Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48


Nhưng chưa kịp mở miệng thì một giọng nói lạnh lẽo đầy uy lực vang lên ngay sau lưng cô:

“Sắp tới là sinh nhật cô ấy, anh muốn đặt trước để làm quà tặng, tới lúc đó tạo bất ngờ cho cô ấy.” – Lục Nghiên Tu chỉ vào một mẫu nhẫn trong hình: “Em thấy sao?”

Người trước, sau khi mua xong những món mình cần, gần như là mua hết mọi thứ cho cô. Cái gì cũng mua.

Ai ngờ, khi cô vừa rút ví thì có một bàn tay lớn nhanh hơn cô một bước, đưa thẻ cho nhân viên quẹt mất rồi.

Cố Tri Vi đã quen với kiểu nói chuyện khoa trương của Triệu Nhã Kỳ, nhưng vẫn bị chọc cười.

Chỉ là không ngờ sẽ có ngày, cô phải giúp Lục Nghiên Tu theo đuổi người con gái anh ấy thích.

Thật ra cũng khó trách cô nghĩ vậy.

Nhìn theo bóng lưng người đó, Cố Tri Vi đưa tay lên, định gỡ bàn tay đang đặt trên vai mình xuống: "Anh, bỏ ra rồi."

【Dù là sao trời hay trân châu dưới biển, tao cũng dốc hết khả năng của tao để kiếm cho mày một món!】

Cùng lúc đó, vai cô bỗng như bị một bàn tay đè nặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bắt được thông tin trọng điểm, Cố Tri Vi nhanh chóng xác định được vài mẫu nhẫn phù hợp.

“Anh à, tặng quà sinh nhật cho người con gái mình thích, có phải là có lệ rồi không?” – Cố Tri Vi bỗng nhiên thông suốt. Lục Nghiên Tu gọi cô ra ngoài dạo phố, hóa ra là coi cô như quân sư: “Em tự đi mua quà sinh nhật cho mình, tiện thể giúp anh mua một phần luôn cho cô gái anh thích, thật đúng là anh nghĩ ra được!”

Cô cũng thích phong cách đơn giản, nên việc này đối với cô mà nói chẳng khó chút nào.

Hai người lần lượt dạo qua nhiều cửa hàng, nhưng tay Cố Tri Vi vẫn trống không, Lục Nghiên Tu cũng vậy, bởi vì họ chọn hình thức giao hàng tận nhà.

Nghĩ tới thành ngữ này, nhân viên bán hàng liền hoài nghi không biết có phải mình đang nghĩ bậy không.

Dù cô có dùng được hay không, anh cũng mặc kệ, cứ mua mua mua. Cô bảo anh đừng mua nữa, anh cũng không nghe.

Lục Nghiên Tu ra tay quá nhanh, Cố Tri Vi còn chưa kịp phản ứng thì túi đồ đã nằm gọn trong tay anh.

Bởi vì sinh nhật cô là ngày 30 tháng sau, nếu làm tròn thì cũng còn gần 2 tháng nữa.

Cô nhân viên nhanh chóng mang quyển mẫu ra, lật từng trang một cho Cố Tri Vi và Lục Nghiên Tu xem, giới thiệu các thiết kế của trưởng nhóm thiết kế và các nhà thiết kế kỳ cựu, phân tích điểm khác biệt trong đường nét, chất liệu có những đặc điểm gì, ý nghĩa ra sao, sau khi đặt hàng bao lâu sẽ nhận được…

【Nói toẹt ra đi, mày muốn quà gì nào?】

Lục Nghiên Tu không từ chối, đi cùng cô vào một tiệm cà phê.

Nhìn cặp nam nữ trẻ tuổi trước mặt, nhân viên bán hàng nghe ra họ là anh em ruột, đồng thời nảy sinh một nghi ngờ.

“Tặng quà cho người quan trọng, không thể lấy sở thích của người khác làm chủ được.” – Cố Tri Vi lật catalog, bắt đầu xem kỹ: “Anh nói xem cô gái đó bao nhiêu tuổi, thường mặc đồ, trang điểm theo phong cách nào? Nói ra đi, em giúp anh chọn thử.”

【Ra là vậy】 (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm nay đi mua đồ với Lục Nghiên Tu, cảm giác cũng gần giống đi mua sắm với Triệu Nhã Kỳ – có lúc cứ như không có điểm dừng.

Mua đồ xong, cô cũng hoàn thành nhiệm vụ, đi ra khỏi cửa hàng trang sức cùng Lục Nghiên Tu, Cố Tri Vi hỏi: “Anh, vậy em về nhà luôn nhé?”

Nhưng chọn cái nào thì vẫn là Lục Nghiên Tu quyết định.

Tràn đầy tình ý?

Triệu Nhã Kỳ chắc chắn là dán điện thoại bên người, vì ngay khi cô vừa nhắn xong thì tin nhắn mới lập tức hiện lên.

"Trà sữa."

“Mới mua một món rồi về liền, không thấy phí công đi tới đi lui à?”

Cố Tri Vi nhắn lại:

“Đã tới rồi thì đi dạo thêm chút nữa.” – Lục Nghiên Tu chỉ lên cầu thang máy: “Mình lên trên đi?”

Cô và Triệu Nhã Kỳ ngày nào cũng liên lạc, chia sẻ chuyện vặt hằng ngày. Trước khi ra khỏi nhà, cô tiện miệng nói mình định đi đâu làm gì.

Cô rất chắc chắn là mình không quen người này.

"À... là như này." – Người kia có vẻ căng thẳng, nuốt nước miếng một cái rồi nói: "Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu... bạn đang độc thân phải không?"

Vừa ngồi xuống, Cố Tri Vi vừa lấy lại túi xách từ tay anh, vừa không quên lầm bầm: "Anh, em phát hiện anh cũng khá giỏi đi dạo phố đấy. Đi lâu vậy mà không thấy kêu mệt."

“Đi thì đi.” – Cố Tri Vi miễn cưỡng đồng ý.

“Cứ xem như vậy đi.”

Vì bãi đậu xe dưới hầm đã hết chỗ, nên họ phải đậu xe ở bãi đậu trên mặt đất. Mà bãi xe lại cách cổng trung tâm thương mại một đoạn, xe chỉ có thể chạy ra từ một lối đó, nên để tiết kiệm công sức đi bộ, Cố Tri Vi quyết định đứng ở lối ra chờ Lục Nghiên Tu lái xe tới.

Nhưng mà nhiệm vụ quan trọng trước mắt là phục vụ khách, hai người này rõ ràng là khách hàng tiềm năng lớn, nhân viên bán hàng đành tạm gác tâm tư cá nhân lại, chờ Lục Nghiên Tu trả lời, chuẩn bị ghi lại mẫu nhẫn mà Cố Tri Vi sẽ đặt.

Nhưng đối phương có gương mặt thanh tú, khí chất gọn gàng sạch sẽ, không mang theo ác ý gì, trái lại còn lộ vẻ thẹn thùng, ngại ngùng bắt chuyện với cô. Cố Tri Vi mơ hồ đoán ra chuyện gì, nhưng vẫn hỏi với chút nghi ngờ: "Có chuyện gì sao?"

Có người giúp mình xách đồ, cô cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm hẳn.

“Xem.” – Cố Tri Vi gật đầu dứt khoát.

Nhưng cũng có một điểm khác biệt rõ ràng.

“……”

"Cũng tàm tạm." – Lục Nghiên Tu mở menu ra: "Uống gì?"

"Không... không có gì."

Rời khỏi quán cà phê, hai người xuống tầng một.

“Anh, sao anh không chịu nói gì vậy?”

Chủ yếu vì từ nhỏ đến lớn, cô từng gặp qua tình huống như thế này rất nhiều.

Cuối cùng, nhân viên bán hàng dè dặt hỏi dò: “Dạ, mấy mẫu thành phẩm này chưa phải là đắt nhất đâu ạ. Thương hiệu bọn em còn có dòng chế tác cao cấp, hai anh chị có muốn xem thử không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không được rồi nha, anh phải hỏi người con gái anh thích chứ. Tặng quà là phải tặng đúng sở thích người ta mới được.”

Chương 48

Cô ngẩn ra, quay sang nhìn anh: “Anh, chẳng phải nói em bỏ tiền mua giúp anh sao?”

Trên danh sách chat của WeChat, đoạn hội thoại với Triệu Nhã Kỳ vẫn được ghim trên cùng, thông báo tin nhắn màu đỏ vô cùng bắt mắt.

Cô định theo thói quen nói câu "Tôi có bạn trai rồi" để đối phương biết ý mà rút lui.

Công việc làm quân sư này, cô đúng là rất rành.

"Chào bạn!"

Bất ngờ, bên tai vang lên giọng nói của một người đàn ông lạ, Cố Tri Vi ngẩng đầu lên.

Xem được vài trang, người đàn ông bên cạnh vẫn im lặng, không có dấu hiệu định trả lời, Cố Tri Vi lười ngẩng đầu, chỉ dùng mu bàn tay chạm vào tay anh, ra hiệu: trả lời mau đi.

Vì ánh mắt của người anh nhìn em gái quá đỗi chuyên chú, như thể trong mắt anh chỉ còn mỗi cô gái ấy, sắp tuôn trào tình cảm tới nơi.

Cả giọng nói lẫn gương mặt đối phương đều xa lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vâng, anh chị chờ một lát nhé, em đi lấy catalog ạ.”

Đúng như cô đoán, người ta đến để làm quen cô. Cố Tri Vi không bất ngờ cũng chẳng kinh ngạc.

May mà đời này cô không còn yêu Lục Nghiên Tu nữa, có thể bình thản như nước mà làm quân sư.

Lúc này, ánh mắt của người anh nhìn em gái có phải… hơi quá?

Cô đưa menu cho anh gọi món, rồi tranh thủ lúc rảnh rỗi lấy điện thoại ra xem.

Thấy anh đang trò chuyện với nhân viên bán hàng, Cố Tri Vi định lấy ví ra thanh toán trước.

【Trời đất! Mày thế mà lại đi dạo phố với anh mày á!】

【Nói mới nhớ, tháng sau là sinh nhật mày đấy!】

"Biểu diễn thì tự dưng anh hết hứng rồi. Lát nữa mình về luôn đi." – Lục Nghiên Tu nói rõ chuyến đi này vốn không đặt trọng tâm vào việc xem biểu diễn, mà một mình đi thì cũng chẳng vui.

Dù sao hôm nay cô cũng không có việc gì làm, dạo quanh trung tâm thương mại cũng là một cách g·i·ế·t thời gian.

Tưởng hai người trước mặt là tình nhân, sau lại nghe họ trò chuyện mới phát hiện không phải, phán đoán sai rồi. Tuy vậy, nhân viên bán hàng vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, nhanh chóng điều chỉnh thái độ, mở tủ kính ra, dựa theo yêu cầu của Cố Tri Vi mà lấy ra vài mẫu nhẫn cho họ lựa chọn.

【Cho ảnh làm quân sư chọn quà sinh nhật cho bạn gái ảnh.】

"Ừm." – Cố Tri Vi gật đầu.

Ăn xong, cô liếc nhìn ra cửa sổ xem trời đã tối chưa.

"Đưa đây." – Lục Nghiên Tu đưa tay ra, nhận lấy túi đồ từ tay cô gái.

“Hả?” – Cố Tri Vi ngớ ra: “Anh đang muốn hỏi ý kiến em hả?”

Đợi hoài không thấy người đàn ông bên cạnh lên tiếng, Cố Tri Vi không nhịn được thúc giục.

Cường điệu xong rồi, cô quay sang nhân viên bán hàng nói: “Lấy cho tôi xem mấy mẫu nhẫn tình nhân đắt nhất bên các cô đi.”

Một mình đứng chờ hơi buồn chán, nên cô chăm chú nghịch điện thoại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người kia nghe xong câu nói của Lục Nghiên Tu thì sững người, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy như bị ma đuổi.

Có lẽ đúng như người ta nói, gene người trong nước rất khó kháng cự được bốn chữ: “Tới cũng tới rồi.”

"Anh, anh còn định mua gì nữa không?" – Cố Tri Vi tính toán thời gian giúp Lục Nghiên Tu: "À đúng rồi, anh định đi xem biểu diễn gì vậy? Mua xong chỗ này có kịp không?"

“Em nói rất đúng, quà tặng người mình thích thì nên dùng tiền của chính mình để mua.” – Nói xong, Lục Nghiên Tu lại xác nhận với nhân viên khi nào thì nhận được nhẫn.

Cố Tri Vi cúi xuống nhìn – là Lục Nghiên Tu đang choàng tay qua vai cô.

Không thèm để ý lời cô nói là trọng điểm hay không, Lục Nghiên Tu lại hỏi lần nữa: “Em thích kiểu nào?”

Cô vỗ vỗ vai Lục Nghiên Tu, nghiêm túc dặn: “Tiền và tấm lòng, tốt nhất nên có cả hai. Như vậy người nhận mới thật sự vui! Biết đâu, quà anh vừa tặng xong, người ta đồng ý làm bạn gái anh liền.”

Nếu là kiếp trước, khi cô và Lục Nghiên Tu chưa kết hôn, chỉ cần phát hiện anh ấy có người thích thôi, cô cũng sẽ trốn về nhà khóc ba ngày ba đêm, chìm trong nỗi đau to lớn.

Đi bộ nhiều khiến chân cô hơi mỏi, cô đề nghị tìm một quán ăn hay tiệm nước để nghỉ ngơi một chút.

Trời vẫn chưa sập hẳn, vẫn tính là buổi chiều, chỉ là mặt trời đã bắt đầu lặn.

Lúc này, cuối cùng anh mới mở miệng: “Nhỏ hơn anh một tuổi, thường ngày thích phong cách đơn giản, không thích lòe loẹt hay rườm rà.”

"Được."

Cố Tri Vi chẳng chú tâm nghe gì cả, cô chỉ phụ trách làm người đi đặt hộ, nghe hay không cũng không quan trọng.

Ai ngờ Lục Nghiên Tu bỗng dưng hỏi cô: “Em thích kiểu nào?”

Thật ra, nói đến sinh nhật cô lúc này có hơi sớm.

Đang trò chuyện thì đồ ăn được nhân viên phục vụ mang lên, Cố Tri Vi tạm gác điện thoại sang một bên.

Triệu Nhã Kỳ nhắn cho cô một tin:

"Anh tìm bạn gái tôi có việc gì?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48