Tru Tiên Nhất Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Bại lui
Biển lửa và ma khí quấn lấy nhau như hai con rắn khổng lồ cắn xé, xé rách bầu trời.
Thú Thần đứng giữa bầu trời, hắc khí trên người bị đốt cháy từng sợi một. Hắn nhìn chăm chú vào Linh Lung, trong mắt không còn chỉ là phẫn nộ hay cuồng loạn, mà là một nỗi tuyệt vọng sâu không đáy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tâm An đứng trên vách đá cao, ánh mắt xuyên qua tầng tầng khói bụi và huyết sắc của chiến trường. Mỗi tiếng gào thét, mỗi thân thể ngã xuống đều như những nhát dao khắc vào lòng cậu.
- Linh Lung… Nàng thật sự… phải làm chuyện tuyệt tình như vậy sao?
Họ đã giao chiến suốt nhiều canh giờ, mà vẫn chưa ai yếu đi. Không ai chịu lui bước.
Từng tiếng khóc nghẹn bị tiếng gió gào nuốt chửng.
Hắn cười… một nụ cười thảm thiết và cay đắng:
Hắn rời khỏi… không quay đầu lại.
Dưới bầu trời nặng nề chìm trong hắc ám và máu tanh, cuộc chiến thảm khốc vẫn không ngừng diễn ra.
Họ khoác lên người những bộ giáp da đơn sơ, tay cầm giáo mác, cung tên, hay thậm chí chỉ là dao găm và gậy gỗ. Trong đôi mắt họ không hề có sợ hãi, chỉ có quyết tâm bảo vệ mảnh đất, gia đình và truyền thừa của dân tộc mình.
Hắn thì thào, giọng nói khản đặc, đau đớn đến rạn nứt: (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói khàn khàn, yếu ớt nhưng nặng tựa núi. Hắn không chờ câu trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Linh Lung… nếu như… nàng thật sự muốn ta c·hết… chỉ cần nói một tiếng… là đủ rồi…
Khói lửa tan đi, nhưng mùi máu, tro bụi và t·ang t·óc vẫn vương vấn khắp nơi.
Đến ngày thứ ba, lửa yếu dần, ma khí cũng tan biến gần hết.
Các dũng sĩ Vu tộc sau nhiều giờ chiến đấu liên tục, thể lực đã dần cạn kiệt. Đôi mắt họ đỏ ngầu, hơi thở dồn dập, nhưng ý chí vẫn không suy giảm. Thế nhưng, bọn yêu thú, nhờ vào ma khí ngập trời mà vẫn còn sung mãn, càng đánh càng hung hãn.
Hắn cười khẽ, nhưng tiếng cười như lưỡi dao cào vào lòng người:
Từ các con đường nhỏ dẫn vào chiến trường, từ những ngôi nhà tranh chất phác của bộ tộc, những người phụ nữ và những thiếu niên tuổi đời còn rất trẻ đồng loạt lao ra.
Hắn gào thét, gương mặt vặn vẹo trong đau đớn và phẫn nộ, cả thân thể như một vực sâu hắc ám nổ tung ánh sáng ma khí, từng tia hắc quang bắn thẳng vào bát hung huyền hỏa trận, khiến toàn bộ không gian chấn động.
Ở trung tâm chiến trường, nơi đất trời rung chuyển mạnh nhất, Thú Thần và Linh Lung vẫn đang giao chiến kịch liệt.
Hắn run rẩy cố gắng đứng thẳng, đôi mắt yêu dị vốn sáng rực giờ đã ảm đạm, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và nỗi bi ai thăm thẳm.
Yêu thú gầm lên, xông tới muốn nuốt chửng từng thân thể nhỏ bé ấy. Nhưng từng mũi thương đơn sơ vẫn đâm tới, từng mũi tên dù run rẩy vẫn xuyên qua da thịt yêu thú.
Tâm An nhìn cảnh ấy, lòng siết chặt. Trong một khoảnh khắc, cậu hiểu được: Đôi khi, bi thương nhất không phải là kẻ bại trận… mà là người buộc phải ra tay.
Cuối cùng, Thú Thần ngẩng đầu lên nhìn nàng thật sâu. Trong đôi mắt ấy, bao hận ý đã biến mất, chỉ còn lại một thứ cảm xúc bi thương đến mức đau nhói.
Con rồng ngẩng đầu gầm vang, tiếng rống xuyên thấu trời đất, khiến toàn bộ yêu thú bên dưới đều rùng mình run rẩy, ma khí bị bức lui một bước.
Thân thể Thú Thần đầy v·ết t·hương, khắp người nứt nẻ, từng mảng da thịt cháy đen bong tróc, lộ ra những đường vân ma văn u ám đang tàn lụi.
Các dũng sĩ, những người vốn đã kiệt sức và tưởng chừng không thể đứng dậy, lại siết chặt binh khí, gầm lên một tiếng dữ dội, lấy lại tinh thần, máu huyết sôi trào.
Tiếng hô vang dậy khắp nơi.
- Vì bọn họ… nàng thật sự muốn đốt sạch ta sao?
Từng dũng sĩ đổ gục.
Tiếng hoan hô vang dội, nhưng lại khiến lòng người chua xót.
Những bà mẹ tay cầm v·ũ k·hí, bên hông còn buộc khăn tay của con thơ, những thiếu nữ tóc buộc gọn gàng, ánh mắt kiên cường hơn cả nam nhi, những thiếu niên mặt còn non nớt nhưng ánh mắt đã tràn đầy ý chí liều c·hết.
Và ở giữa bầu trời vừa trải qua kiếp chiến, Linh Lung đứng đó, gió nhẹ thổi qua chiến y rách nát, khóe mắt nàng ướt đẫm… mà lòng lại trống rỗng như vực sâu.
Hắn không hiểu. Hoặc có lẽ… hắn hiểu nhưng không muốn thừa nhận. Người con gái đã từng rất yêu quý hắn, cuối cùng lại đứng đối diện hắn trong thế trận một mất một còn.
Bên trong trận pháp, Linh Lung cũng đã dốc cạn toàn bộ linh lực. Từng đạo phù văn trong trận lóe sáng rồi ảm đạm dần, nàng cắn răng giữ vững ý chí, từng đạo hỏa thuật hùng mạnh như biển lửa không ngừng bủa vây lấy Thú Thần, thiêu đốt không ngơi nghỉ.
Khi Thú Thần rời đi, yêu thú khắp nơi như nhận được tín hiệu, bắt đầu tản ra, lui khỏi chiến trường. Trận pháp hừng hực lửa rốt cuộc cũng chậm rãi thu lại, biến mất trong hư không, chỉ còn sót lại mặt đất cháy đen và máu tươi.
Cả hai giao chiến điên cuồng suốt ba ngày ba đêm.
Họ lao thẳng vào chiến trường, không chần chừ.
Linh Lung đứng đối diện hắn, sắc mặt tái nhợt như giấy, đôi môi không còn chút huyết sắc. Huyền hỏa giám trên tay nàng đã ảm đạm, linh lực cạn kiệt, thân thể nàng cũng run lên từng cơn, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Nhiệt độ bỗng tăng lên đến mức khiến không khí cũng trở nên méo mó, vạn vật cháy thành tro bụi chỉ trong tích tắc. Ngay cả những luồng ma khí dày đặc nhất cũng bị tinh lọc, bị đốt thành từng sợi khói đen rồi tiêu tán vào hư vô.
Hắn chỉ lặng lẽ xoay người, từng bước rời khỏi chiến trường. Mỗi bước đi, hắc khí trên người hắn tan ra, hòa vào hư không, như từng giọt lệ đen nhạt dần giữa trời đất.
Ngay lúc ấy, một tiếng thét vang lên phá tan cả bầu trời:
Lúc này đã quá nửa đêm.
Pháp thuật cao siêu của hai người khiến cho không gian xung quanh méo mó, không khí bị thiêu đốt và nghiền nát từng mảng.
Giữa tầng tầng hỏa diễm và ma khí đan xen, Thú Thần điên cuồng bộc phát toàn bộ sức mạnh.
Trên chiến trường, yêu thú đồng loạt rống lên thảm thiết, từng con bị t·hiêu r·ụi như rơm khô. Mười hai Yêu Vương gào thét điên cuồng, liều mạng vận lực để chống lại ngọn lửa cường đại từ trận pháp, nhưng vẫn bị bức lùi từng bước.
Ngay sau đó, dưới chân Linh Lung hiện ra tám cột sáng đỏ như máu, từ trời giáng xuống, kết thành một trận pháp khổng lồ: Bát Hung Huyền Hỏa Trận.
Linh Lung, tay cầm Huyền Hỏa Giám, giáp đã nhuốm máu nhưng ánh mắt càng thêm kiên định. Thánh hỏa trong tay nàng càng ngày càng sáng, tựa như đang t·hiêu r·ụi không chỉ hắc khí mà cả sự mê muội của số mệnh.
Những người phụ nữ ngã xuống, thân thể nhỏ bé bị xé nát, nhưng sau lưng họ lại có thêm hàng chục người khác tiến lên.
Mỗi lần v·a c·hạm, ánh sáng và hắc khí bùng nổ thành hình tròn khuếch tán ra, cuốn bay đất đá và những gì cản đường.
Cả chiến trường im bặt trong khoảnh khắc, chỉ còn tiếng gió cuốn lửa rít gào, như tiếng than khóc cuối cùng của vạn linh.
Ba ngày ba đêm, trời đất biến sắc.
Vu tộc nhìn thấy đối phương đã rút đi, từ sự ngờ vực ban đầu liền bùng lên tiếng hoan hô như sấm.
Chính là Linh Lung. Từ lòng bàn tay nàng, một luồng lửa đỏ rực không gì sánh được bùng lên, cuộn thành một con rồng lửa khổng lồ, thân dài cả trăm trượng, vảy lửa rực cháy, mắt như hai viên hỏa tinh sâu thẳm.
Chương 72: Bại lui
Sự hy sinh ấy, sự can trường ấy, như ngọn lửa thắp sáng lòng quyết tử của toàn bộ dũng sĩ Vu tộc.
Trên chiến trường rộng lớn, tiếng gào thét, tiếng binh khí v·a c·hạm, tiếng thân thể nặng nề đổ xuống đã trở thành âm thanh quen thuộc. Máu đã chảy thành sông, nhuộm đỏ cả mặt đất vốn trù phú của Nam Cương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Lung không đáp, chỉ siết chặt Huyền Hỏa Giám trong tay, ánh mắt đầy bi thương nhưng kiên định đến lạnh lùng.
Trên chiến trường, vô số thân ảnh đổ gục. Nhiều dũng sĩ vẫn cố gắng duy trì hơi thở chỉ để nghe được tiếng chiến thắng cuối cùng. Khi âm thanh hân hoan ấy vang lên… cũng là lúc họ mãn nguyện khép mắt, thỏa mãn buông xuống hơi thở cuối cùng.
Mặc dù không trực tiếp tham chiến, nhưng từ vị trí của mình, Tâm An có thể cảm nhận được tất cả: nỗi đau, sự hi sinh, và sự mất mát không cách nào đong đếm.
Trong lòng Tâm An dâng lên một nỗi chán ghét sâu sắc đối với những cuộc c·hiến t·ranh không hồi kết. Vì sao phải chém g·iết, phải hy sinh, để rồi nhận lại chỉ là hoang tàn và hối tiếc? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đi.
Từng hàng dũng sĩ lần lượt ngã xuống, trên mặt họ vẫn giữ nguyên vẻ quyết liệt và không hối tiếc. Ngay khi tình thế dần trở nên tuyệt vọng…
Hắn chỉ muốn mang nàng đi, rời khỏi tất cả đau khổ. Nhưng nàng… lại lựa chọn đối đầu và hủy diệt hắn.
Toàn bộ Vu tộc lại lần nữa bùng lên sức sống dữ dội, tiếp tục lao vào biển yêu thú khốc liệt.
Một điều không ai ngờ đã xảy ra.
Từng dòng máu nóng bắn tung trong tuyệt vọng.
Thú Thần, dù không có pháp bảo nào trong tay, vẫn như một hung thần viễn cổ, mỗi chiêu thức đều mang theo sức mạnh tinh thuần của thiên địa và sự tuyệt vọng tột cùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.