Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 163: Chương 163
Hơn nữa nước đã rút nông như vậy, thuyền xung phong này cũng không dùng được nữa, ở trong biệt thự một thời gian, lần sau muốn đi ra ngoài thì e là phải đi bộ rồi.
Đa số đều là tin tức về tiểu khu này, cũng chính là tin tức mà mọi người quan tâm nhất.
“Thật đó! Mặt trời xuất hiện rồi!”
Mà người phụ nữ này cũng biết bản thân sắp bị xử lý nên mới muốn chạy trước.
Ánh mặt trời lâu ngày không thấy đâu bây giờ lại rọi xuống một tia sáng mong manh như thế.
Cái này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ trật tự xã hội sắp được khôi phục rồi.
Rốt cuộc thì bọn họ và cô cũng quá khác biệt nhau.
Sắp kết thúc sao, có thật không?
Xã khu đã tiến hành đăng ký thông tin cho những người còn sống rất nhiều lần, cuộc giao dịch thứ hai cũng đã sẵn sàng.
Ánh sáng nhàn nhạt nhưng lúc này lại vô cùng lóa mắt.
Mọi người đã quên đi nước ngập lầy lội dưới chân, cũng quên mất đói khát và đau đớn, đôi mắt chua xót nhìn lên không trung.
Khương Nặc ghi nhớ những tin tức này.
Tuy rằng có xe nhưng nước lũ vừa rút, ước chừng tình hình giao thông cũng chưa được khơi thông.
Nhưng tên hèn nhát Vương Cường lại cầm d.a.o chĩa về phía bọn họ, không cho bọn họ ra ngoài, không cho bọn họ hành động thiếu suy nghĩ, tuyên bố ai dám ra cửa thì sẽ c.h.é.m người đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhớ lại lúc đầu mọi người cùng nhau đi lên tầng ba mươi lăm, không phải khi đó cô chỉ có hai con d.a.o và một chiếc cung trong tay thôi hay sao, sau đó thì thế nào?
Lúc này người vội vã tới nhận lương thực càng ngày càng nhiều, bởi vì nước cạn nên dù không có thuyền thì cũng có thể ôm phao bơi qua.
Cô vẫn luôn cau mày, không có gì thay đổi, mọi thứ đều diễn biến giống như kiếp trước.
Khi ánh sáng vàng kia chiếu rọi mặt đất, cô cũng vui đến bật khóc như tất cả mọi người nhưng lại không hề biết rằng đây là khởi đầu của một sự hủy diệt còn lớn hơn hiện tại.
Cả người phát lương thực cũng tạm ngừng công việc trong tay, điên cuồng nhìn về phía ánh nắng kia như bao người khác.
Có lẽ tối hôm qua còn có người lén lút tranh đoạt, có người nảy sinh ác ý, có người yên lặng chờ c.h.ế.t nhưng bây giờ tất cả đều đang bùng lên hy vọng sống sót.
Hiện tại nước đã sắp rút hết, mưa to cũng dần ngớt.
Chương 163: Chương 163
Nếu không phải nể tình Vương Cường đã bước nửa chân vào căn cứ, sau này còn phải dựa vào quan hệ của anh ta để vào căn cứ thì bọn họ tuyệt đối không ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
“Nắng, nắng rồi! Cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, cũng không biết ai hô lên một câu: “Mau nhìn đi, trời sắp trong rồi!”
Đầu ngón chạm tới ánh mặt trời trong không khí giống như chạm tới hy vọng sống sót.
Không nhặt được đồ thì có thể đi làm lao công, sửa nhà, làm thủ công, đào quặng, làm ruộng.
Bọn họ ra ngoài tìm kiếm vật tư, lúc đánh nhau g.i.ế.c người thì đều xử lý hậu quả, cũng không ai biết là bọn họ làm, mà người phụ nữ này lúc nào cũng ra tay trắng trợn táo bạo, tất cả những người còn sống trong nhà này đều là nhân chứng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên ngu xuẩn này! Không phải anh ta bị người phụ nữ kia mua chuộc rồi chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Nặc vừa mới đến trước cửa tiểu khu thì đã bắt gặp thuyền phát lương thực của xã khu.
Bọn họ dọn đâu đó tầm hai ba ngày thì cũng xem như dọn xong, người trong chung cư không dám ra ngoài xem tình hình, chỉ có thể ở trong nhà lặng lẽ quan sát tình huống.
Nhưng Lý Mộng không hề nghi ngờ quyết định chuyển nhà của Khương Nặc, cô ấy nghĩ tương đối đơn giản, bọn họ đã ở tầng ba mươi lăm ba mươi sáu khá lâu, toàn bộ người dân trên tầng đó đều biết trên tay bọn họ dính mạng người, khi nước rút xuống, xã khu cũng sẽ hoạt động lại, quốc gia khởi động căn cứ, không ai biết thế cục tương lai sẽ diễn biến thế nào, rời đi lúc này là phù hợp.
Chẳng qua khi đó không ai nghĩ cơn mưa xui xẻo này lại kéo dài lâu như vậy, lúc sau lại có nhiều người c.h.ế.t như thế, mà cô lại dám động thủ g.i.ế.c người nên mới có thể sống thoải mái như vậy.
Sau này chính phủ sẽ thỉnh thoảng phát sóng phổ biến thông tin, người nào có radio thì có thể nghe ngóng một chút, cũng có thể giúp đỡ lan truyền tin tức, không có radio thì có thể lưu ý hỏi thăm nhiều hơn.
Khương Nặc cũng ngẩng đầu theo bản năng, bầu trời đã âm u bấy lâu nay đột nhiên xuất hiện ánh sáng vàng nhàn nhạt xuyên qua những tầng mây đen dày đặc.
Khương Nặc đã từng đăng ký, bây giờ cô lại đi đăng ký lần nữa, lãnh năm ký lương thực cho bản thân, đồng thời nghe ngóng một chút tin tức.
Kể từ ngày hôm nay, cô sẽ không quay về nơi này nữa.
Còn có người vươn đôi tay run rẩy về phía mặt trời, dưới cơn mưa phùn thế này cũng không thể cảm nhận được hơi ấm.
Phải xử lý người phụ nữ này thật nặng, để cô nếm chút đau khổ.
Cô nhét mấy thứ đồ không quá nặng như quần áo chăn màn vào trong hai bao lớn, dọn lên thuyền xung phong.
Sau này tất cả mọi người đều phải dùng điểm cống hiến để đổi lấy đồ vậy, cho dù không vào căn cứ thì vẫn phải làm việc, thu thập vật tư.
Tất cả những chuyện này đều là do Vương Cường hèn nhát, nếu không phải anh ta sợ cô đến tận xương tủy thì hai ngày nay đã sớm xử lý cô rồi, vừa lúc chiếm hết tất cả những thứ thuộc về cô.
Đây là lần tiếp tế thứ ba và cũng là lần cuối cùng.
Tầng hầm ngầm vẫn còn ngập nước, đồ vật chuyển đến đây cũng cần phải sửa sang, máy phát và các loại đồ điện cũng cần nối mạch lại, mạch điện trong từng phòng cũng cần sửa chữa, việc phải làm thật sự quá nhiều.
Cô cũng chẳng có gì ghê gớm, tại sao Vương Cường lại sợ cô như vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi chuyện rồi sẽ qua đi, mọi thứ rồi sẽ tốt lên.
Lúc ấy cô dám g.i.ế.c người nên mới khiến người khác kinh sợ một chút, nhưng bây giờ nghĩ lại, g.i.ế.c người thì có gì hơn người chứ?
Tất cả những thứ ngũ kim, plastic, công cụ, chỉ cần có thể dùng được thì đều có thể cầm đi đổi điểm tích lũy.
Hội giao dịch lần hai của xã khu cũng sắp được triển khai.
Khương Nặc thu hồi ánh mắt, mau chóng rời đi.
Cô có thể cảm nhận được những ánh mắt mãnh liệt kia, có người đang hung hăng nhìn cô chằm chằm, nhưng cô cũng không quan tâm.
Cô thật đúng là một kẻ âm hiểm.
Cô vòng qua dòng người, lặng lẽ rời đi.
Nhìn Khương Nặc dọn đồ vật lên thuyền xung phong, có người lại thấy căm tức trong lòng.
Cũng không còn cách nào khác, lương thực thật sự quá thiếu, hơn nữa tương lai sẽ còn khó khăn hơn hiện tại nhiều.
Khu biệt thự này nằm gần vùng ngoại thành, trước khi xảy ra lũ lụt đã không có người tới, bây giờ cũng chỉ có mấy người bọn họ, bớt đi không ít việc.
Vốn dĩ phải lấy hết mấy thứ kia về, tất cả đều thuộc sở hữu của bọn họ!
Sau này bọn họ cũng theo Vương Cường ra ngoài cướp bóc, đoạt thuyền và vật tư của người khác, lúc đánh nhau cũng động d.a.o kéo, đánh vài lần, thấy m.á.u nhiều, mọi người cũng dần dần thích nghi.
Kiếp trước cô cũng phải chịu đựng ngập lụt trong một thời gian dài, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời.
Khương Nặc một thân một mình xử lý sạch sẽ hai tầng lầu, tất cả đồ vật đều được thu vào không gian, ngay cả một bóng đèn nhỏ cũng không bỏ qua.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.