Tru Tiên
Tiêu Đỉnh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107: Kiếm vũ
Lâm Kinh Vũ cung kính trả lời: “Đệ tử đã về từ hôm qua, sau khi hồi báo với chưởng môn, trước phải về Long Thủ Phong gặp Thủ toạ đại sư huynh, xong việc liền đến ngay bái kiến tiền bối.”
Lão nhân bên cạnh nét mặt dường như đột nhiên co thắt lại.
Gió đêm đưa lại 1 muì vị quen thuộc.
Lâm Kinh Vũ thất kinh “Có chuyện gì vậy thưa tiền bối?”
Là gương mặt của một người (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng bất giác nở nụ cười, đắm chìm trong nỗi nhớ.
Hiển nhiên lão nhân chẳng hứng thú gì với sự tồn vong của Trường Sanh đường, chỉ nghe thấy một trong tứ đại phái của Ma Giáo thời đã bị diệt vong, trên gương mặt bỗng có chút biến hoá,sau đó an tĩnh lại,tiếp tục nghe Lâm Kinh Vũ nói.
Lâm Kinh Vũ toàn thân chấn động, ngạc nhiên 1 lúc lâu, trên mặt biểu tình biến đổi phức tạp, đến gần nửa ngày mới trả lời “ Thưa tiền bối, không hề gặp”
Tương tư…. Khắc cốt ghi tâm…
Chuyện quá khứ,từng chi tiết in đậm trong tim, không thể xoá nhoà.
Lão nhân khẽ lắc đầu, quay mình đi,ngước mắt nhìn lên trên cao, nơi có vô số Thanh vân môn tổ sư bài vị, phía trước là những ánh nến lập loè, lúc này nhìn như ánh mắt của các vị tổ sư, đang trầm mặc nhìn xuống kẻ trong từ đường.
Lão nhân lau bệ thờ, động tác chậm rãi cứ như đã mãi việc này trong suốt bao nhiêu năm. Bất ngờ đôi mắt lại trở nên chuyên chú, cười nói “ Kì thật ta đã nghĩ qua, ngươi với nhiều lí do, nhiều lần đã dám huy dụng Tru Tiên cổ kiếm, hứa hẹn sẽ c·h·ế·t sớm hơn cả ta”
Không hiểu từ lúc nào, nàng thấy mình đã múa kiếm đến phía sau Vọng nguyệt đài. Nàng nhìn trừng trừng vào rừng Lệ trúc ôn nhu tinh tế trước mặt,từng giọt lệ ngân trên thân trúc như vết thương lòng nữ nhân. Nàng cười không ra tiếng, trong tâm phảng phất nỗi đau thương vô hạn. Nàng không màng đến y phục,tựa cả lưng vào một thân lệ trúc, từ từ ngồi xuống.
Đêm thâm thâm.Nguyệt quang lu mờ bao trùm khắp Tiểu trúc phong.Lục Tuyết Kỳ vận bạch y, lặng lẽ đứng ở hậu sơn.
Ngẩng đầu nhìn trời cao.
Nàng đứng trong bóng đêm cô tịch này, từ từ dang rộng tay về phía hư không.Vũ trụ phảng phất như vô cùng, vô tận.
Nàng vẫn bất động như si dại, thân thể nàng yếu mềm,nhu nhược trước gió. Nhưng bóng hình nhu nhược này, trong đêm lại ngỡ như đoá bách hợp mãn khai.
-Đing.
Đạo Huyền chân nhân chẳng màng quay đầu lại, trong Tổ sư từ đường phảng phất có tiếng thở dài, chỉ nghe tiếng Đạo Huyền chân nhân từ tốn nói:: Ta cứu ngươi bởi vì ta nợ ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi sống lâu hơn ta đâu”
Kiếm quang trong tay mỹ nhân uyển chuyển phi thường, giáng từ trên cao xuống như thu thủy, thoắt hóa thành một dải ngân hà,. Trong hắc ám kiếm khí vẫy vùng, khi thì thăng thiên, khi thì lạc địa. Lúc như tấm hoàng y rạng rỡ, quyến luyến quanh mỹ nhân, lúc lại tan ra như ngàn vạn vì tinh tú lấp lánh.
Lâm Kinh Vũ còn đang mải nghĩ ngợi thì trong từ đường đã vọng ra tiếng lão nhân:
Đạo Huyền quay đầu lại nhìn lão, 1 lúc sau bỗng lắc đầu cười, nói “ Chỉ là lời nói đùa thôi mà”. Nói chưa dứt lời thì Đạo Huyền chân nhân đã lạc giọng, đôi chân mày nhíu lại, tay ôm chặt lấy ngực ho khẽ 1 tràng dài.
Vừa bước vào Tổ sư từ đường Lâm Kinh Vũ bỗng có cảm giác ớn lanh, đồng thời xung quanh hắn bốn bề tối sầm lại, khiến hắn không ngừng chớp mắt. Mười năm nay hắn theo lão nhân thần bí chăm sóc Tổ sư từ đường, nhưng kể từ khi đến, hắn lúc nào cũng thấy nơi này mang vẻ u u ám ám kì quái.Nơi này lúc nào cũng chìm trong bóng tối. Lẽ ra phía trước các bài vị tổ sư phải có ánh sáng của các hương đèn, nhưng loại ánh sáng này lại chỉ mang thêm phần u ám sâu hút.Vốn thật không có cách nào làm thay đổi cảm giác âm u này.
Lâm Kinh Vũ đứng chờ ngoaì điện, bỗng thấy Chưởng môn chân nhân từ Tổ sư từ đường bước ra, vội vàng cung kính hành lễ. Đạo Huyền chân nhân khẽ gật đầu, lướt nhìn hắn, trong mắt ánh lên những tia sáng kì dị rồi bước đi ngay.
Nàng nhắm mắt lại, hít thật sâu.
Lão nhân mặt không đổi sắc, từ tốn trả lời: “Năm tháng làm con người già đi, có gì lạ đâu chứ”
Ngay cả những văn tự thần bí nhảy múa xung quanh hai người vào những thời khắc cuối cùng nàng còn nhớ như in, thì làm sao có thể quên được chàng.
‘Lão dường như già đi nhiều “
Đạo Huyền chân nhân một câu cũng không nói ra được, ho ngày càng lớn tiếng,càng về sau sắc mặt càng tệ hơn, mãi 1 thời gian cơn ho mới dịu dần.
Gió trên nuí trở nên mạnh mẽ hơn, xiêm áo nàng phiêu lượn phấp phới.
Lão nhân luôn dõi theo thần sắc của hắn, hỏi “ Ngươi ghét hắn lắm à?”
Giọt mồ hôi trên mặt như viên minh châu, rơi xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
--------------------------------------
Chương 107: Kiếm vũ
Lão nhân trong bóng tối không trả lời.
Lâm Kinh Vũ vội vàng hồi đáp “ Dạ”,rồi bước vào Tổ sư từ đường.
Lão nhân nhìn Đạo Huyền chân nhân tay ôm ngực, nét mặt đang tái xanh dần, khẽ hỏi “Đã 10 năm rồi vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi sao?”
Đạo Huyền chân nhân sau 1 tràng ho dài, đã rời khỏi cửa có Lâm Kinh Vũ đứng ngoài, hiện đang đứng trước vô số các bài vị tổ sư Thanh Vân Môn, nói “ Ta không thể nào ngờ được nội lực phản chấn của Tru tiên kiếm lại hung hiểm đến như vậy”.
Đêm sâu thăm thẳm.
Ánh đèn trong đại điện lung linh tỏa sáng một cách thanh bình. Chưởng môn Đạo huyền chân nhân trong tay đang cầm 3 nén hương cung cung kính kính hướng về vô số bài vị cuả các bậc tiền bối hành lễ, rồi bước lên cắm vào hương án.
Đứng bên cạnh người chỉ có người chăm sóc từ đường- Lạc phách lão nhân.Trong ánh hoàng hôn từng tia nắng nhợt nhạt chiếu lên các nếp nhăn khắc khổ trên mặt lão.
Lâm Kinh Vũ dõi mắt nhìn theo cho đến khi Chưởng môn chân nhân khuất dạng.Nguyên nhân là do lúc Đạo Huyền chân nhân bước ra, hắn đột nhiên nhận thấy sắc diện ông dường như trắng bệch lạ thường.
1 âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Thiên gia thần kiếm từ trên tay nàng bỗng từ từ rơi xuống. Mũi kiếm đâm thẳng xuống nền đá cứng, như đâm xuống nền tuyết mềm mại, không 1 tiếng động. Bóng bạch y buông mình rơi xuống đất. Hơi thở dồn dập.
Từ sâu trong vết thương lòng bỗng hiện rõ dần 1 nhân ảnh
Đạo Huyền lại cười, có vẻ như còn muốn nói tiếp điều gì đó. Đột nhiên bên ngoài từ đường truyền vào 1 âm thanh “ Thưa tiền bối, đệ tử Lâm Kinh Vũ đã trở về, xin đến vấn an tiền bối “
Thanh vân san.Thông thiên phong, Tổ sư từ đường
Ông trầm ngâm 1 lúc rồi nói: “ Hài tử này đúng là nhân tài, bất luận là tư chất hay tâm tính đều hơn hẳn người thường”
Lão nhân vừa lau chuì bệ thờ, vừa nói: “ Tru tiên kiếm uy lực vô biên, do có thể khởi phát Tru tiên kiếm trận xoay chuyển trời đất, nên cũng là 1 vật mang lại điềm gở vì đã đối nghịch ý trời. Ngươi là kẻ dùng Tru Tiên cổ kiếm lúc đó, chắc đã phải biết rõ hậu quả thế nào.”
“ Ngươi vào đi”
Cái tên Tiểu Trúc phong hiển nhiên cũng từ đây mà có.
Lâm Kinh Vũ cũng vui mừng trả lời “ Bất quá trên người con có vài vết thương nhỏ ngoài da, ngoài ra không có gì đáng kể đến. Đáng tiếc là lần đi Tử trạch này lại không có thu hoạch gì”
Lúc bên ngoài Thiên đế bảo khố, chàng đã quên đi an nguy của bản thân, mạo hiểm cứu nàng.
Hắn kể lại chuyện trên đường từ Tử trạch trở về, nghe được tin tức nội bộ Ma giáo cùng nhau tiêu diệt Trường Sinh Đường, nhất nhất đều thuật lại cho lão nhân.
Thiên gia thần kiếm bỗng nhiên rời khỏi vỏ, hào quang sáng rực trong đêm. Thân ảnh nàng trắng toát nhảy lên không trung tiếp lấy Thiên gia, gió núi oai phong cuộn lai, hòa lẫn với bóng trắng, bắt đầu một điệu muá kiếm đẹp nhất thế gian
Đạo Huyền chân nhân thong thả bước vào chỗ khuất trong đại điện, nhìn ra cửa lớn, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ sau vai mang Long Kiếm, vận trường bào, lưng mang ngọc đai, gương mặt anh tuấn, thái độ cung kính đứng sang 1 bên từ đường, kiên nhẫn chờ đợi.
Đắm chìm trong suy nghĩ, miệng nàng bất giác đọc khẽ:
Lão nhân khoé miệng dường như mỉm cười, từ tốn nói ‘ Vậy sao? Ngươi bên ngoài đợi ta 1 lát, ta đang có khách”
Đạo Huyền nhíu mày, không nói gì nữa. Lão nhân chầm chậm bước lên 1 bước, nói lớn “Là ngươi à, sao bây giờ mới quay về”
Toàn thân nàng dùng hết sức biến thành đạo bạch sắc phù quang, trong mờ ảo phảng phất thấy được giọt mồ hôi vương trên gương mặt trắng bệnh. Cơ thể dường đã cạn sức nhưng vẫn múa kiếm không ngừng.
Mười năm qua, không ít lần Lâm Kinh Vũ muốn gọi lão nhân là sư phụ nhưng lần nào cũng bị lão cự tuyệt.Vì thế Lâm Kinh Vũ luôn phải gọi là “tiền bối”. Dù sao đi nữa, ngay cả chưởng môn chân nhân cũng đối xử ngang hàng với lão nhân. Trong thâm tâm hắn, lão nhân thời trẻ chắc phải là bậc trưởng bối ở Thanh vân môn.
Đạo Huyền chân nhân dừng bước, vẫn không ngoái đầu nhìn lại, 1 lúc sau thong thả nói: “ Chắc ngươi cũng còn nhớ năm đó khi cứu ngươi ta đã nói gì không……..”
Nhìn từ Vọng nguyệt đài, Thanh vân phong dáng dấp hùng dũng,đỉnh Thông Thiên Phong xuyên thủng Vân hải, kề bên là Hồng kiều,được liệt vào một trong sáu nơi thưởng nguyệt tuyệt vời.
Lão nhân bước đi chậm rãi, bước đến cạnh Chân nhân, nhìn ra ngoài, nói:” Năm ấy tại sao ngươi không nhận hắn làm môn hạ?
Lâm Kinh Vũ bên ngoài dường như rất ngạc nhiên, Tổ sư từ đường trước giờ chẳng có ai lai vãng, không ngờ hôm nay lại có khách. Từ khi theo thần bí lão nhân tu hành 10 năm nay, hắn sớm đã kính trọng lão như ân sư, nên ngoan ngoãn đứng chờ.
Lâm Kinh Vũ mắt đượm vẻ đau khổ, nói “ Con không biết, nhưng chánh tà bất lưỡng lập, nếu có tái kiến, cũng đã thành cừu nhân bất cộng đái thiên rồi”
” Hắn đã nuôi ngươi lớn lên, truyền cho ngươi đạo pháp, dạy ngươi làm người,lại dứt lòng mang Long Kiếm trao cho ngươi, thử hỏi đã đối xử gì không đúng với ngươi?”
Hơi thở nàng từ từ trầm ổn lại. Mục quang dần có lại thần sắc.
Đạo huyền quay đầu lại, đưa mắt nhìn sang Lạc phách lão nhân, rồi nói:
Giọng lão nhân vang lên phiá sau có ý thất vọng: “Ngươi phải đi à? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đạo huyền chân nhân đảo mắt nhìn Lâm Kinh Vũ đang đứng bên ngoài từ đường, người thanh niên đó đúng là anh tư bột phát, bất luận nhìn ở phương diện nào, đều thấy tài năng hiển hiện, khiến người khác cảm thấy y hơn hẳn người thường.
Lão nhân đột nhiên cười lạnh lùng. “Hmm”
Dù gì thì đây cũng là nơi hắn đã sống mười năm, hơn nữa hắn thập phần kính trọng lão nhân, nên đã quen thuộc với khung cảnh âm sâm quái dị. Hắn cung cung kính kính hành lễ: “ Thưa tiền bối, đệ tử đã về”
Lục Tuyết Kỳ trên Vọng nguyệt đài, cắn môi, nhắm mắt lại, buông mình như đóa hoa trôi bồng bềnh theo làn gió lạnh.
Chỉ có đêm nay minh nguyệt lu mờ, gió lớn thổi quần quật, đương nhiên không phải là lúc thích hợp để ngắm trăng. Lúc naỳ hiển nhiên các đệ tử trên Tiểu trúc phong yên giấc nồng từ lâu.
Sau khi Lâm Kinh Vũ dứt lời, lão nhân im lặng 1 lúc rồi đột nhiên nói “ Ngươi nói tam đại ma giáo đương thời đang có lực lượng hùng hậu là đã bao gồm luôn cả Vạn độc Môn rồi à?
Lúc mệt mỏi dần tan thì bóng hình trong tim nàng lại càng sâu đậm thêm.
Thanh Vân sơn.Tiểu Trúc phong
Chỉ cách vài bước nữa là vực sâu đen vạn trượng.
Vọng nguyệt đài Tiểu trúc phong tuy cũng được bao bọc bởi rừng trúc bạt ngàn, nhưng loại trúc ở đây khác với Hắc tiết trúc. Tiểu trúc phong sinh sôi nảy nở cực thịnh 1 loài trúc hiếm: Lệ trúc. Loại này thân thanh mảnh,có màu thúy lục, so với loại trúc thông thường thân ngắn hơn gần cả đốt, nhưng xét về mặt kiên cường loài trúc tự nhiên này xếp vào hàng đệ nhất, kẻ tiều phu thông thường chẳng bao giờ đốn ngã được. Điểm đặc sắc nhất của loài trúc này là trên thân sinh ra những đốm hồng phấn cực kì mỹ lệ, thoạt nhìn ngỡ là vết lệ buồn của mỹ nhân lưu lại.
Từng mũi, từng mũi dao vô hình cứ khắc sâu, sâu dần vào trái tim.
Lão nhân từ trong bóng tối bước ra, miệng mỉm cười, nhìn thấy Lâm Kinh Vũ cách biệt đã nhiều tháng, trên gương mặt phảng phất nét phong sương, dáng vẻ lại thêm phần thần sắc tinh anh, trong mắt lão nhân không dấu được vẻ hân hoan, hỏi “ Ngươi xuất đạo chuyến này có bị thương tích gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bóng hình nàng vừa u ám, vừa mỹ lệ
Trời cao vô hạn.
Lâm Kinh Vũ gật đầu đáp: “ Vâng ạ”
Đạo Huyền chân nhân ảm đạm nói: “Ta tự đã biết điều này. Trên có Huyễn Nguyệt động phủ, dưới có Thanh Diệp tổ sư và các vị đại tổ sư linh thiêng làm chứng, ta vạn bất đắc dĩ mới dám phá nghiêm lệnh, lại vạn bất đắc dĩ lắm mới dám dùng đến Tru Tiên kiếm”
Lâm Kinh Vũ ngừng lại, lão nhân cũng trầm mặc lúc lâu, mắt nhìn lên ánh nến trên bàn thờ tổ sư, gượng cười nói “ Kì thật, Thanh Tùng hắn chỉ là kẻ lầm đường lạc lối đáng thương” …. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phía sau lão nhân,Đạo Huyền chân nhân đồng tử hốt nhiên co thắt lại,1 lúc sau mới quay mình bước đi.
Bóng hình lão nhân hoàn toàn bất động trong bóng tối. Đạo Huyền chân nhân rời khỏi Tổ sư từ đường.
Những sợi tóc mềm mại thổi bay xào xạc, mơn man trên mặt nàng. Nàng chỉ đơn giản không lý gì đến, trầm mặc đứng trước thềm Vọng nguyệt đài phóng tầm mắt nhìn ra vô tận.
Chỉ có Lục Tuyết Kỳ, không hiểu vì sao, 1 mình lại đến nơi lạnh lẽo cô độc này.
Đạo Huyền chân nhân đột nhiên cười, cười rất bình thản, sau đó quay người laị, nói với lão nhân:”Vì hắn quá giống một người về khí chất, tính cách, thậm chí cả tư chất đều rất giống. Nếu để hắn bên cạnh, ta sẽ không thể ngủ yên.”
Giữa giá lạnh vô danh xuyên da cắt thịt, mối nhu tình ẩn tàng trong thâm tâm bỗng bừng lên ngưng kết thành ngọn lửa bập bùng.
Thanh Thiên gia kiếm, vật bất ly thân vẫn phía sau nàng, toả ra ánh lam sắc dìu dịu, phát tán ôn nhu trong màn đêm. Cơn gió đêm lạnh lùng thổi tràn đến, bạch y nàng như sương tuyết, bay bay trong gió.
Đứng bên bờ vực, trong ánh sáng le lói, bóng bạch y thiếu nữ cô độc đứng trầm mặc từ rất lâu.
Thê lương.
Thời khắc đó là lúc Vọng nguyệt đài mỹ lệ nhất. Ánh trăng sáng vằng vặc, thanh khiết đột nhiên chói lọi rạng rỡ không gì sánh nổi, chiếu dạ vào những lớp nham thạch ở vọng nguyệt đài, lại bị phản chiếu tự nhiên vào tòa Tiểu trúc phong. Người ở Vọng nguyệt đài lúc này gần như đứng lạc trong tiên cảnh. Hoang đường hơn nữa là, chu kì 6 năm chỉ có 1 đêm trăng sáng như thế, hoàn toàn làm con người thấy mình đứng càng cao hơn cả minh nguyệt, mang lại sự kích động,ham muốn vô hạn.
Gió thổi ngày càng rền rĩ, như muốn xâm nhập vào nỗi hoài niệm thương tâm, muốn xé tan hình bóng trong lòng nàng. Bóng đêm dưới chân nàng không biết khởi nguồn từ đâu, vươn dài những cánh tay đen tối lao tơí, những muốn kéo nàng vào vực sâu thăm thẳm.
Lão nhân ngập ngừng hồi lâu, bỗng nhiên nói:“ Ngươi có gặp Thương Tùng không?”
Lâm Kinh Vũ lắc đầu, nói nho nhỏ” Ông ta đã luôn rất tốt với con, lúc trước con luôn kính ngưỡng ông ta như thiên thần, luôn xem như cha ruột, sùng bái cùng cực, nhưng…”
Đêm thâm thâm, những văn tự cổ phảng phất như ma chú, từ từ tan vào hắc ám
Một âm thanh sắc lạnh đột nhiên vang lên, truyền vọng đi trong đêm, dội vào hư không.
Từng chút, từng chút một, trong thâm tâm nàng từ từ dâng lên, chính là mối hoài niệm nhu tình đang dần hoá thành nỗi niềm thương tâm.
Vọng nguyệt đài thực ra là ngọn đồi lẻ loi giữa khoảng không gian rông lớn, ngoại trừ phần nửa sau của ngọn đồi nối tiếp với nuí, đại bộ phận còn lại đều giăng ngang trên hư không. Tương truyền rằng, vào những đêm minh nguyệt rạng rỡ, ánh nguyệt quang chầm chậm dâng cao trên núi, từ từ leo lên chiếu rọi cả Vọng nguyệt đài. Thời khắc mà trăng lên đến đỉnh chính là lúc minh nguyệt tỏa sáng khắp Vọng nguyệt đài..
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.