Tru Tiên Nhất Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Điền Linh Nhi Vs Lâm Kinh Vũ
Cả sân viện im lặng như tờ.
Đi sát bên cạnh ông là một thiếu phụ dáng người thanh tú, vận y phục trắng như tuyết, tóc dài buông lơi, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa vài phần nghiêm khắc. Đây chính là phu nhân của Điền Bất Dịch, Tô Như.
Một tia phức tạp thoáng qua trong mắt Kinh Vũ. Từ nhỏ hắn đã luôn là người ưu tú nhất trong số các đồng môn, thiên tư không kém ai, nhưng giờ phút này… hắn không thể không thừa nhận Tâm An đã vượt xa hắn.
Trương Tiểu Phàm thì thầm, ánh mắt đầy thán phục. Hắn siết nhẹ tay, như có một loại hạ quyết tâm ngầm trong lòng.
Câu hỏi nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại khiến tim hai người đồng loạt khựng lại.
Phía sau bọn họ, Tề Hạo vẫn đang chăm chú nhìn Tâm An, khóe môi nhếch nhẹ, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, như thể đang tìm thấy một đối thủ xứng tầm…
Hai luồng linh lực mạnh mẽ v·a c·hạm. Ánh sáng chớp lòa làm hoa mắt mọi người, t·iếng n·ổ vang dội như sấm rền giữa núi non. Sóng linh khí khuếch tán ra xung quanh như bão tố, cuốn những cây Hắc Thiết Trúc liên tục đổ rạp, nhưng tấm chắn do Tâm An và Tề Hạo tạo ra không hề suy chuyển.
Tiếng choang choang do pháp bảo v·a c·hạm, cùng cuồng phong do linh lực phát ra khiến cả một góc Đại Trúc Phong rung chuyển. Lá trúc bị cuốn lên, xoáy giữa không trung như mưa lốc. Không khí vốn yên tĩnh của núi rừng nhanh chóng bị phá vỡ.
Điền Bất Dịch hiểu rõ thực lực của Tề Hạo, nhưng điều ông quan tâm chính là thiếu niên áo xanh kia Tâm An. Trong vài năm gần đây, danh tiếng của cậu ở Thông Thiên Phong đã lan khắp Thanh Vân Môn, từng có người gọi là "ẩn long trong mây, một đời không dễ gặp". Hôm nay đúng dịp, ông muốn tự mình chứng kiến thực lực đó.
Trên bậc thềm phía sau, Tô Như sắc mặt trắng bệch, không giấu nổi vẻ lo lắng, chuẩn bị xuất thủ cứu con gái. Nhưng vừa nhấc tay, Điền Bất Dịch đã nhanh tay ngăn lại, ánh mắt không rời khỏi hai bóng người vừa lao vào trung tâm:
Dưới bầu trời trong vắt của buổi chiều tà, bốn người trẻ tuổi đứng giữa rừng trúc tĩnh lặng. Từng tiếng lá trúc xào xạc trong gió, hai người Lâm Kinh Vũ và Điền Linh Nhi đứng đối diện nhau. Ánh mắt cả hai đều sáng rực chiến ý.
Hổ Phách Chu Lăng tung bay, uốn lượn như rắn lửa, linh hoạt, không theo quy tắc. Còn tiên kiếm của Lâm Kinh Vũ lại sắc bén, vững vàng như núi, lấy cứng chọi mềm, từng nhát kiếm đều chuẩn xác, vừa phòng thủ kín kẽ vừa xen kẽ phản công sắc bén.
Chỉ một lát sau, đã có tiếng bước chân dồn dập từ phía ngoài viện truyền tới.
Lâm Kinh Vũ hít sâu một hơi, thân hình như làn khói mờ, nhẹ nhàng né qua một đợt công kích, đồng thời kiếm trong tay chém ra ba đạo kiếm khí, chặt đứt ba đoạn của Chu Lăng, khiến nó co rút lại phần nào. Nhưng ngay lập tức, Điền Linh Nhi lại điểm chỉ, Chu Lăng lập tức tụ lại, tiếp tục t·ấn c·ông dồn dập.
So với những lời đồn thổi trong môn phái, thì những gì họ vừa chứng kiến còn kinh người hơn gấp bội. Tâm An không chỉ có tu vi vượt trội mà còn giữ được bình tĩnh đến đáng sợ giữa hiểm cảnh.
Một luồng gió nhẹ lướt qua, cuốn theo làn bụi còn sót lại sau v·ụ n·ổ. Tâm An chậm rãi quay đầu, ánh mắt vẫn điềm đạm như nước, nhẹ giọng hỏi:
Tô Như đứng bên cạnh, vẻ mặt hơi lo lắng nhìn con gái đang thi triển pháp bảo, nhưng ánh mắt bà vẫn dịu dàng như nước, không che giấu vẻ tự hào.
Sau v·ụ n·ổ, khói bụi dần tan, thân hình hai người Tâm An và Tề Hạo vẫn vững vàng như hai cột trụ, bảo vệ vững chắc cho Điền Linh Nhi và Lâm Kinh Vũ phía sau.
Không ai chịu lùi bước, cả hai đều là thiên tài đồng lứa, từng chiêu từng thức đều thi triển hết sức, hoàn toàn không có ý giữ lại. Khi linh lực của cả hai bắt đầu ngưng tụ đến mức đỉnh điểm, một cảm giác căng thẳng lan tỏa khắp không gian. Ánh sáng nơi trung tâm sân nhỏ chói lòa, hai người gần như đồng thời hô lớn.
- Choang!
Còn Điền Linh Nhi, lần đầu tiên trong đời, ánh mắt nàng nhìn thiếu niên đứng trước mặt lại mang theo một tia mê man khó tả. Nàng không phải chưa từng nghe về Tâm An của Thông Thiên Phong, nhưng chỉ đến giây phút này… nàng mới thực sự nhận ra, có những người, khi đứng yên cũng đã là một tòa núi khó thể vượt qua.
Tiếng v·a c·hạm giữa tiên kiếm và pháp bảo vang vọng giữa rừng trúc. Hổ Phách Chu Lăng bị đẩy lùi một chút, nhưng chưa hề dừng lại. Như linh vật có ý chí, nó xoay vòng giữa không trung rồi lại lao vào từ hướng khác, đổi tốc, đổi hướng, không cho Lâm Kinh Vũ có một giây thở dốc.
Linh Nhi trả lời, nhưng giọng khẽ khàng hơn hẳn, tựa như đang thu liễm lại kiêu ngạo của mình. Lâm Kinh Vũ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn Tâm An đã không còn như xưa nữa, trong ánh mắt cũng bớt đi một chút tự tin.
Nhưng còn Tâm An…?
- Không thể nào…
Hai người như hai dòng lửa xanh đỏ, đan xen, xoắn xuýt giữa không trung. Hổ Phách Chu Lăng cùng kiếm quang không ngừng v·a c·hạm, từng trận linh lực mạnh mẽ tỏa ra, thổi tung lá trúc xung quanh, khiến không khí như sôi lên.
Một vòng sáng trong suốt, như mặt nước gợn sóng lập tức hiện ra trước người cậu. Cùng lúc đó, Tề Hạo ở bên kia cũng đã kết ấn, miệng niệm chú ngữ, ánh sáng màu lam từ lòng bàn tay hóa thành tấm thuẫn to lớn che chắn trước mặt Lâm Kinh Vũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thần sắc không hề gấp, gặp nguy không loạn, khi kết ấn cũng không chậm một nhịp, mọi thứ đều diễn ra trôi chảy đến hoàn mỹ.
Cũng chính trong khoảnh khắc đó, Tâm An ánh mắt lạnh lại, đồng tử co rút, lập tức bước ra phía trước. Bên kia, Tề Hạo, đại sư huynh của Long Thủ Phong cũng đã động thân, bước đi cực nhanh, thân hình gần như hóa thành tàn ảnh.
ẦM!!!
- Hai người bọn họ… mạnh thật.
- Hắn… tuổi tác cũng chỉ bằng chúng ta… Vậy mà… tu vi đã sâu như vậy?
Nàng khẽ quát, ánh mắt sáng rực, Hổ Phách Chu Lăng v·út tới như đao phong, xé toạc không khí, thẳng hướng Lâm Kinh Vũ mà cuốn tới. Lâm Kinh Vũ không hề né tránh, ánh mắt hắn lạnh lùng tập trung, tiên kiếm trong tay lóe lên ánh sáng xanh lam như nước, vung lên ngăn chặn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ một thoáng trước, cả hai đều dốc toàn lực tung ra pháp quyết cuối cùng, nào ngờ uy lực lại vượt quá mức có thể khống chế. Nếu không có người can thiệp… e rằng cả hai đã đồng thời trọng thương, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Kinh Vũ thì thầm, lòng bàn tay vẫn còn run nhẹ. Điền Linh Nhi thì siết chặt lấy Hổ Phách Chu Lăng, ánh mắt không giấu nổi vẻ chấn động:
- Không cần ra tay. Để bọn chúng xử lý.
Cả Điền Linh Nhi và Lâm Kinh Vũ đồng thời gật đầu. Trong mắt họ, không còn là chỉ là đồng môn, mà còn là đối thủ chính thức, một kẻ mạnh cần phải vượt qua.
- Hai người không sao chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không tốt.
Tề Hạo, danh tiếng đã vang xa, là đại sư huynh của Long Thủ Phong tư chất phi phàm, lại tu hành sớm, thực lực cao hơn lớp hậu bối mấy bậc, có thể ngăn cản uy lực pháp quyết của họ không quá bất ngờ.
Ánh mắt hai người gần như cùng lúc hướng về phía trước, nơi hai thân ảnh đứng sừng sững giữa tàn dư linh lực còn chưa tan hết. Trường bào lay động theo gió, một người tĩnh lặng như nước, một người trầm ổn như núi.
Gương mặt Điền Linh Nhi và Lâm Kinh Vũ đều trắng bệch, sắc máu như bị hút cạn khỏi làn da. Cả hai đứng thẫn người trong vài nhịp thở, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, bờ môi khẽ run, trong lòng vẫn chưa hết hoảng hốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tâm An nhẹ bước lên phía trước, đứng giữa hai người, giọng nói bình thản vang lên:
Chương 88: Điền Linh Nhi Vs Lâm Kinh Vũ
Tâm An đứng trước mặt Điền Linh Nhi, thân hình thẳng tắp, trường bào lay động theo gió, sắc mặt bình tĩnh. Ngay thời khắc linh lực sắp bùng nổ, cậu kết ấn cực nhanh, tay trái tạo ấn quyết, tay phải vẽ một vòng tròn hư ảnh trước mặt.
Vừa dứt lời, Hổ Phách Chu Lăng trên tay Điền Linh Nhi lập tức như linh xà sống dậy, đỏ rực như lửa, quấn quanh nàng rồi v·út ra như thiểm điện, uốn lượn giữa không trung như một dải ngân hà đỏ rực.
- Bắt đầu.
Ngay khi hai luồng linh lực gần v·a c·hạm nhau, hai bóng người như tia chớp đã đứng chắn trước hai phía đối đầu.
- Đây chỉ là cuộc tỷ thí giao lưu, không cần phân sinh tử. Không được tổn thương đối phương quá nặng. Ai bị đẩy ra ngoài vòng tròn trúc ước định, xem như thua. Ta sẽ làm trọng tài.
Hai tầng lá chắn gần như đồng thời dựng lên ở giữa sân.
Bên cạnh, Tâm An và Trương Tiểu Phàm cũng phát hiện đoàn người đã đến, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, vì trận đấu vẫn đang tiếp tục. Tâm An nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị, luôn sẵn sàng can thiệp nếu thấy hai người vượt quá giới hạn.
Hai người trên sân càng đánh càng hăng. Pháp bảo đan xen, linh lực v·a c·hạm dày đặc như sóng trào, cuốn theo những cơn gió lốc nặng mùi linh khí thổi tung cả một góc viện.
Hai đạo pháp quyết cường đại mang theo khí thế mạnh mẽ đồng thời phát ra, một bên là hổ phách mang theo lửa cháy, một bên là kiếm khí như tuyết lạnh xuyên xé bầu trời. Cả sân nhỏ chấn động dữ dội, mặt đất vỡ nứt, cây trúc bị bật rễ, khí lưu cuồng bạo quét bay cả đá vụn và mảnh gỗ.
- Xem chiêu này.
Tâm An giơ tay phải lên, linh lực trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một vòng sáng nhỏ. Rồi cậu nhẹ giọng:
Điền Bất Dịch khẽ nói, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt lại chăm chú không rời khỏi Tâm An. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phía sau họ là Tống Đại Nhân, đại đệ tử của Đại Trúc Phong. Cuối cùng, một thanh niên cao lớn, dung mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, khí chất phi phàm, cất bước tiến đến chậm rãi nhưng vững chãi. Cả đoàn vừa đến nơi, đều bị cuốn hút bởi cuộc tỷ thí đang ở hồi kịch liệt. Không ai lên tiếng quấy rầy, chỉ im lặng đứng nhìn.
Cậu vẫn luôn trầm tĩnh, không phô trương, thậm chí có đôi khi khiến người khác quên mất sự tồn tại của cậu. Thế nhưng chính thiếu niên này lại có thể dễ dàng đứng mũi chịu sào trước một kích hợp lực của hai thiên tài cùng lứa như họ?
Bên ngoài vòng đấu, Tâm An và Trương Tiểu Phàm đứng song song, ánh mắt không rời khỏi hai người đang giao đấu:
Một đoàn người nhanh chóng tiến vào. Dẫn đầu là một người trung niên vóc dáng thấp béo, mặc đạo bào, khuôn mặt tròn trịa nhưng ánh mắt lại sắc sảo, bước đi tuy ngắn nhưng cực kỳ dứt khoát, chẳng hề chậm trễ. Người này chính là Điền Bất Dịch thủ tọa của Đại Trúc Phong.
Hổ Phách Chu Lăng phát ra từng đạo quang mang màu cam rực rỡ, xoáy tròn quanh người Điền Linh Nhi như những lưỡi dao đang múa. Bên kia, kiếm khí từ tiên kiếm của Lâm Kinh Vũ đã bùng lên dữ dội, mỗi nhát kiếm chém xuống đều khiến mặt đất rung lên nhè nhẹ.
Giữa rừng trúc, cuộc tỉ thí giữa Điền Linh Nhi và Lâm Kinh Vũ vẫn tiếp tục diễn ra kịch liệt. Cả hai người đều không hề nhượng bộ, Hổ Phách Chu Lăng cùng kiếm khí đan xen giữa không trung như ánh chớp, v·a c·hạm phát ra từng luồng sóng khí mạnh mẽ, cuốn tung bụi đất và lá trúc khô rơi đầy mặt đất.
Trong khoảnh khắc ấy, không ai lên tiếng, nhưng trong đáy mắt của Linh Nhi và Kinh Vũ đều hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ… rồi dần chuyển thành kính nể.
- Không… không sao…
Lá chắn run lên nhè nhẹ, rồi ổn định như núi đá. Linh lực bị hóa giải hoàn toàn trong nháy mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.