Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trọng Sinh Văn Tài
Đông Phương Cô Ưng
Chương 373: Một Giao Dịch
Mộ Dung Hạo cảm nhận được Văn Tài đến, nhưng cũng không thu hồi ánh mắt ngay, vẫn ở đó si ngốc nhìn bóng dáng Tô Mai. Văn Tài liếc nhìn Mộ Dung Hạo, cũng không có bất kỳ cử động nào, tùy ý Mộ Dung Hạo ở nơi đó thâm tình nhìn chăm chú.
Qua hồi lâu, đội Xích Giáp tiễn đã cứu được thân ảnh của đám người Bách Hộ Tôn Kỳ và Tô Mai, Mộ Dung Hạo lúc này mới thu hồi ánh mắt.
"Ta phải c·hết, tất cả tội nghiệt đều quy về Mộ Dung gia chúng ta, mong đại nhân không gây họa cho bách tính trấn Bát Nguyên." Mộ Dung Hạo nhìn Văn Tài, trong ánh mắt không có bất kỳ sợ hãi, hết sức bình thản nói.
Văn Tài bĩu môi, có chút khinh thường nói: "Bổn tọa không phải loại bại hoại tai họa bách tính, bằng không, ngươi căn bản không gặp được bổn tọa."
Mộ Dung Hạo không gật đầu cũng không nói gì, ánh mắt lướt qua Văn Tài, nhìn về phía thân ảnh Mộ Dung Thùy đứng, mang theo vài phần thống hận cùng phức tạp: "Đại nhân, chỉ cần ta vừa c·hết, đại trận sẽ tự động đình chỉ. Ta muốn nhờ đại nhân một việc, kính xin đại nhân đáp ứng."
Văn Tài Tài nhíu mày, bất quá nhìn đại trận một mực vận hành, vẫn mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
Mộ Dung Hạo tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt Văn Tài, vẫn bình thản nói: "Trước khi c·hết, ta muốn đem một thân tu vi phong ấn tại trong cơ thể Tô Mai, đợi đến khi tu vi của nàng tăng lên sẽ từ từ giải phong. Trước lúc đó, kính xin đại nhân hỗ trợ bảo hộ Tô Mai một chút."
Văn Tài có chút tức giận nở nụ cười: "Ngươi lấy tư cách gì mà đòi bổn tọa hỗ trợ? Dựa vào cái gì mà bổn tọa phải đáp ứng thỉnh cầu này của ngươi? Chớ quên, thân phận hiện tại của ngươi chính là người bị tình nghi! Cho dù ngươi thoát khỏi hiềm nghi, nhưng với những chuyện mà Mộ Dung Thùy đã làm, ngươi thân là dòng chính cũng khó tránh khỏi kết cục bị lưu đày."
Văn Tài chỉ đoán được vai trò của Mộ Dung Hạo trong chuyện lần này, chứ không chắc chắn. Nếu không phải Trình Thải Ngọc nói vậy thì Văn Tài đã g·iết c·hết Mộ Dung Hạo từ lâu rồi.
Hắn cũng không phải là người nhân từ nương tay gì!
"Không phải yêu cầu, cũng không phải thỉnh cầu, mà là một giao dịch." Mộ Dung Hạo hiển nhiên cũng là một người tâm cao khí ngạo, đối mặt với sự trào phúng của Văn Tài, hắn không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Cũng đúng, dù sao hắn cũng sắp c·hết rồi, cũng không có gì cố kỵ. Nếu không có người yêu, chỉ sợ hắn sẽ không để ý tới văn tài một chút.
Văn Tài cũng biết điểm ấy, cho nên mới không ra tay ngay từ đầu.
"Giao dịch, ngươi có lợi thế gì, nói ta nghe một chút?" Văn Tài nhãn tình sáng lên, nhìn qua Mộ Dung Hạo, thanh âm bình thản nói.
"Mộ Dung gia chúng ta cất giấu, ngoài ra còn có tin tức về Mộ Dung Thùy và dư đảng Kiến Minh, ta có thư tín xác thực..."
Văn Tài mắt sáng lên, không mấy hứng thú với thư tín của dư đảng Kiến Minh nhưng lại hứng thú với báu vật của Mộ Dung gia. Gần đây mắt hắn đã xanh lên, nếu không phải thân phận hạn chế thì hắn đã hận không thể đi kiếm một phiếu.
Hiện tại một gia tộc trăm năm cất giấu bày ở trước mặt hắn, chống cự trong lòng hắn nhanh chóng tan rã.
Văn Tài tự nhận mình là một người quyết đoán, nghe được Mộ Dung Hạo nói, lập tức gật đầu nói: "Được, cứ quyết định như vậy đi, trước khi Tô Mai tẩy tủy ta bảo đảm an toàn cho nàng."
Mộ Dung Hạo nghe thấy Văn Tài đồng ý, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, tin tức của dư đảng Kiến Minh quả nhiên tràn ngập sức hấp dẫn đối với đối phương.
Chỉ là Mộ Dung Hạo làm sao biết, Văn Tài kỳ thật càng cảm thấy hứng thú hơn là di sản của hắn a!
Tiếp theo, Mộ Dung Hạo kể cho Văn Tài nghe vị trí cất giấu của Mộ Dung gia và vị trí thư tín của dư đảng Kiến Minh.
Thật ra bản thân Mộ Dung Hạo cũng không ngốc, ngược lại vô cùng thông minh, thiên tư cũng không tệ, tuổi còn trẻ đã đạt đến Tẩy Tủy đỉnh phong.
Đáng tiếc là bị tẩy não quá mức lợi hại, căn bản không dám phản đối Mộ Dung Thùy, cuối cùng mới gây thành thảm án.
Nếu không phải vì Tô Mai, e rằng Mộ Dung Hạo thà c·hết như vậy. Nhưng ma lực tình yêu khiến Mộ Dung Hạo phản kháng, nhưng đã muộn, tinh khí thần toàn thân Mộ Dung Hạo đã biến thành " Nhiên liệu" không thể quay lại.
Cuối cùng, Mộ Dung Hạo đem một thân tu vi cùng hấp thụ đến linh khí tất cả đều quán thâu đến trên người Tô Mai hôn mê, sau đó hóa thành một đoàn quang điểm biến mất.
Trước khi biến mất, Mộ Dung Hạo vẫn si ngốc nhìn Tô Mai, liếc mắt ngàn năm...
Theo Mộ Dung Hạo bỏ mình, đại trận triệt để đình chỉ vận chuyển. Mấy vạn bách tính Bát Nguyên trấn tuy rằng gặp đại kiếp nạn này, cũng may trận pháp vận hành thời gian không dài, tất cả mọi người chỉ là tinh khí thần có một chút tổn thất, người trẻ tuổi rất nhanh có thể khôi phục lại.
Nhưng những người già yếu kia, chỉ sợ phải nghỉ ngơi khôi phục một đoạn thời gian, càng có một ít người thân thể yếu hơn sẽ vì vậy mà t·ử v·ong.
Nhưng so với mấy vạn người bỏ mình mà nói, kết cục này còn không tính là quá kém.
Văn Tài nhìn Tô Mai một cái, thủ đoạn phong ấn của Mộ Dung Hạo vô cùng cao siêu, có thể biến những linh khí này thành bản nguyên pháp lực, Tô Mai cho dù vốn không có thiên tư, về sau tu luyện cũng có thể làm ít công to.
Nếu Tô Mai có thiên tư không tệ, ngày sau Chân Tiên cảnh cũng không phải không có khả năng!
Dù sao, đây chính là chỗ tinh hoa của mấy vạn người, hơn nữa còn là Mộ Dung Hạo loại bỏ tạp chất, đưa vào trong cơ thể Tô Mai đều là bản nguyên.
Văn Tài phái người của đội Xích Giáp đi sắp xếp cho đám người của Bách Hộ Tôn Kỳ, thuận tiện tuần tra trấn Bát Nguyên một chút. Còn bản thân hắn thì mang theo Trình Thải Ngọc đến nơi mà Mộ Dung gia cất giữ, Tô Mai thì tạm thời được Văn Tài thu vào trong Sơn Thủy Phiến.
So với khảo nghiệm nhân tính, Văn Tài càng thích cắt đứt ngọn nguồn của tất cả t·ai n·ạn, kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết nhân tính không chịu nổi khảo nghiệm!
Từ lúc vừa mới bắt đầu, đã muốn đoạn tuyệt khả năng những người này phản bội.
Văn Tài đã xem đội Xích Giáp tiễn như tư binh để bồi dưỡng, cho dù sau này rời khỏi Kế tỉnh, cũng sẽ mang đội Xích Giáp tiễn đi, mà không phải ở lại Thiên Hộ sở làm oan đại đầu.
Trân tàng của Mộ Dung gia không ở nơi khác, ngay trong từ đường.
Nói rõ một điểm, chính là trong bức họa Mộ Dung Thùy. Đây chính là một kiện pháp bảo động thiên khó có được, có chút tương tự với Sơn Thủy Phiến, bất quá chỉ là một kiện pháp bảo động thiên đơn thuần, không có công năng tiến công, phòng ngự, trấn áp vân vân.
Sau khi Mộ Dung Thùy "đ·ã c·hết" chính là trốn ở phía sau màn thao túng tất cả.
Văn Tài nhìn bức họa kia, duỗi tay ra, bức họa rơi vào trên tay Văn Tài. Tay áo hắn phất một cái, tình cảnh trong bức họa hoàn toàn biến đổi, biến thành một bức họa sơn thủy, đây mới là chân diện mục của pháp bảo này.
Bức họa trước đó, chẳng qua là bản thân Mộ Dung Thùy ở nơi đó say mê bản thân mà thôi!
Đương nhiên, cũng không thiếu ý tứ che giấu tai mắt người.
Bất quá những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là hiện tại pháp bảo động thiên này thuộc về văn tài. Chỉ bằng vào bản thân pháp bảo động thiên này, giá trị không thua một kiện pháp bảo Chân Tiên cảnh giới, thuộc về một loại dị bảo hết sức hiếm thấy.
Đương nhiên, so với Sơn Thủy Phiến mà nói, vẫn kém rất nhiều.