người đã đi rồi, nếu ông không giữ chữ tín, tôi sẽ lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t những người này, lại đốt một ngọn lửa thiêu trụi nơi này, tôi nói được thì làm được.” Điền Vũ cắn răng nói.

Lời nói của ông Trịnh cũng xác minh những gì Lưu Bình nói là sự thật, băng nhóm của Quang Tứ tổng cộng có 9 người, hiện tại 7 người trong số đó bao gồm cả Quang Tứ đã bị cô giải quyết.

Người nọ điên cuồng gật đầu, trên mặt không che giấu được vẻ mừng rỡ như điên, bọn họ trao đổi ánh mắt lẫn nhau, sau đó liều lĩnh chạy ra ngoài.

Vừa nhìn thì không khỏi âm thầm kinh hãi.

Ông Trịnh ngước mắt lên, vừa thấy Khương Nặc thì vội vàng hét lên: “Không được đụng vào tôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng mà năm phút trôi qua vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

“Nhóm các cậu có tổng cộng 8 người, thủ lĩnh là một tên đầu trọc, trong đó có 3 người là tâm phúc, 4 người còn lại là thủ hạ, còn có một người mới gia nhập, là Lưu Bình của viện nghiên cứu chúng tôi, tôi nói không sai chứ?” Ông Trịnh nói thêm.

Ông Trịnh có vẻ vô cùng suy yếu, ông ấy chống tay trên mặt đất, chậm rãi ngồi dậy dựa lưng vào vách tường, thật lâu sau mới chậm rãi nói:

“Ông muốn bảo vệ bí mật của viện nghiên cứu nên thả bọn họ vào đồng quy vu tận?” Khương Nặc hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121: Chương 121