Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 442: Chương 442

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 442: Chương 442


Chị gái kia liếc mắt, để cô tiến vào căn cứ.

Khương Nặc bước tới nộp đơn xin đăng ký làm việc.

Ánh mắt Giang Cầm chấn động.

Trong phòng chắc chắn có người, cụ thể là ai thì khó mà nói, nhưng vẫn không chịu mở cửa, nhất định là có nguyên nhân.

Khương Nặc cầm lấy thuốc sát trùng đi tới, nhìn thấy sau vai Giang Cầm có một vết đao c.h.é.m rất sâu.

Cho dù cô ta không hút t.h.u.ố.c lá nhưng ở căn cứ bên này t.h.u.ố.c lá cũng mạnh như tiền, mà nửa gói này có ít nhất 10 điếu.

Bà ấy vừa nói vừa cởi áo khoác, lộ ra băng vải nhuốm m.á.u sau bả vai.

Người trong phòng đăng ký là một chị gái mặc đồ công nhân, ánh mắt cô ta liếc nhìn Khương Nặc, còn có Vân Diệu ở phía sau cô, thấy hai người ăn mặc khá sạch sẽ mới dừng lại một chút, lấy ra hai tờ đơn cho cô điền thông tin vào.

Bà ấy chăm chú nhìn Khương Nặc giống như mới gặp cô lần đầu.

Lúc cô kéo Vân Diệu đứng lên, nhìn thời gian, 8 giờ rưỡi sáng, rốt cuộc có người.

Ánh mắt Khương Nặc tập trung, thả lỏng các giác quan, chú ý hơn đến những âm thanh xung quanh rồi lại gõ cửa, nhưng vẫn không có người đáp lại.

Cô suy nghĩ một chút, nói khẽ: “Tổng giám đốc Giang, là tôi đây, chúng ta còn một giao dịch trị giá 8000 điểm tích lũy.”

Có lẽ ở trong đó cũng có một số giao dịch vì lợi ích nữa.

TBC

Căn phòng trong khu vực thẻ xanh ở đây cũng rộng rãi hơn ở các căn cứ khác một chút, Khương Nặc đi tới trước cửa, tập trung tinh thần lắng nghe, xác định bên trong chỉ có một hơi thở liền đưa tay gõ cửa.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Khương Nặc hỏi.

Phòng không lớn, đồ đạc cũng ít, trên đầu giường có một ít thuốc sát trùng và băng gạc, Giang Cầm tiến đến bên giường, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với Khương Nặc: “Cô tới đúng lúc lắm, thay thuốc giúp tôi với, tôi thực sự không tiện.”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giang Cầm bên trong khe cửa, bàn tay Khương Nặc ở trong ống tay áo lặng lẽ ném s.ú.n.g trở lại không gian.

Trong nháy mắt này, bà ấy liên tưởng đến cái gì, tim đập thình thịch.

Từ rất lâu trước kia bà ấy đã nhận thấy cô gái này không tầm thường, nhưng bây giờ xem ra, thực lực của cô vẫn vượt xa dự đoán của mình.

Giang Cầm bảo cô ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ, cười khổ nói: “Trước tận thế, tôi có một vài giao dịch với một gia tộc rất cường đại, mấy năm nay cũng âm thầm làm việc cho bọn họ. Về sau, bọn họ muốn tôi lấy được tư liệu về hạt giống đặc thù, tôi không thể từ chối, chỉ có thể kéo dài thời gian, thẳng đến khi tôi rời khỏi chức vị lui xuống nhưng mà vẫn không thể thoát khỏi sự thanh toán của bọn họ.”

Bọn họ đã hẹn, chính là nếu có một ngày Khương Nặc rời khỏi khu vực Nam Giang thì sẽ mang bà ấy theo, bây giờ Khương Nặc tới đây chắc hẳn là vì chuyện này.

Giang Cầm nhìn thấy khuôn mặt Khương Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra ra hiệu cho cô đi vào.

Khương Nặc có thể nghe thấy rõ ràng tiếng th* d*c, kèm theo một tiếng r*n r*. Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân từ xa đến gần, đi tới cửa, mở cửa ra.

Chỉ cần có đủ lợi ích thì cô ta cũng có thể giúp một tay. Dù sao một cô gái trẻ tuổi muốn tìm phiếu cơm cũng nhanh, nói cho cùng vẫn là nhìn xem đầu óc có đủ thông minh hay không đã. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Diệu nhìn cô, khẽ nhíu mày, xoay người rời khỏi phòng đăng ký.

Cô dừng động tác.

“Ở căn cứ Huy Dương có ai biết bà không?” Khương Nặc hỏi.

Khương Nặc hơi dừng lại: “Lao công cũng cần viết những thứ này sao?”

Nhìn rõ điểm này, cô cũng không suy nghĩ nữa, lại bỏ ra nửa gói t.h.u.ố.c lá hỏi thăm một anh chàng lính canh trẻ tuổi rồi nhanh chóng đến khu vực thẻ xanh, tìm được số phòng của Giang Cầm.

“Là nhà họ Diệp phải không?” Khương Nặc nhìn bà ấy nói.

“Đúng vậy.” Giang Cầm trầm giọng nói.

Căn cứ Huy Dương này rất giống nơi tập trung tầng lớp quyền quý tinh anh sau khi tuyển chọn sàng lọc.

Cũng may bà ấy còn sống.

“Đây là thẻ thông hành tạm thời, sau khi cô đi vào trong thì đến phòng lao công tạm thời báo danh, trong đó sẽ sắp xếp chỗ ngủ cho cô. Sau đó cô cứ đợi khi nào có thông báo điều động thì sẽ có người dẫn cô đến căn cứ khác để làm việc.” Nói xong, cô ta liếc nhìn Khương Nặc, tuy rằng cô mang khẩu trang che mặt nhưng vẫn nhìn ra được đây là một cô gái trẻ: “Nếu cô muốn ở lại thì bản thân phải thông minh một chút, tự tìm cơ hội.”

Trong lòng cô hiểu rõ, trách không được Giang Cầm lựa chọn nơi này làm đường lui cho mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vết đao gần như xuyên qua xương bả vai, vết thương này thực sự rất nghiêm trọng, thay thuốc cũng không tiện, hiện tại có lẽ để đến bây giờ đã rất không dễ dàng rồi.

Nói đến đây, hai mắt bà ấy không khỏi tỏa sáng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Khương Nặc.

Chính phủ yêu cầu căn cứ phải thu nhận hết tất cả mọi người nên thu người thì vẫn phải thu, chỉ là sau khi thu xong lại lấy ra những người không cần thiết, ném đến một căn cứ khác.

Khương Nặc tuy không vui nhưng cũng không ngây thơ đến mức giận dỗi với một nhân viên đăng ký, liền mỉm cười với cô ta rồi lặng lẽ lấy ra nửa gói t.h.u.ố.c lá nhét vào: “Chị ơi, chị có thể nói rõ hơn một chút được không? Tôi từ Nam Giang đến đây, không hiểu quy cũ bên chỗ Huy Dương này lắm.”

Nhưng bà ấy vẫn khẽ nhíu mày: “Tôi chưa bao giờ nghe nói Đại Hưng Lĩnh có căn cứ, nhưng tôi biết Đại Hưng Lĩnh... có một số thứ bí mật.”

Chương 442: Chương 442

Một hồi lâu, Giang Cầm mới bình tĩnh lại, bà ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hãy đưa tôi đi cùng, tôi sẽ chứng minh giá trị của mình.”

Cô tùy tiện điền các thông tin, có nửa gói t.h.u.ố.c lá kia, chị gái kia làm việc rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã đưa cho cô một tấm thẻ cửa giống như một tấm nhựa tròn.

Cô ta nói câu này không phải là có ý tốt mà là nhìn chằm chằm vào ba lô của Khương Nặc, xem cô có đủ thông minh hay không.

Nhưng không ai đáp lại.

Chị gái kia nhìn thấy gói thuốc, ánh mắt lóe lên, cũng lộ ra ý cười.

Bà ấy mặc áo khoác vào: “Tôi biết mình trốn không thoát liền tự chọn thời gian địa điểm, tạo sơ hở để bọn họ ra tay. Bọn họ c.h.é.m tôi hai nhát ở sâu trong kho hàng của căn cứ số một Nam Giang, tôi đã tiêm thuốc gây mê trước, tránh né chỗ hiểm rồi giả c.h.ế.t nằm im. Bên ngoài kho hàng có bác sĩ mà tôi sắp xếp trước đó, sau khi bọn họ rời đi, lập tức tiến hành sơ cứu cho tôi, cuối cùng tôi mới nhặt về được một cái mạng. Tôi không dám trì hoãn nữa, suốt đêm chạy tới căn cứ Huy Dương.”

Khương Nặc vừa viết được mấy chữ, chị gái kia liền hỏi: “Viết kỹ hơn về trình độ học vấn, chuyên ngành, sở trường đi, nếu có kỹ năng chuyên môn đặc biệt là tốt nhất.”

Giang Cầm lắc đầu: “Đây là tài khoản tôi dùng thân phận giả mở ra, trên sổ sách chỉ có hơn 600 điểm tích lũy, cũng không đáng chú ý lắm. Nếu muốn ẩn nấp hai năm thì không có vấn đề gì, còn sau này thì phải nghĩ cách khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên mặt Giang Cầm đều là mồ hôi nhưng rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”

Các mẫu đơn xin làm lao công trong mấy căn cứ đều na ná nhau, chỉ đơn giản là để xác minh thông tin cá nhân của mọi người.

Khương Nặc gật đầu: “Cảm ơn.”

Khương Nặc suy nghĩ một chút, môi hơi mím lại, dùng giọng nói chỉ có Vân Diệu có thể nghe thấy lặng lẽ nói: “Tôi cảm thấy căn cứ này có gì đó kỳ quái lắm, anh ở lại bên ngoài tiếp ứng cho tôi.”

Khương Nặc đi một vòng, phát hiện hoàn cảnh căn cứ Huy Dương quả thực không tệ, dân cư trong này cũng không quá nhiều nhưng lính canh lại có rất nhiều, nhìn có vẻ còn thoải mái hơn căn cứ Thái Thương.

Thật ra cô căn bản không ngủ được, chỉ nhắm mắt thư giãn đầu óc, Vân Diệu còn chưa tới, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa.

Khương Nặc rất nhanh đã ngửi thấy mùi m.á.u tươi truyền đến từ trên người Giang Cầm.

“Bà có muốn đi Đại Hưng Lĩnh không?” Khương Nặc nhìn bà ấy: “Ở đó có một căn cứ, cần có người quản lý như bà. Nếu bà đồng ý, tôi sẽ mang bà đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

”Cũng không có gì, hiện tại căn cứ thiếu lương thực, dân số bão hòa nghiêm trọng nên chỉ nhận nhân tài kỹ thuật thôi, công nhân phổ thông đều phải sắp xếp lần lượt chuyển dời đến căn cứ khác.” Chị gái kia nghiêm túc nói: “Haizz, chuyện này cũng không có cách nào khác cả.”

Giang Cầm cũng không bất ngờ trước lời nói của cô.

Khương Nặc nhanh nhẹn rửa sạch vết thương cho bà ấy, sau đó băng bó lại.

Trong mấy câu đơn giản, là vô số nguy hiểm.

Người trong phòng nghe thấy giọng nói của cô, cuối cùng cũng có động tĩnh.

Muốn ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc kia liều c.h.ế.t xông ra một con đường sống thì nhất định phải bước đi từng bước nguy hiểm, chỉ cần hơi mất cảnh giác là xong đời ngay.

Chị gái kia không kiên nhẫn: “Nếu không có thì để trống.”

Khoảng chừng 2 giờ sau, Vân Diệu đi tới bên cạnh cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 442: Chương 442