Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 146: Cuộc sống (35)

Chương 146: Cuộc sống (35)


Nói xong, Tony liền chạy lên lầu, để lại Ana vẫn còn đang cầm thìa mà ngơ ngác.

“Xong rồi, ta thực sự thành đầu bếp chuyên dụng cho hắn rồi sao?” Ana chống cằm, lẩm bẩm.

[Mưa đ·ạ·n]

[[ Không phải chính ngươi khoe khoang sao? ]]

[[ Là tự ngươi nói muốn báo đáp người ta thu lưu ngươi đấy nhé? ]]

Bình luận trong livestream bắt đầu sôi trào.

Ana lườm màn hình, hừ lạnh: “Các ngươi rảnh rỗi quá rồi đấy? Mỗi ngày đều có nhiều người như vậy xem livestream của ta, không có chuyện gì làm sao?”

[Mưa đ·ạ·n]

[[ Chúng ta đâu phải đến xem ngươi, chúng ta đến xem Tony. ]]

[[ Đúng rồi, ai nói là đến xem ngươi cơ? ]]

[[ Ngươi nghĩ livestream không thay đổi người xem sao? Đừng tự luyến quá. ]]

Ana tức giận nghiến răng, dứt khoát không thèm ăn nữa, thu dọn đồ rồi bước ra cửa. Trước khi đi, nàng nói với Jarvis:

“Jarvis, ta ra ngoài phơi nắng.”

“Không vấn đề.” Jarvis lập tức mở cửa, còn chu đáo chuẩn bị sẵn một chiếc ghế gấp bên bể bơi.

“Mặc dù bây giờ là buổi sáng, ngươi có cần ta mở dù che nắng không?”

“Không cần.” Ana nhanh chóng từ chối, trong lòng thầm nghĩ: mở dù ra thì còn gọi gì là phơi nắng nữa?

Vì không có chuyện gì làm, Ana quyết định thử nghiệm năng lực mới của mình.

Hôm qua, nàng đã dùng 100.000 điểm năng lượng đổi lấy huyết mạch siêu nhân cấp thấp. Đây gần như toàn bộ tài sản của nàng sau một tuần làm nhiệm vụ từ người xem. Thứ mà nàng muốn nhất chính là khả năng hấp thụ ánh sáng để mạnh lên giống như Superman.

Không biết hiệu quả ra sao, nhưng đây chắc chắn là cách nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ.

Nằm trên ghế, Ana tận hưởng ánh mặt trời rọi xuống. Cảm giác ấm áp đó lại xuất hiện, hơn nữa, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh trong cơ thể đang chậm rãi tăng lên.

Tốc độ tuy chậm, nhưng chắc chắn có tiến triển.

Không chỉ vậy, ánh sáng mặt trời còn giúp cơ thể nàng trở nên cứng cáp hơn, lực phòng ngự cũng đang dần được tăng cường.

Ana thả lỏng người, tận hưởng ánh mặt trời, rồi dần dần… ngủ quên lúc nào không hay.

---

Không biết đã trôi qua bao lâu, một lực lay động khiến Ana giật mình tỉnh giấc.

Mở mắt ra, nàng phát hiện bầu trời đã tối sầm lại.

“Ta ngủ thật say a.”

Bình luận từ livestream nhanh chóng nhảy ra.

[Mưa đ·ạ·n]

[[ Ta đúng là có bệnh, nhìn một màn hình đen cả ngày trời. ]]

[[ Không ngờ ngươi lại ngủ một ngày luôn a. ]]

Trong lúc Ana ngủ, livestream đã tự động tắt. Khi nàng tỉnh lại, nó cũng tự động mở lại. Điều đáng nói là vẫn có người ở đó nhìn chằm chằm màn hình đen suốt cả ngày…

Còn chưa kịp tiêu hoá thông tin, Ana chợt nhận ra có người đứng trước mặt mình.

Là Tony.

Điều kỳ lạ là sắc mặt hắn vô cùng khó coi, xanh mét như vừa phát hiện chuyện gì kinh khủng lắm.

Ana chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ vì ta không nấu cơm trưa và cơm tối sao?”

Không phải chứ? Nàng không phải đầu bếp chuyên dụng đâu!

Tony siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu nàng:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Ana nhíu mày, có chút khó hiểu. “Hả?”

“Còn giả ngu?” Tony giận dữ, giọng nói ngày càng lớn: “Ngươi cố tình khiến ta nghi ngờ Obadiah, bởi vì ngươi biết ta sẽ điều tra hắn, sẽ cử Quả Ớt Nhỏ đi thăm dò! Kết quả thì sao? Quả Ớt Nhỏ bị hắn bắt đi rồi! Đây đều là âm mưu của ngươi, phải không?”

Ana sửng sốt.

Khoan đã… Pepper b·ị b·ắt?

Nàng đã nói rất rõ ràng rằng Obadiah là người xấu, vậy tại sao Tony vẫn để nàng ấy đến gần hắn?

Ana trừng Tony, bất bình nói: “Ta đã nói với ngươi rồi! Chính ngươi còn nhường Quả Ớt Nhỏ đi gặp hắn làm gì?”

Tony: “… Vậy là lỗi của ta sao?”

[Mưa đ·ạ·n]

“…”

.

.

.

Lao vùn vụt trên con đường cao tốc hướng về New York, Tony sắc mặt xanh mét điều khiển ô tô, bên cạnh hắn, Ana ngồi yên lặng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn sang.

Phía trước, Tony bỗng nhiên đánh thức Ana người vừa có một giấc ngủ ngon lành dưới ánh nắng mặt trời đồng thời trầm giọng thông báo: Quả Ớt Nhỏ đã bị Obadiah b·ắt c·óc.

Tony lập tức quy kết mọi chuyện đều do Ana gây ra, thậm chí hoài nghi nàng có ý đồ khác.

Quả nhiên, Tony vẫn là không tin tưởng nàng.

Hơn nữa, trong lúc nói chuyện với nhau, Ana mới phát hiện thì ra Tony đã âm thầm ra lệnh cho Jarvis giá·m s·át nàng. Nói cách khác, theo lý thuyết, tất cả những gì nàng nói trước mặt phòng phát sóng đều bị Tony nghe được?

Nghĩ lại xem, mình có từng lỡ lời gì không nhỉ?

Chắc là không có gì quá nghiêm trọng a?

“Ta không quan tâm ngươi là ai, mục đích của ngươi là gì, nhưng nếu Quả Ớt Nhỏ xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi.” Tony nghiêm giọng cảnh cáo, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ana.

Từ câu này cũng có thể thấy rõ bất kể Tony biểu hiện có bao nhiêu tán thưởng Ana đi nữa, người mà hắn thực sự để tâm vẫn là Quả Ớt Nhỏ.

Ana nhún nhún vai, không lấy làm bất ngờ, cũng không có ý định biện giải cho mình.

Nhưng đ·ạ·n mưa trực tiếp gian lại chia thành hai phe rõ rệt.

Một phe cảm thấy Ana bị oan, rõ ràng chuyện này không phải lỗi của nàng, Tony không nên vừa hoài nghi Obadiah là kẻ xấu, vừa để Quả Ớt Nhỏ mạo hiểm như vậy.

Phe còn lại lại cho rằng chính vì Ana không ngừng kịch thấu, mới khiến đoạn kịch bản này phát sinh sớm hơn dự kiến, khiến Tony trở tay không kịp. Ngay cả Iron Man chiến y cũng chưa chế tạo xong, nếu không, tình thế bây giờ đã không rối ren như vậy.

Ana không thử liếc nhìn đ·ạ·n mưa, dù sao bên cạnh còn có người, nàng cũng không dám để đ·ạ·n mưa tác động đến mình.

Hơn nữa, người khác lại không nhìn thấy đ·ạ·n mưa, nếu nàng tự dưng nói chuyện một mình, không phải sẽ bị cho là có vấn đề thần kinh sao?

---

Tony rõ ràng là gấp gáp thật rồi, một đường nhấn ga chạy như bay, rất nhanh đã đến trước cao ốc Stark Industries ở trung tâm thành phố New York.

“Ở yên trong xe, đừng đi đâu cả. Chờ ta trở về, chúng ta sẽ tính sổ sau.” Tony lạnh giọng cảnh cáo Ana, sau đó ném cửa xe, sải bước hướng về phía tòa nhà.

“Làm gì mà dữ vậy chứ.” Ana lẩm bẩm, nhàm chán dựa vào ghế, cũng không có ý định ra ngoài.

Dù sao, nàng cũng có vấn đề gì đâu.

Nhưng đ·ạ·n mưa lại có người lên tiếng: “Dẫn chương trình, ngươi sẽ không thật sự định cứ thế ở yên trong xe đi?”

Ana nhướng mày: “Không phải vậy thì sao?”

Đ·ạ·n mưa dùng giọng điệu đầy im lặng nhắc nhở nàng:

[[ Uy, ngươi sẽ không quên kịch bản chứ? Tony thoát khỏi hang động là nhờ chế tạo Lucas I trong đó, nhưng sau khi rời đi, hắn lại bỏ bộ giáp lại giữa sa mạc. Trong mấy ngày này, Obadiah chắc chắn đã lấy lại được bộ giáp đó rồi. ]]

[[ Hơn nữa, Obadiah đang nhắm vào lò phản ứng hồ quang của Tony. Giờ đã hoàn toàn lật mặt, ngươi xác định không đi theo? ]]

[[ Đúng vậy a, đúng vậy a, nhanh đi bảo vệ Tony! ]]

[[ Nếu như Tony b·ị c·ướp mất lò phản ứng, hắn sẽ c·hết a! ]]

Vô số đ·ạ·n mưa phụ họa theo.

Mà trong lúc kịch bản “Quả Ớt Nhỏ b·ị b·ắt cóc” đang diễn ra, số lượng người xem trực tiếp gian cũng đang tăng vọt. Chắc chắn có không ít người đã nhớ kỹ cốt truyện, cho nên lập tức nhắc nhở nàng rằng đây không phải lúc để ngồi yên.

=]] Góc Tác Giả: Sắp đến cảnh Tony, Lucas và Ana đánh nhau với Obadiah rồi nha, cảnh này tác sẽ tả chi tiết nên sẽ khá là ok. [[=

Chương 146: Cuộc sống (35)