Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 197: Chương 197
Một trận đánh này, tiêu hao sức mạnh tinh thần rất lớn, Khương Nặc thấy ổn là ngừng.
Từ khi tâm phúc Phương Viễn c·h·ế·t, mặc dù ông ta nhặt được một cái mạng, lại lưu lạc tới mức cần tìm những tên côn đồ như Hồ Chính Lương làm vệ sĩ.
“A!!!!”
“Chuyện này tôi thật sự không biết... ông chủ Chương có rất nhiều kẻ thù, đều muốn lấy mạng của ông ta, cho nên... Đại ca tôi rất sít sao, tin tức cụ thể một chút cũng không lộ ra, nhưng tôi cảm thấy... cũng đã đang trên đường rồi, nếu không thì những ngày này... bọn họ ở trong nội thành cũng rất không an toàn...”
Nhưng xương sọ cứng rắn, viên đ·ạ·n căn bản không b.ắ.n thủng được, cho nên mặc dù anh ta đổ rất nhiều máu, nhưng chỉ là bị thương ngoài da.
Hồ Nhị cuống quít nổ một phát s.ú.n.g lên không trung, b.ắ.n lên trần nhà.
Bọn họ đang đóng gói những thứ này vào trong bao tải.
Hồ Nhị đau đến mức sống không bằng c·h·ế·t, vừa chửi mắng, vừa kéo cái chân đang bị thương chạy về căn phòng ở chỗ hành lang.
“Hồ Đại đâu?” Khương Nặc hỏi anh ta.
Tiếng kim loại đứt gãy vang lên, xen lẫn tiếng bọn họ di chuyển đồ vật, cũng không gây nên sự chú ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở thời này, muốn đối phó với những ác quỷ này, cũng chỉ có thể càng độc ác hơn so với bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Nặc cảm thấy bất ngờ, hai suất, xem ra lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Chương tổng không còn keo kiệt như trước lúc tận thế nữa, trở nên rất hào phóng.
Mấy người căn bản bị thương trong lúc không hề phòng bị chút nào, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng trên người thực sự quá đau, trong lúc nhất thời ngay cả thời gian cầm vũ khí lên cũng không có.
Ông chủ Chương?
Khương Nặc lại lần nữa nắm lấy đ·ạ·n đặc chế trong tay, nhắm ngay anh Tạ Bân liền 4 phát.
“Cửa... ở cửa có người...!” Đường mập béo hơn so với người khác, cũng ăn đ·ạ·n nhiều hơn so với người khác một viên, đau đến mức gã ta muốn móc ruột ra.
Cô thở chậm rãi, thả lỏng suy nghĩ, ngưng tụ tất cả sức mạnh tinh thần, tuỳ ý nhắm vào một người, b.ắ.n viên đ·ạ·n đặc chế về phía gã ta.
“Mẹ kiếp, là ai?”
Nơi đó có một viên đ·ạ·n đặc chế, xâm nhập vào trong cơ bắp, cuối cùng kẹt ở bên cạnh xương đùi, Khương Nặc chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, là cái móc sẽ không ngừng xé rách m.á.u thịt.
Khương Nặc buông anh ta ra: “Nhanh lên, tôi không muốn nghe những lời nhảm nhí.”
Mà Khương Nặc nhắm đúng động tác anh ta giơ tay lên, đã phán đoán được vị trí từ trước, nhắm ngay chỗ đó b.ắ.n 3 viên bi 14.
Trong phòng nhất thời là khung cảnh kêu la thảm thiết, m.á.u thịt văng tung tóe.
Chương 197: Chương 197
Lông mày Khương Nặc hơi động một chút, lại là Chương Tam Bình này, ông ta lại còn chưa c·h·ế·t.
4 viên b.ắ.n ra 2 viên trúng, trong không trung văng ra một tia máu.
Khương Nặc nhìn Hồ Nhị nằm rạp trên mặt đất, sát ý trong lòng phun trào.
Hiện tại tầng 4 tràn ngập mùi m.á.u tươi.
Lần trước lúc nghe thấy tin tức của ông ta, còn là mời chào rất nhiều thủ hạ, bố trí tàu xung kích vơ vét khắp nơi.
Hồ Nhị k** r*n liên hồi, hoàn toàn mất đi năng lực chống cự.
Tầng 4 thỉnh thoảng truyền đến tiếng động, nghe giống như đang sắp xếp vật tư, thương lượng còn có thể đến nơi nào gom hàng, đồng thời mắng Tạ Bân có phải lại đi ăn chơi trác táng rồi hay không mà vẫn chưa trở lại.
Hồ Nhị cắn răng, căm hận nhìn chằm chằm cô, nếu như anh ta còn có thể cử động, nhất định sẽ nhảy dựng lên cắn c.h.ế.t người phụ nữ này.
Nhà trọ này có tổng cộng 4 tầng, hoàn toàn bị chìm trong nước, bây giờ khắp nơi đều rất bẩn, những người này cũng không có tâm tư quét dọn, đoán chừng chỉ là một cứ điểm tạm thời.
Trên người Hồ Nhị có mấy lỗ thủng, trên mặt cũng đều là máu, hơn nữa thoáng động đậy, viên đ·ạ·n đặc chế móc ngược lại xé rách anh ta, khiến anh ta đau đến mức muốn ngất đi.
Khương Nặc thấy rõ động tác của anh ta, hơi híp mắt lại, tay trái khẽ vẩy một cái, đ·ạ·n đặc chế trong tay biến thành bi 14.
Có thể là ỷ vào bên dưới có người canh gác, tính cảnh giác của những người này cũng không cao, cửa cầu thang chỉ đóng tuỳ ý.
Viên đ·ạ·n đặc chế này cô nắm trong tay cũng bị đ.â.m đau, muốn b.ắ.n chuẩn cũng không hề tự tin, dứt khoát nắm một cái, b.ắ.n liên tục mười mấy viên, kiểu gì cũng sẽ có một viên trúng.
Con d.a.o găm này vô cùng sắc bén, cô ra tay cũng không hề lưu tình, dùng hết sức lực, trực tiếp c.h.é.m đứt ổ khoá.
Động tác của Khương Nặc không ngừng, lại b.ắ.n liên tục 9 viên, mỗi một viên đều như sấm sét, lực sát thương cực lớn.
Đương nhiên Hồ Nhị cũng nhìn thấy đợt tập kích đến từ cửa, anh ta cho là gặp phải đấu s·ú·n·g, vội vàng lăn người, túm lấy Đường mập chắn trước người, đồng thời đưa tay về phía sau sờ vết thương.
Mười viên đ·ạ·n thì có 4 viên trúng, 6 viên trượt.
Ba phát gần như là b.ắ.n trúng cùng một chỗ, cổ tay Hồ Nhị đau đớn kinh khủng, xương bị vỡ nát khiến toàn bộ cánh tay đều mềm nhũn rủ xuống, nhất thời s.ú.n.g tuột khỏi tay.
“Bọn họ khởi hành lúc nào?”
Bên trong nhất thời truyền đến tiếng kêu la đau đớn.
Trên mặt đất chồng chất một chút vật tư, chủ yếu là quần áo và đồ dùng hàng ngày, đồ ăn cũng không nhiều.
Cô lấy d.a.o găm ra, đi lên không nói hai lời, đầu tiên xử lý Đường mập và một người khác, sau đó đi đến trước mặt Hồ Nhị.
Viu một tiếng.
Toàn thân Hồ Nhị đều là mồ hôi lạnh ướt đẫm, phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Cô lạnh lùng nói: “Ông chủ Chương ở đâu, có bao nhiêu người, Hồ Đại đang làm cái gì, nói ra tất cả những gì anh biết cho tôi.”
Sức lực của Khương Nặc vô cùng lớn, ná cao su sau khi được thăng cấp bị cô nhẹ nhàng kéo căng.
Kiếp trước mặc cho cô cố gắng như thế nào cũng không thể tìm thấy được anh em nhà họ Hồ, có người nói là c.h.ế.t rồi, có người nói là bỏ chạy ra tỉnh khác rồi, cho dù như thế nào, hiện tại cuối cùng cũng có thể tự tay kết liễu.
“Tôi nói... tôi nói...”
Nhưng hai người còn lại thì thảm rồi, hai viên đ·ạ·n trực tiếp b.ắ.n vào hông và bụng, trên viên đ·ạ·n đều là gai sắc và móc ngược, thoáng cái b.ắ.n vào trong n·ộ·i· ·t·ạ·n·g thì căn bản không lấy ra được, đồng thời hơi động một cái là đau đến mức không muốn sống nữa.
Khương Nặc đoán ở đó còn s·ú·n·g, đương nhiên sẽ không để cho anh ta rời khỏi đó, trong tay lại là mấy viên bi 14 b.ắ.n ra liên tiếp, b.ắ.n trúng vào lưng Hồ Nhị, cũng nhắm ngay xương cột sống, b.ắ.n cho gãy xương.
“Anh ta... anh ta ở chỗ ông chủ Chương... anh ta... hiện tại anh ta là vệ sĩ của ông chủ Chương, mấy anh em chúng tôi, cũng cùng với anh ta...”
“Cô... cô là ai?” Hồ Nhị nằm phục trên mặt đất, cả người vô cùng suy yếu, khẽ động là bắt đầu ho ra máu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ở thời điểm hiện tại, trên tay mọi người ngoại trừ một chút lương thực cứu trợ, vốn dĩ cũng không có đồ ăn gì, có cướp cũng không cướp được gì.
Khương Nặc hơi đẩy khe hở ở cửa ra, cô đứng trong bóng tối, trong tay đã đổi thành ná cao su, nắm một viên đ·ạ·n đặc chế.
Viu, viu, viu!
Nhưng càng lăn lộn càng kém.
Chuyện này ngược lại không sai, vật tư đã đăng ký toàn bộ, có thể lên đường gọn nhẹ, ở lại nội thành có kẻ thù, không bằng đến căn cứ sớm một chút để cầu một cuộc sống yên ổn.
Khương Nặc đứng ở ngoài cửa, thông qua khe hở nhìn vào bên trong, tầng 4 của nhà trọ có một không gian dùng chung vừa phải, còn lại chính là một hành lang, thông đến những căn phòng khác.
Ba người bên trong đều chịu những mức độ thương tổn khác nhau, đổ m.á.u nhiều nhất là Hồ Nhị, anh ta bị b.ắ.n trúng đầu, móc ngược bên trên viên đ·ạ·n sượt qua trực tiếp thổi bay một miếng da thịt lớn ra ngoài, lập tức m.á.u chảy không ngừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dựa vào cái gì mà nói cho cô...”
Khương Nặc chậm rãi tiến đến gần tầng 4.
“Tôi... tôi không biết ông chủ Chương ở đâu, đại ca tôi cũng không nhắc đến... Vài ngày trước, anh ta đã đi đến chỗ ông chủ Chương rồi, đến nay vẫn chưa trở lại... chúng tôi đã bàn bạc với nhau là khởi hành tách nhau ra, anh ta dẫn theo 6 người cùng nhau hộ tống ông chủ Chương đến căn cứ, vật tư của ông chủ Chương đã được đăng ký từ lâu, trong tay ông ta có... 5 suất đóng góp, đến lúc đó, ông ta sẽ để hai cái cho chúng tôi...”
Ánh mắt cô lạnh lẽo, d.a.o găm trong tay đ.â.m thẳng vào cổ họng, Hồ Nhị lập tức mất mạng.
Hai viên bị đánh bay, đồng thời bay lệch ra, b.ắ.n vào một bên vách tường.
Tiến độ báo thù, 5/12.
Khương Nặc lấy d.a.o găm ra, nhắm ngay ổ khoá trên cửa, nhanh chóng c.h.é.m một cái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời còn chưa dứt, Khương Nặc lại giẫm lên trên vết thương ở bắp đùi anh ta.
Ở trong căn nhà này, quả thực còn lại 3 người sống.
Hồ Nhị nhìn người kỳ lạ trước mặt này, đeo mặt nạ, áo mưa trên người sạch sẽ, chỉ có con d.a.o cầm trong tay là đang chảy máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Một viên b.ắ.n trúng bắp đùi, rơi vào trong thịt, một viên trực tiếp b.ắ.n vào bụng, xâm nhập vào trong n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.
Viên đ·ạ·n cọ xát trong không khí, nhanh chóng b.ắ.n ra, b.ắ.n thẳng vào eo đối phương, đ.â.m mạnh vào trong thịt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.