Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 270: Chương 270

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 270: Chương 270


Khương Nặc lập tức mất đi ý muốn nói chuyện với cô ta.

Nhân Nhân hoảng hốt hét lên: “Các người làm gì với tôi hả? Đây là cái gì? Đây là cái gì?”

Thân thể con người rất yếu ớt, chỉ có thể tăng cường từng chút một để cải thiện tốc độ, sức đề kháng và cả sức mạnh.

TBC

“Cô cho rằng mình rất kiên cường sao?”

Chương 270: Chương 270

Nhưng anh ta không vội. (đọc tại Qidian-VP.com)

“A a ——!!”

Chẳng bao lâu, Nhân Nhân bắt đầu đổ mồ hôi.

“Vâng... Bác sĩ Hứa...”

Nhưng chẳng bao lâu sau, sự đồng tình này liền biến mất.

Bản thân cô ta không có vũ lực, chỉ có một con d.a.o nhỏ, nếu ở đây đều là người bình thường thì còn có thể dựa vào sự tàn nhẫn cùng với may mắn để g.i.ế.c ra ngoài, nhưng ở trước mặt những người chuyên nghiệp như đội trưởng Trần thì hoàn toàn không có cơ hội.

Văn Vịnh Thần từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nhìn cô ta.

Thứ mà đội trưởng Trần tiêm chắc hẳn cũng được chiết xuất ra từ các sinh vật biến dị, có lẽ nhà họ Văn đã tiến hành một số nghiên cứu về sinh vật biến dị.

Nếu như muốn tiến hóa nhanh chóng giống như một số động vật, thứ nghênh đón bọn họ chỉ có sự hủy diệt.

Lúc này, Tiểu Hoàng nhìn chuẩn cơ hội lặng lẽ chạy đến bên cạnh Khương Nặc, nhỏ giọng giải thích với cô: “Chị, bác sĩ Hứa là bác sĩ riêng của nhà họ Văn, hình như là đã làm việc cho nhà họ Văn nhiều năm.”

Bốn Mắt, Lão Tề, những người khác đều đã đi tới bên cạnh cô ta.

Tay chân cô ta bắt đầu cong lại, xương cô ta như bị hòa tan khiến cô ta giống như một loại sinh vật bò sát nào đó.

Văn Vịnh Thần nói: “Cô muốn sống thì phải nghe tôi, hiểu không?”

Khương Nặc không nói gì.

Cả người cô ta toát mồ hôi, khoa trương giống như bị dính mưa, thậm chí mồ hôi còn làm ướt tóc dính bết lên mặt.

Động tác rất nhanh, nhưng lúc này đã quá muộn.

Kiếp trước, có người không chịu nổi đói khát mà ăn thịt chuột biến dị, rất nhanh liền bị độc c·h·ế·t.

Văn Vịnh Thần nhìn chằm chằm cô ta, đáy mắt có một vòng vặn vẹo.

Nhân Nhân bị đau nhưng vẫn nắm chặt con d.a.o trong tay, muốn dùng nỗ lực cuối cùng để c.h.é.m Bốn Mắt.

Tiểu Hoàng sẽ không từ bỏ cơ hội kiếm cảm giác tồn tại trước mặt chị, cố gắng ôm chặt đùi: “Theo em được biết, sức khỏe của bọn họ cơ bản đều giao cho bác sĩ này, vẫn rất tín nhiệm anh ta.”

Anh ta có quá nhiều biện pháp, có thể làm cho người phụ nữ này sống không bằng c·h·ế·t.

Nhân Nhân không ngừng gầm rú cho đến khi khàn cả giọng cũng không dừng lại.

Mồ hôi không ngừng chảy ra, Nhân Nhân bắt đầu co giật dữ dội, sau khi xương cốt bị biến dạng liền đến cơ bắp, cơ bắp trên người cô ta không ngừng co giật, ngay cả khuôn mặt cũng dần biến dạng.

“Cô có thể thử một lần.”

Ánh mắt Văn Vịnh Thần vẫn lộ ra vẻ chán ghét, nhưng giọng nói lại trở nên dịu dàng: “Lục Nhân, cô muốn sống không?”

“Tôi nghe anh... Anh là... Anh là ai?”

Anh ta gắn kim tiêm vào trong ống tiêm, đi tới trước mặt Nhân Nhân, có thể nhìn ra được trong mắt anh ta có một tia đồng tình.

Khương Nặc lại thản nhiên cười.

Trên cổ anh ta đã lau một lớp thuốc sát trùng, đã cầm máu.

Cô ta nằm rạp trên mặt đất, mặt hướng lên trên, ánh mắt mê ly nhìn bốn phía, giống như đã rơi vào ảo giác thật sâu.

Đội trưởng Trần gật đầu.

Người nhìn không rõ tình thế như Nhân Nhân chắc hẳn chỉ là một quân cờ, chỉ sợ cũng không hỏi ra được bao nhiêu tin tức.

Nhân Nhân nói: “Tôi không biết ông chủ Diệp... là ai...”

Bóng tối bao phủ.

Đội trưởng Trần ấn Nhân Nhân xuống, không để ý đến sự giãy dụa của cô ta, đ.â.m kim tiêm vào sau gáy cô ta rồi nhanh chóng đẩy hết chất lỏng màu vàng nhạt vào trong.

Khương Nặc có thể thấy chuyện này còn chưa kết thúc.

Khương Nặc cũng nhìn hộp sắt kia thêm vài lần.

“Muốn... Tôi muốn.”

Lúc này Khương Nặc đã có thể đoán được đại khái thứ trong ống tiêm là cái gì.

Lục Nhân thấy tất cả mọi người đều phớt lờ sự uy h.i.ế.p của cô ta, sợ hãi cộng thêm phẫn nộ, cô ta dùng sức dùng d.a.o c.ắ.t c.ổ Văn Vịnh Thần.

Nghe Vân Diệu nói xong, Văn Vịnh Thần như nghĩ tới điều gì, liếc mắt nhìn Khương Nặc.

Văn Vịnh Thần không khỏi nhíu mày.

Ngay khi mũi d.a.o vừa cắt một chút da trên cổ Văn Vịnh Thần, cô ta đã bị Bốn Mắt nắm tóc, hung hăng kéo xuống đất.

Rốt cuộc, trên khuôn mặt xinh đẹp kia nứt ra một vết rách, m.á.u chảy ra.

Nửa giờ trôi qua, Nhân Nhân đã không còn hình người nữa.

Sự tập trung và lạnh lùng trước đó đều biến mất, sau khi khuôn mặt cô ta bị tổn thương, trong mắt anh chỉ còn lại sự chán ghét khi nhìn rác rưởi.

Khuôn mặt Bốn Mắt không hề có biểu cảm gì dư thừa, túm lấy cổ tay cô ta, giật lấy con d.a.o rồi ấn cô ta trên mặt đất.

Nhân Nhân lạnh lùng nói: “Anh có thủ đoạn gì chứ, đánh tôi sao? Hay là sỉ nhục tôi?”

Vì vậy anh ta đổi sang cách hỏi khác: “Là ai dạy cô cách truyền tin dùng axit clohydric để chế bóng bay hidro?”

Xem ra những độc tố biến dị kia còn có thành phần gây ảo giác nhất định.

Văn Vịnh Thần ngồi trên ghế bãi biển không nhúc nhích.

Thịt không độc thì có thể ăn, chỉ cần tự mình ăn, hấp thụ linh khí, tranh thủ cơ hội làm bản thân tiến hóa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắc mặt Nhân Nhân có chút cứng ngắc, trong nháy mắt, dường như cô ta cảm thấy mờ mịt.

Vết thương rất nông, thậm chí anh ta cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu nhưng lửa giận trong lòng lại không hề ít.

“Cô và ông chủ Diệp có quan hệ gì?”

Sau đó, cô ta giống như bị một nỗi đau kịch liệt xé toạc.

Nhân Nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Bọn họ đã từng thử nghiệm, người bị tiêm thứ này sẽ không thể nói dối, nhưng năng lực tư duy bị phá hủy, chỉ có thể trả lời những câu hỏi rất đơn giản.

“Đây... Đây là đâu... Tôi...”

Nhưng Văn Vịnh Thần lại nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc.”

Những chất độc này được cô độc và chiết xuất ra, cơ thể con người không thể nào chịu đựng được.

“Cô ấy là bạn của ta, tôi rất tôn trọng cô ấy.” Vân Diệu vốn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: “Không phải như cô nghĩ.”

Trước khi c·h·ế·t, cũng từng xuất hiện triệu chứng làn da chuyển thành màu xanh.

Lúc này, đội trưởng Trần cầm s.ú.n.g trong tay, thậm chí còn không giơ tay lên.

“Trói cô ta lại.” Văn Vịnh Thần hạ lệnh. Anh ta lau cổ, m.á.u chảy rất nhiều nhưng rõ ràng không cắt vào động mạch mà chỉ bị thương ngoài da.

Hai mắt Nhân Nhân vô hồn, ảo giác làm cho cô ta thoát khỏi sự đau đớn, thân thể trở nên thoải mái dễ chịu, như một con rối rất dễ dàng điều khiển, hỏi cái gì đáp cái đó, cực kỳ nghe lời.

Khương Nặc cũng không hiểu đó là thứ gì, nhưng vẻ mặt đội trưởng Trần lại rất nghiêm túc.

Khương Nặc nói: “Cô căn bản không thể trốn thoát được, mọi thứ đều bày ra ở đây, chỉ cần mở chai rượu ra thì chuyện phát hiện ra chỉ là sớm hay muộn, tôi chỉ tiết kiệm một ít thời gian. Không phải khi cô theo tiểu Văn tổng đi ra ngoài đã không hề nghĩ đến việc sống sót quay về à?”

Đội trưởng Trần cũng nhanh chóng sát trùng vết thương cho Văn Vịnh Thần.

Ngoại trừ cha mẹ cô ra, không có ai có nghĩa vụ giáo d·ụ·c cô.

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía đội trưởng Trần: “Không có thời gian lãng phí ở trên người cô ta đâu, trực tiếp tiêm đi.”

Thứ này nhất định không đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một người phụ nữ xinh đẹp, thân hình vặn vẹo, xương cốt uốn lượn, cả người nằm rạp trên mặt đất không ngừng co giật.

Đầu tóc Nhân Nhân rối bù, sắc mặt tái nhợt, lại không phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Sắc mặt Nhân Nhân dần dần chuyển sang màu xanh, biến thành một loại màu da mà con người không thể có được. Sau đó, cơ thể cô ta có sự thay đổi, dưới da bị xuất huyết lượng lớn, như thể có một bàn tay ác ma đang muốn xé rách thân thể cô ta, từ trong thân thể bước ra.

“Mấy người đã làm gì…Văn Vịnh Thần! Anh c.h.ế.t không được yên lành... Anh... Thả tôi... Thả tôi... Van cầu các người buông tha tôi...”

Văn Vịnh Thần không khỏi nắm chặt nắm tay, phát ra một tiếng cười lạnh: “Thì ra là anh ta.”

Văn Vịnh Thần chăm chú nhìn người phụ nữ đang không ngừng thét chói tai kia, nhìn những biến hóa của cô ta, trên mặt hiện lên một vẻ khoái ý lạnh lùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng cô ta cũng chưa c·h·ế·t. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởi vì cô ta mặc áo khoác rất dày nên Khương Nặc không nhìn thấy cụ thể những thay đổi trong thân thể cô ta, nhưng chắc chắn xương cốt cô ta đã bị biến dạng. Xương sau lưng dựng đứng, cách một lớp áo rất dày cũng có thể hình thấy hình dạng vặn vẹo kia.

Mà những bộ phận quá độc không thể ăn được thì dùng để làm nghiên cứu.

Loại thịt này Border Collie đã từng cho A Muội một miếng.

Ánh lửa trong doanh địa thiêu đốt hừng hực.

“Nói đi, cô và ông chủ Diệp có quan hệ gì? Cô ẩn nấp ở bên cạnh tôi bao lâu rồi?”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô ta đã từ giận dữ, chửi bới chuyển thành cầu xin tha thứ.

Đối với một người sắp c·h·ế·t, cô không có gì để nói cả.

Vết thương kia không lớn không nhỏ, kéo dài từ khóe miệng đến má, so sánh với những thay đổi trên cơ thể thì cái này cũng không quá khó coi, ngược lại có một loại mỹ cảm của tổn thương.

Anh ta lấy ra một cái hộp sắt, sau khi mở ra thì bên trong có 4 ống tiêm.

Ngọn lửa cháy rừng rực, Nhân Nhân ngẩng đầu, oán hận trừng mắt nhìn Khương Nặc.

Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn Nhân Nhân cũng hoàn toàn thay đổi.

Động tác của đám người Bốn Mắt rất nhanh nhẹn, nhặt sợi dây thừng vừa nãy mới trói Tiểu Hoàng lên, bây giờ lại trói chặt Nhân Nhân.

Nhân Nhân cúi mặt xuống: “G·i·ế·t tôi đi, anh không thể hỏi ra được cái gì đâu.”

Sinh vật biến dị mới xuất hiện chưa được bao lâu mà nhà họ Văn đã làm ra được loại vật này rồi.

“Cô cũng đừng đắc ý.” Nhân Nhân cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng đàn ông đáng tin sao? Bọn họ chỉ coi cô như là đồ chơi, là một thứ đồ trang trí mà thôi. Cô vẽ đường cho hươu chạy, kết cục sẽ chẳng tốt hơn tôi là bao đâu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 270: Chương 270