Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25 : Tỉnh lại
Nghe tình huống bản thân dần tiến triển tốt khiến tâm trạng của hắn cũng không khỏi
Đây cũng là một chiêu mà Hatano Yui mới được học. Vì dù sao Tuấn Phong đã không có ý định thay nàng thì cũng không để một biên tập viên mới này làm mất danh dự, uy tín của nhà xuất bản được. Cho nên tổng biên tập cũng đã ra lệnh cho một vài biên tập viên lâu năm khác tới để kèm cặp, truyền dạy cho nàng những thứ cần thiết để có thể trở thành một biên tập viên thực thụ.
Tất nhiên, Tuấn Phong vẫn không hé môi tiết lộ điều gì, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết tên nhóc này cũng sẽ bất chấp tất cả, lao đầu vào nguy hiểm để khám phá bí mật để rồi liên luỵ tới Ran. Lại ngẫm nghĩ thêm một hồi, cuối cùng, hắn cũng bảo Conan tới nhà để lấy mấy món đồ chơi.
- Trinh thám, vết thương đang chuyển biến tốt, ngài sẽ bình phục lại sớm thôi!
Giống như trong trường hợp này, sau khi liên lạc lại, Tuấn Phong cũng đã nhận được cuộc gọi từ tổng biên tập để hỏi thăm cũng như xin lỗi, đồng thời cũng ngỏ ý rằng nếu cần, sẽ sắp xếp một biên tập viên khác chuyên nghiệp hơn để thay thế cho Hatano Yui. Tất nhiên, đây vốn là lỗi của bản thân nên Tuấn Phong cũng sẽ không để người khác phải chịu tội thay nên hắn đã nói là mình đột nhiên muốn đi du lịch ở nước ngoài để tìm kiếm cảm hứng sáng tác, cứ như thế, sự việc này mới kết thúc.
Chỉ có Hatano Yui là gặp rắc rối lớn khi lễ trao giải sắp diễn ra mà nàng lại chẳng biết tác giả mình đang phụ trách đang ở nơi đâu. Lúc Yui Hatano ý thức được chuyện này thì đã quá muộn, gọi điện thì tất nhiên là Tuấn Phong không thể bắt máy, tìm tới địa chỉ nhà của hắn thì cũng chẳng thấy ai ở đó cả.
Cho nên, việc cạnh tranh này trong thực tế rất khốc liệt khi đó không chỉ là cuộc chiến giữa những tác giả nghiệp dư tài năng mà còn có những tác phẩm chuyên nghiệp đã thông qua xét duyệt.
Ánh tà dương từ từ nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặng báo hiệu một ngày sắp kết thú. Bên ngoài, người đi đường đã không còn nhiều, chỉ còn có vài làn gió nhẹ hiu hiu thổi, len lỏi qua khe cửa sổ, mang theo hơi thở nồng đậm đặc trưng của biển cả, tràn ngập khắp căn phòng.
Mọi chuyện phải kể đến từ hơn tháng trước, khi Tuấn Phong chợt nhớ ra điện thoại của mình, hỏi lại Narumi khiến nàng còn xấu hổ một hồi.
Cứ thế, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng của Narumi thì Tuấn Phong cũng đã hỏi được đôi điều, mặc dù nàng cũng không hề hay biết gì. Narumi chỉ nhớ rằng ngay sau khi bản thân uống thứ thuốc đó thì cũng nhanh chóng cảm thấy vô cùng buồn ngủ, nằm gục xuống lúc nào không hay.
Lúc này, Tuấn Phong đang thoải mái nằm một chỗ, đón nhận sự chăm sóc tận tình của một vị bác sĩ trẻ tuổi, xinh đẹp, hấp dẫn…
Bây giờ, hắn hỏi như thế, chẳng lẽ…
Còn bây giờ, không biết từ khi nào, Tuấn Phong đã lấy điện thoại từ trong túi áo ra, chậm rãi nhắn tin :
Nói rồi, hắn cố để lộ ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể, hỏi :
Cuối cùng là gọi cho Conan. Trải qua hơn một tháng vò đầu bứt tai với manh mối duy nhất là cái tên kỳ lạ của ba con mèo thì cuối cùng, tên nhóc này cũng chịu thua, không tài nào liên hệ được thứ này với người đàn ông Hirota kia.
Đúng là cảnh đẹp ý vui hiếm gặp, nhã hứng lên mà nói, vẫn là có thể làm một bộ phim giao lưu tình cảm nào đó trong vài ba tiếng…
Lần này, hắn đã được hội đồng giám khảo của giải Naoki vinh danh. Nhờ thế mà tác phẩm của hắn cũng được lợi không ít, nhà xuất bản đã quyết định in ấn hơn 15.000 bản thay vì chỉ là 10.000 như trong dự định ban đầu. Nếu việc tiêu thụ diễn ra thuận lợi thì sẽ có kế hoạch để in thêm ngay sau đó.
Có thể nói là trong hoạ cũng có phúc, thông thường, những kinh nghiệm này không phải thứ có thể dễ dàng tiết lộ bởi vì mọi người vừa là đồng nghiệp cũng là đối thủ cạnh tranh với nhau. Lần này thì tương đối đặc thù và cũng vì Tuấn Phong đã chứng tỏ được giá trị của mình, nếu chỉ là những tác giả thông thường, chưa hẳn nhà xuất bản đã để ý nhiều đến như vậy.
Tới giữa trưa hôm sau, khi có người gõ cửa ở bên ngoài thì Narumi mới giật mình tỉnh lại, bối rối chạy ra, vờ nói là mình bị ốm, cần nghỉ ngơi, không muốn gặp ai. Sau đó, thì nàng cũng nhanh chóng nhận ra rằng lão già kia đã không còn ở đây nữa...
Khoảng thời gian này thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gật gật đầu nhìn Narumi vội vàng rời đi, sau đó, Tuấn Phong liền nằm gối lên hai tay, ngửa đầu nhìn trần nhà, suy nghĩ vẩn vơ.
Nếu là bình thường, trong khoảng thời gian này, biên tập viên vốn sẽ bận túi bụi để chuẩn bị cho việc xuất bản, cũng không rảnh hay dám làm phiền tới hắn. Chỉ là, ngay sau cuộc gặp ở quán cafe Royal không lâu, nhà xuất bản Bungei Shunju cũng đã quyết định gửi tác phẩm của hắn cho một cuộc thi.
Sau khi sạc đầy pin xong, bật máy lên thì hắn liền ngây người ra như phỗng khi trông thấy vô số tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ ngập tràn trong máy, tra xem thì hoá ra đó là của Hatano Yui. Vội vàng gọi lại, nghe thấy giọng nói tràn đầy ngạc nhiên, mừng rỡ xen lẫn nghẹn ngào, nức nở của Hatano Yui thì Tuấn Phong mới hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra trong khi hắn biến mất suốt hai tháng nay.
Nhìn Narumi đang băng bó chút vết thương còn lại một cách cẩn thận để kết thúc buổi thăm khám có phần thân mật này, như nhớ ra điều gì, do dự trong chốc lát, Tuấn Phong cuối cùng cũng quyết định hướng về phía Narumi Asai, nói:
Mori Kogoro thì rất cứng đầu, vẫn miệt mài dò hỏi khắp nơi không biết mệt mỏi.
"Tôi vẫn khoẻ, cũng sắp trở về rồi đây... Được rồi, được rồi, khi đó nhất định tôi sẽ báo cho cô..."
Lúc đầu, Conan gọi cho Tuấn Phong một phần cũng là để tán gẫu xả stress, phần vì bản năng của hắn mách bảo rằng thái độ của Tuấn Phong khi ở quán Poirot đó có chút kì lạ, dường như tiến sĩ biết gì đấy thì phải.
Chương 25 : Tỉnh lại
Tuấn Phong nghe thấy vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, trong thâm tâm mừng thay cho quyết định này của Narumi. Hắn cũng không muốn trơ mắt nhìn một sinh mạng mất đi, nhất là khi đó còn là người đã quên ăn quên ngủ, chăm lo hết mình cho hắn suốt mấy tháng nay.
- Cảm ơn, trăm sự nhờ bác sĩ…
- Bác sĩ, xin chờ một lát…
- Ngài hãy chờ một lát, để ta đi chuẩn bị cơm tối!
Cũng không phải ai đó xa lạ, đối phương chính là biên tập viên Hatano Yui.
Chỉ thấy Narumi nhoẻn miệng cười duyên, nói : (đọc tại Qidian-VP.com)
Narumi cũng không kịp nghĩ gì nhiều khi một người bị thương cần chữa trị gấp với hiện trường vô cùng bừa bộn, lộn xộn ở trước mắt vẫn đang chờ nàng thu dọn.
Nàng vội vã lắc đầu, thần sắc có chút ngại ngùng:
Lúc đó, trải qua một loạt biến cố, cơ thể và tinh thần đều đã tới giới hạn nên hắn đã chìm vào giấc ngủ, chẳng còn biết chuyện gì nữa. Cho tới khi tỉnh lại thì đã phát hiện mình đã nằm trên giường bệnh, bên cạnh chính là gương mặt mệt mỏi đang gục xuống bàn của Narumi. Chỉ là chưa kịp để Tuấn Phong nói gì, cơn đau khắp toàn thân đã đột ngột ập tới khiến hắn lại tiếp tục rơi vào hôn mê. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng chính là phát minh của tiến sĩ, kim gây mê, găng đổi giọng gì gì đó. Ban đầu, để chuẩn bị phòng thân khi tới hòn đảo này thì hắn đã thấy mấy ý tưởng này đã xuất hiện manh nha ở trong đầu của tiến sĩ, với tầm mắt của người hiện đại thì cũng không khó để hắn hoàn thiện chúng. Tiện tay làm hai bộ, một cái thì mình đang xài, còn lại thì vừa hay để cho tên nhóc này sử dụng để tự giải quyết phiền phức gây ra đồng thời cũng là để bảo vệ Ran, có thể nói là một ná hai chim.
Narumi ngây người trong chốc lát, cũng chợt nhớ ra, chính là đêm hôm đó, trước khi rời đi, nàng đã tỏ ý muốn c·h·ế·t.
Cứ như vậy, sau khi thuận tiện vứt tên nhóc tử thần này ra khỏi sau đầu, cho tới chiều tối, Tuấn Phong nhanh chóng cùng ăn với Narumi một bữa cơm thân mật mà không có bất kì sự cố bất ngờ nào xảy ra...
Kể từ đó cho tới nay, khi mọi thứ dần bình thường trở lại thì cũng đã là hai tháng sau đó.
Đầu tiên, quan trọng nhất đó là : Lão già kia đã biến mất! Thực sự đã biến mất, không còn một chút dấu vết cả!
Tới khi tỉnh lại lần nữa, khi thần trí đã thanh tỉnh hoàn toàn, vết thương cũng bất tri bất giác khôi phục được phân nửa thì cũng đã là hơn tháng sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cô... Có còn giữ ý định đó… hay không?
Ban đầu Tuấn Phong cũng rất bất ngờ, tưởng rằng chỉ có cần thông qua xét duyệt thì mới phải tham gia thi thố nhưng Yui Hatano cũng nhanh chóng giải thích rằng điều này rất phổ biến đối với các tác giả mới, hoàn toàn chưa có danh tiếng gì cả. Để đảm bảo lượng tiêu thụ thì thường thường, nhà xuất bản vẫn sẽ tiếp tục gửi tác phẩm đi tham dự các giải thưởng khác.
Chỉ là, dù muốn hay không, cố ý hay vô ý, một khi đã để xảy ra chuyện như thế thì đa số biên tập viên của những nhà văn, tiểu thuyết gia đó đều phải chịu trách nhiệm không nhỏ.
- Trinh thám…Ta, ta… Có lẽ, cũng đã có một dự định khác… (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù việc các nhà văn, tiểu thuyết gia đột ngột biến mất hay làm ra những hành động kỳ quái cũng không phải quá hiếm gặp khi đa số những người này đều có tính tình lập dị, thất thường. Chẳng nói đâu xa, trong khoảng thời gian này cũng có vụ tiểu thuyết gia Shinmei Nintaro nổi tiếng cũng tự dưng mất tích nhưng cuối cùng chỉ là vì muốn tung ra câu đố để cho mọi người giải đáp mà thôi.
Chỉ là, kể từ khi ấy, cứ cách 3 - 5 ngày, Hatano Yui lại chủ động nhắn một vài tin cho hắn để nói chuyện phiếm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.