Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ
Cuồng Thượng Gia Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5
Hơn nữa... lúc nàng nhìn thấy y phục củanữ nhân tênLiễu Bình Xuyên nàygiống hệt củamìnhkiếp trước, nàngđột nhiên hiểu ra một điều... có lẽ Thôi Bình Nhi này cũngsống lại, mà còn sống lạisớm hơn nàng.
Nghĩ đến đôi tay đẩy nàng xuống giếng, Thôi Tương Quỳnh rùng mình một cái, sau đó áp chế sự phẫn hận trong lòng, rũ mặtlộ ra biểu cảm bi phẫn thích hợp trong lúc này.
Quỳnh Nương dậyvuốt lạitóc mai, ra khỏiphòng, đixuyên qua sân, nhìn theo khe cửa ra ngoài, chợt ngẩn người, sau đó mở mạnh cửa ra.
Có điều trước kia mỗi lần nhìn thấy sự mộc mạc nghèo nàn này, ả ta luônphẫn hận bản thân đầu thai nhầm nhà nghèo. Hôm nay quaylạiđã có thể mỉm cười nhìn xuống, trách trời thương dân đồng tình thay cho tiện chủng đáng thươngthảm hạiở lại nơi này thay ả ta.
Tối qua nàng nghe cha và nương nói chuyện phiếm, biết sắp có nhiều cử nhân đến kinh thành thi, tạm thời dừng chân vài ngày ở trấn nhỏcách kinh thành không xa này chờ ngày thi.
Đáng tiếc,bây giờ nàng đã nhìn rõ sự dối trá nàyrồi, mặt Quỳnh Nương không biểu cảm: “Cảmơn Liễu tiểu thư, chỉ là sau khi về Thôi gia, giúp cha nương gánh nước nấu cơm, những y phục hoa mỹ này mặc vào không hợp thời, uổng phí vải vóc, xintiểu thư mang về thưởng cho người khác đi.”
Trong lúc tiểu thư ngồi chờ, một nha hoàn bà tửbận rộn pha trà, phẩyquạt. Còn có một nha hoàn tinh mắt chêsân quá nhiều muỗi nênchâm huân hương bên cạnh, tránh để ruồi nhặng vo ve quấy nhiễu tiểu thư nghỉ ngơi.
Quỳnh Nương nghe hai ngườinói vậycũng suy nghĩ cả đêm. Kiếp trước lúc nàng gả đi, Liễu gia cho nàng rất nhiều trang sức hồi môn, lấp đầy tất cảrương trang sức, nhưng tính kỹlại thì thấykhôngđủ, nàng không muốn dùng chỗ của hồi môn đó ăn không ngồi rồi nênkinh doanh một tiệm trà thư hoạ ở kinh thành,luyện ra một tay nghề vẽ tranh mực đỏ đen thượng thừa. Vốn tưởng lần này sống lại trở về vị trí cũ ở nhà thương gia nghèo thìnhững ngón trò phong nhã đó liền vô dụng, nhưng bỗng nhiên nànglạinảy ra sáng kiến. Vì vậy nàng vội vàng mua bút lông mảnh vàmen đỏ, địnhthử trình độ của mìnhxem có tác dụng không.
“Tỷ tỷ, đừngtrách phụ thân mẫu thân không đến thăm tỷ, họchú ý đến tâm trạng của ta, thực ra ta cũng đã từng khuyên hai người, dù sao cũngnuôi tỷ tỷ mười lăm năm, mong nhớ nhau cũng là chuyện bình thường... cơ mà, mẫu thân bảota mang đến cho tỷ vài bộ y phục mới.”
(Lúc làm đề đừng mắng người ra đề) (đọc tại Qidian-VP.com)
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ vậy, nụcười bên khoé môi ả ta càng cong lên. Ha ha, đáng tiếc cho tài nữ Tương Quỳnh đời này lại không phải con quan gia, sự ngông cuồng này ném vào chợ búa ngõ nhỏ, ngay cả c·h·ó cũng khinh thườngkhông thèmgặm.
B. Thư đồng
Người này thì Liễu cái gì Xuyên chứ, rõ ràng là đến không có ý tốt, tha thiết đến đây diễu võ giương oai.
—
... có lẽ kiếp trước ả ta đã làm thế rồi!
Bích Tỉ đó lại nói tiếp: “Chứ sao nữa, ai cũng không đoán được là y phục này do chính tay tiểu thư của chúng tavẽ ra, đúng rồi, lúc nãy bà chủ khách đ**m kia cũng hỏi ta, chính là khách đ**m lúc nãy tìm hỏi Thượng công tử đó...”
Liễu Bình Xuyên hết sức vui vẻ, nhìn tất cả sự quen thuộc của ngày xưa, ả taquay người dịu dàngnói: “Ta nghe Phạm bà tử đến đâyđưa đồ mấy ngày trướcnói làtỷ tỷ làm loạn đòivề Liễu phủ?”
Người trước mắt là một nử tữ mặc hoa phụcđang độ tuổi xuân, cũng khoảngmười bốn mười lăm, tóc mai vén nghiêng, tay áo trắng rủ xuống, eo nhỏ và vạt áo buông thõng lịch sự tao nhã khácso với y phục trên thị trường— Quỳnh Nương thấy rất quen mắt. Bởi đây là bản thiết kế nàng vẽ ra trước mặt mọi người trong một yến tiệc nữ quyến trước khi sống lại, nàngnhờ người ta cắt may theohoa văn mình sáng tạo ra, mang phong thái riêng biệt độc nhất của Liễu gia Tương Quỳnh, khiến các quý phu nhân kinh thành đều nhao nhao bắt chước.
Xin hỏi nam chính của truyện là ai?
Nếu như không nhìn mặt, Quỳnh Nương còn hoảng hốt tưởng rằng người đang đứng trước mặt là nàng của kiếp trước. Toàn thân từ y phục đến trang điểm, tóc tai đều giống hệt nàng trước đây!
Nghe đi, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, phối hợp với đôi mắt hiền lành bên dưới lông mày rủ xuống, giống một thiếu nữ xinh đẹp am hiểu lòng người cỡ nào!
Đây... đây là? Trên bánh ngọt là toàn bộ cảnh lầu các phố xá, tinh xảo đến mức khiến người ta nhìn mà trợn tròn mắt.
Đãtrở thành Liễu Bình Xuyên, nội tâm độc ác của ả ta khônghoá giải vì được sống lại, ngược lại bởi vì thời gian ấp ủ màcàngmục nát mưng mủ hơn, nhưng nụ cười trên mặt ả ta lạidần dần trở nênnhu hoà.
Quỳnh Nương bước chân uyển chuyểnnhẹ nhàng, nhấc váy vải bước qua cầu, xuyên qua ngõ hẻm đến nơi phu phụ Thôi gia bày sạp hàng.
Cái nàyđúng ý ả ta, dù Liễu gia phú quý, nhưng nói về tình thân thìphụ mẫu Thôi gia nuôi dạyả ta lạithân thiết hơn. bây giờ ả ta đang sống nhữngngày tháng nhàn hạ ở Liễu gia, nhưng lạikhông muốn để Quỳnh Nương chiếm lấytình thâncủa dưỡng phụ mẫu Thôi gia, vì vậy nghe nói vềtình hình không được lòng người của Quỳnh Nương ở Thôi gia, ả ta thoải mái hơn nhiều.
D. Chủ tiệm thư hoạ
Thôi Bình Nhi đang trong độ tuổi xuân mười lăm, dẫn theo hai nha hoàn và một bà tử đứng trước mặt nàng, sắcmặt vi diệu khó tả, cẩn thận đánh giá Quỳnh Nương áo vải thô đầu tóc bù xù, qua một lúc mới chậm rãi cười nói: “Phụ thân muốn ta nửa đời sau suôn sẻ, đổi thành chữ“Xuyên”, tên ta sửa thành Liễu Bình Xuyên, ta nhỏ hơn tỷnửa tháng, tỷ tỷ có thể gọi ta là Bình muội muội.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nha hoàn tên Bích Tỉchính là người tinh mắt đó, nàng tacố ý lớn tiếng khen ngợi váy Liễu Bình Xuyên đẹp đẽ rực rỡtrước mặt Quỳnh Nương: “Hôm nay toàn thân tiểu thưđộc đáo mới lạ, lúc vừa xuống xe ngựa, những người quê mùađó đềutrợn tròn mắt nhìn!”
Nếu như không phải là sống lại thìQuỳnh Nương còn thật sự cho rằngBình Nương này là một người lương thiện dịu dàng, rồi dỡ bỏtâm tư phòng bị với ả ta.
Chưa đợi nàng ta nịnh hót xong,bà v·ú pha trà đãtiếp tục: “Đừng nói làngười ở thôn quê nhỏ, hôm qua lúc phu nhân dẫn tiểu thư đến tham gia hội thơ ở phủ Thừa tướng phu nhân, có phu nhân tiểu thư nào mà không nhìn người chằm chằm đâucơ chứ? Ai cũng tranh nhau hỏi chúngta là nơi nào làm ray phục của tiểu thư, làmphu nhân chúng ta nở mày nở mặt!”
Quỳnh Nương không nói gì, đối với nữ nhân kiếp trước trộm trượng phu, cướp concủa nàng, nàng nhìn mà thấy ghê tởm, thật sựlười nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thôi Tương Quỳnh cấp tốc quyến định-tuyệt đốikhông thể để Liễu Bình Xuyên phát hiện chuyện nàng cũng niết bàn luân hồi.
Nếu Liễu gia đại tiểu thư đã muốn đến xemtrò cười của nàng, vậy dạy ả ta xem cho tốt. Nếu ả ta muốn đấu, cứ phóng ngựa đến, nhịn cơn tức nhất thời, sau này từ từ tính toán...
Nàng không phải thần phật gì cả, kiếp trước bỗng dưngchìm xuống giếng mà c·h·ế·t, không thể nói là không oán không hận. Nhưng kiếp trước thực là một món nợ khó đòi, nếu không phải nàng cảm động chuyện mình sống lạikhông dễ thì thực sự không thể nhịn nổi cơnbuồn nôn ngaytừ khắc đầu tiên gặp ả ta, chỉ mong kiếp này không liên quannữa là được.
Người trấn Phù Dung không có trà là không vui, sáng sớm vừa mớidậy cũngphảithưởng trà nâng cao tinh thần. Lưu thị đang pha trà trên bếp thô sơ, mời chàoláng giềng hai bên, người miền khác không biết nhìnhàng nhưng người trong trấn ai cũng yêu thích vị ngọt thuần túy của bánh ngọtgia truyền Thôi gia, phối với trà là tuyệt nhất. Vì vậy chỉ là một sạp nhỏ nhưngkhách đãngồi đầy ba bàn.
Quỳnh Nương duỗi cổ nhìn ba đĩa lớnchứa đầy các loại bánh ngọt trên giábên cạnh sạp nhỏ, cười nói: “Ở nhà rảnh rỗikhông có việc gì làm, đến đây xem có thể giúp đỡ cha nương hay không... Conthấy các thương buôn trong kinh thành thíchvẽ hoa văn lên bánh để hấp dẫn khách... Nương, nữ nhi từng học vẽrồi, con có thể vẽ chút hoa văn lên những chiếc bánh này đểxem có thể hấp dẫn nhiều khách đến thưởng thức đượckhông ạ?”
Vì vậy lúc bản thân tỉnh lại, mọi thứđều đãthay đổi, tất cả đều do Thôi Bình Nhi cố ý gặp mặt Nghiêu thị sớm.
Hai huynh muộivề đến nhà, Quỳnh Nương nhúngkhối men đỏ vào một cái đĩa nhỏ, điều chỉnh màu sắc đậm nhạt, xắn tay áo nhấc bút lên vẽ.
Liễu Bình Xuyên trước mắt đã khôi phục thân phận đích nữ Liễu gia, lần này đến đây chẳng qua chỉ để thể hiện sự ưu việt của bản thân, xả hết ngột ngạt uất ức của kiếp trước thôi.
Liễu Bình Xuyênthấy vậy, nội tâm cực kì sảng khoái. Lúc ả ta sống lại, khoảnhkhắcmở mắt ra, ả tanghĩ rằng trời cao rủ lòng thương vìkiếp trước ả ta khổ sở, để ả ta trùng sinhviết lại cuộc nhân duyên kì ngộ này!
Thôi Truyền Bảo mớiđi chưa được baolâu, Quỳnh Nương định nghỉ ngơi một lúc nhưng không cẩn thận ngủ quên mất, không biết đãngủ được bao lâu, nàng loáng thoángnghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến trướccửa, không lâu sau liền có người gõ cửa "cốc cốc cốc".
“E hèm...” Tài nữ Liễu Bình Xuyên đột nhiên hắng giọng một cái, cắt ngang lời thổi phồng tâng bốc của nha hoàn, đồng thời lặng lẽquét mắt nhìn Quỳnh Nương.
Lúc hắnvác một bó củi to về nhà thìđã là quá trưa.
Kiếp này, ả ta khéo léo bày bố, về Liễu gia thật sớm, sẽkhông bao giờtrở thành thị thiếp hầu hạ Lang Vương bạo ngược kia nữa, vì vậy đời này ả tatuyệt đối phảisống hô mưa gọigió. Còn tiện chủng Thôi gia này, ả ta sẽ không dễ dàng buông tha, nhất định phải bày bốthật tốt, khiến Quỳnh Nương Thôi giachậm rãi thưởng thức nỗi khổlàm thị thiếp, cả đời không thể sinh d·ụ·c của ả ta kiếp trước...
A. Thôi Truyền Bảo (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nếu để ả ta phát hiện ra mình cũng sống lại, theo tính cách của Bình Nương, e là ả tasẽ không chơi trò mèo vờn chuột tầm thường một cách an nhàn thoái mái. Chỉ dựa vào địa vị tiền tài của ả ta bây giờ, g**t ch*t nàng cũng không thành vấn đề!
Nhưng nghĩ ngược lại thìkiếp trước nàng chiếm lấy cha nương của Thôi Bình Nhi, chiếm lấy hạnh phúc và lợi ích của ả ta, xem như oan uổng tương báo, nhân quả tuần hoàn.
Hai phu thêvô cùngvui vẻ, vốn tưởng một biển người đột nhiên đến sẽ khiến việc làm ăn khấm khá hơn chút, nhưng không ngờ, những thư sinh có tiền thìhọc đòi văn vẻ, chỉ thích ở trà lâu lớn nhất nơi này tụ họp dùng bữa, những người trong tay không có tiền thì thích ở trong khách đ**m nấu cháo trắng mua ítbánh hấp ăn là no.
Có người hỏi nam chính, giới thiệu vắn tắt của Cuồng Tử chắc là rất tỉ mỉ rồi ~~ phải nghiêm túc làm đề đọc hiểu nè:
Nói xong cũng chẳng cần Quỳnh Nương chào hỏi, ả taquen cửa quen nẻo tự ý tiến vào sân Thôi gia.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiêncó một loại cảm giác quỷdị, yên lặng nhìn gương mặt rất đỗi quen thuộc kia, nànglạnh lùnghỏi: “Thôi Bình Nhi, ngươi tới đây làm gì?”
Lúc này, Lưu thị ngẩng đầu thấy nữ nhi và nhi tử cùng đến, bèn hỏi: “Sao hai con lại đến đây?”
Truyền Bảo lầm bầm, nhưng nghĩ, muội muội vẽ vui vẻ là được, hắn liềnxắn tay áo, vội vàng bưng mâm gỗ đến cho phu phụ Thôi thị như đi dâng vật quý.
C. Thôi Trung
Quỳnh Nương bước ra từ trong phòng, thấy ca ca đang ngẩn người bèn cười nói: “Vẽ cả một buổi trưa, cánh tay muội không còn sức nữa, chỉ sợ lúc đem đến sạp thìđã lật cảmâm gỗ, phải phiền ca ca mangđi rồi.”
Truyền Bảo không có hứng thú với thihoạ, bènra ngoài tìm bạn ở đầu phố cùng ra khỏi trấn lên núi đốn củi. (đọc tại Qidian-VP.com)
LiễuBình Xuyênkhông cảm thấy bất ngờvới đáp án của nàng, Liễu Tương Quỳnh từng nổidanh kinh thành vô cùng ngông cuồng, dù đời nàyvề thương gia sớm thìcũng tuyệt đối không cần người khác thương hại bố thí.
Sạp hàng của phu thê hai người khá nửa vời, không tầm thường cũng không trang nhã, bày khá nhiều bánh đậu xanh và bánh mềm nhiều màu sắc. Trờiđã dầnnóng lên, dù treo trong giếngcũng không đểđược quá vài ngày, bởi vậy tổn thất rất nhiều tiền bạc vào thực phẩm, làm sao chỉmột chữ "sầu" là miêu tảđược?
Truyền Bảo nhìn bánh ngọtmột lúc lâu mới hồi thần, cẩn thận đánh giá muội muội ruột: tuy vẽ tinh xảo đấy, nhưng bánh ngọtvẫn là bánh ngọt, có thể bán được sao?
Nghe bà tửnóiQuỳnh Nương này vềThôi gia cứkêu trời kêu đất, đòi sống đòi c·h·ế·t mãi, khiến phu thê Thôi gia vô cùngmệt nhọc, có lẽ cả nhà đều chán ghét vị tiểu thư kiều quý đột nhiên đến này.
Thăm lại chốn xưa, ả tavô cùng xúc động. Đích nữ Liễu gia Liễu Bình Xuyên đã đổi tên bướcvào phòng Quỳnh Nương - đây là nơi ả ta đã ở mười ba năm. Vết nứt cũ trên song cửa sổ, sợi chỉ vụn trên màn, không có chỗ nào là không quen thuộc.
Qua một ngày, mùi vị của bánh ngọtsẽ biến đổi. Phu thê Thôi gia làm ăn chú trọng thành tín, dù bánh ngọtđó vẫn có thể ăn thìcũng tuyệt đối không bán ra làm hỏng bảng hiệu tổ truyền. Đã vậy, nữ nhi nhàn rỗi muốn vẽ thì chiều theo ý con bé, tránh để con bé nghĩ ngợi lung tung cả ngày, buồn bực không vui. Bà đồng ý với nàng ngay lậptức, có điều bộ dáng của nữ nhi quá vẫy gọi người, chuyện Thôi gia đổi con vốn đã ầm ĩ đến nỗi người cả phố ai cũng biết rồi, con béxuất đầu lộ diện như vậy há chẳng phải sẽdẫn tới lời ong bướm sao? Vì vậy bà liềnsai Truyền Bảo lấy một đĩa bánh đậu xanh lớn về nhà cho muội muội vẽ chơi.
Chương 5
Nếu tấtcả nghiệt duyên đềuvì hai nhà bế nhầm con mà thành, vậykiếp này đổi về sớm một nămxem như kết thúc nghiệt duyên. Từ nay về sau ả ta làm đích nữ hào môn một đường phù hoa của ả ta, nàng làmtiểu nươngthương hộ của nàng thậtđến nơi đến chốn, không liên quan đến nhau nữa.
Hắn rửa sạch mồ hôi đầy trênmặt ở bờ sông ngoài cửa rồi mới quay người vào nhà. Vừavào sân, đi qua bóng cây dâu trong viện, vô ý nhìn về đĩa bánh ngọt, hắn ngây ra quên bước tiếp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.