Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 187: Thành phố sương mù (14)

Chương 187: Thành phố sương mù (14)


"Jemis thúc thúc..."

Giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc, như có vô số xúc tu ướt át đang chui vào tai hắn.

"A!"

Jemis giật mình bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra. Quét mắt nhìn xung quanh, chỉ là một cơn ác mộng.

Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, mệt mỏi bước ra khỏi phòng.

Phòng khách lộn xộn như vừa trải qua một trận chiến. Bàn ghế bị hất tung, v·ũ k·hí còn vương vãi trên bàn. Quần áo rơi rải rác, thậm chí có cả v·ết m·áu.

Chuyện gì đang xảy ra?

Jemis còn chưa kịp mở miệng hỏi, Điền Dũng và Khang Giai Phương đã một trước một sau áp sát hắn.

Cả hai vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, tựa hồ không hề rời khỏi phòng khách, nở nụ cười cứng đờ đầy quái dị.

"Điền ca..." Jemis nuốt nước bọt, cảm giác có gì đó không đúng, "Sáng sớm rồi, ngài định làm gì vậy?"

"Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi."

Điền Dũng cười nhẹ, nhưng khi hắn nói chuyện, khóe miệng kéo dài quá mức, gần như nứt đến tận mang tai. Bên trong, có thứ gì đó vặn vẹo ẩn hiện, như thể lớp da trên mặt hắn sắp rơi xuống.

"Điền, Điền ca..."

Jemis chợt lạnh sống lưng, vô thức lùi một bước.

Điền Dũng chỉ đứng yên nhìn hắn, không ngăn cản.

Bỗng nhiên, hắn nhớ ra phía sau còn có Khang Giai Phương.

Hồi tưởng lại cơn ác mộng ban sáng, tim hắn đập nhanh hơn, tuyến thượng thận tăng vọt. Phản ứng sinh lý khẩn cấp khiến hắn thoát khỏi vòng vây, lao về phía cửa.

"Jemis thúc thúc, ngươi định đi đâu thế?"

Giọng nói quái dị vang lên phía sau. Khi hắn quay đầu lại, Điền Dũng và Khang Giai Phương đã bước tới, nụ cười trên mặt như đeo một chiếc mặt nạ cứng nhắc.

Sau đó, miệng bọn họ bỗng nứt ra, lỗ tai và lỗ mũi căng phồng, hàng chục xúc tu đen nhánh dài ngoằng chui ra, bén nhọn như kim châm, vươn về phía hắn.

Những xúc tu này dài đến mức đáng sợ.

Jemis rùng mình, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh dao, theo bản năng chém loạn xạ, miễn cưỡng mở đường chạy trốn.

Phía sau, hai người đuổi theo sát nút.

Hành lang khách sạn vắng lặng đến rợn người.

Jemis hoảng loạn chạy đến trước cửa phòng đối diện, đập mạnh vào cửa, hét lớn: "Mở cửa! Cứu mạng a!"

Hắn run rẩy nhìn lại phía sau.

Bọn họ đã tới!

Đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm một trò chơi kinh hoàng như vậy.

Chỉ qua một đêm, hai người kia đã biến thành quái vật!

Jemis đập cửa đến mức đầu ngón tay trắng bệch, sợ hãi làm đầu óc hắn trống rỗng.

"Điền ca, Phương tỷ, ta đối đãi với các ngươi rất tốt, ăn uống đều là ta mời! Ta không có lỗi với các ngươi a! Xin các ngươi tha cho ta đi!"

Hắn sợ đến mức quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Nhưng ký sinh thể và con người, từ trước đến nay chỉ có một loại quan hệ: con mồi và kẻ săn.

Điền Dũng và Khang Giai Phương nhìn hắn, đôi mắt trắng đen giờ đã biến thành một màu đen kịt. Động tác cứng đờ, miệng mở rộng đến cực hạn.

Jemis c·hết lặng, môi run rẩy không ngừng, chỉ có thể tuyệt vọng cầu cứu.

Ngay lúc hắn nghĩ mình c·hết chắc, cánh cửa sau lưng đột nhiên bật mở.

Một thằng nhóc đứng đó, thoạt nhìn yếu đuối đáng thương, giống hệt như người mà hắn gặp trong con hẻm hôm trước.

Chỉ thấy thằng nhóc giơ s·ú·n·g lên, nhắm vào Điền Dũng và Khang Giai Phương—

"Đoàng! Đoàng!"

Hai phát s·ú·n·g vang lên, hai kẻ dị dạng ngã xuống đất.

Jemis ngã nhào vào phòng, trái tim đập điên cuồng.

Mang theo nỗi sợ hãi tột độ và cảm giác may mắn sống sót, hắn bật khóc, liên tục nói: "Cảm ơn... Cảm ơn!"

Lucas lười đối đáp với hắn, chỉ nhếch tay cầm s·ú·n·g lục, hướng thẳng vào trán Jemis.

Vừa chạy thoát khỏi đàn sói, lại rơi vào hang hổ, Jemis hoàn toàn không biết nên bộc lộ vẻ mặt gì.

Lucas hơi nhíu mày, "Há miệng ra."

Jemis người ngốc mà nghe lời, há miệng ra, và vẫn hoàn toàn không hiểu chệt gì.

Lucas dùng đèn pin nhỏ soi khắp người hắn, từ miệng, mũi, tai, cho đến cả ngực và bụng. Một lúc sau, hắn mới từ từ thu s·ú·n·g lại.

"Bọn họ biến thành thứ đó từ bao giờ?" Luacs hỏi.

"Sáng sớm nay..." Jemis nuốt nước bọt, rồi nhớ lại những biến hóa kỳ quặc tối qua. "Hoặc là từ tối qua."

Lucas nhíu mày. hắn nhớ lại buổi tối hôm qua khi gặp ba người này.

Chắc chắn là lúc đó bị l·ây n·hiễm.

Ba tay chơi.

Ra ngoài một chút mà đã lạnh hai.

Cứ nghĩ tên Điền Dũng này là người chơi lâu năm nên rất giỏi, ai ngờ há hoá ra chỉ là người thường.

Bầu không khí trầm lặng. Jemis nhìn hai cố t·hi t·hể vừa b·ị b·ắn c·hết nằm trải dài trên sàn, trong lòng hoàn toàn trống rỗng.

Lucas bàn tay nhánh nhẹ, chỉ một chút đã dùng dao rạch thân thể hai thứ kia. Hắn nhờ rõ, mỗi lân thứ ký sinh này bị tiêu diệt, chúng đều co rút tại một khối thịt hồng nhạt trong bụng.

Chính là chỗ này.

Jemis cả người run run, nhưng vẫn dám chạy về phòng lấy đi ra một túi đầy là s·ú·n·g đ·ạ·n ném lên bàn, sau đó run rẩy hỏi: "Nhóc... à không, đại ca, ngài chính là người chơi đúng không?"

Lucas không buồn trả lời. hắn tiếp tục lục soát v·ũ k·hí, ném qua ném lại một khẩu AK, rồi mới ngắn gọn lên tiếng:

"Ta là thành viên của NBL, nhận lệnh điều tra về việc ký sinh trong thành phố này. Ngươi hiện tại chỉ cần làm theo lời ta."

Jemis sửng sốt, trong đầu loạng xoạng suy nghĩ. NPC đặc công? Còn có thứ ký sinh?

Trò chơi này, hắn cảm giác bắt đầu rất khó nhằn.

Lucas vẫn bình thản, lặng lặng nhặt v·ũ k·hí vào bên trong túi. Nhìn gương mặt kinh hoàng của Jemis, cô chỉ thản nhiên quăng cho hắn một khẩu s·ú·n·g ngắn.

"Giữ yên lặng. Có nguy hiểm thì gọi ta."

Sửa sang lại v·ũ k·hí, Lucas lấy notebook ra, ghi chép tất cả nhược điểm của ký sinh thể, đồng thời nhìn về phía bình thủy tinh trong suốt đựng khối thịt phấn hồng.

Nguyên bản chỉ có thịt khối, qua một ngày, trong bình dần xuất hiện nhiều nước hơn. Khối thịt phấn hồng cùng xúc tu do mất nước mà co lại, bề mặt nhăn nhúm lại với nhau. Nhưng ngay cả như vậy, nó vẫn không ngừng co giật.

Lucas đặt ngón tay lên thành pha lê.

Bộp!

Sinh vật bên trong đột nhiên va mạnh vào vách bình.

Hắn giật mình, vội rụt tay lại. Đúng là một con quái vật ngoan cường!

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

Lucas mở cửa, nhìn thấy người đứng trước mặt, hơi sững sờ.

"Lucas thiếu gia."

Người giao đồ ăn, Lý Tiêu Lâm, vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, chào hỏi hắn một cách nhiệt tình.

"Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn đẹp trai như vậy."

"Ngươi cũng thế."

Lucas lùi một bước, giữ nguyên vẻ mặt bình thản hỏi: "Nghe nói cậu vừa xuất viện chưa lâu, sao không tiếp tục nghỉ ngơi?"

"Phục vụ khách hàng chính là cách nghỉ ngơi tốt nhất của ta."

Câu nói xã giao này, có lẽ chỉ dân công sở mới có thể nói ra mà không thấy ngượng miệng.

Lucas im lặng lùi thêm một bước. "Khi nào cậu quay lại làm việc?"

"Hôm qua ta đã bắt đầu đi làm lại."

Nghe thấy câu trả lời này, nụ cười của Lucas cứng đờ trong giây lát.

Bên kia, cánh cửa đối diện mở ra.

Jemis thò đầu ra nhìn hai người ngoài hành lang.

Lý Tiêu Lâm cũng nhìn về phía hắn, lịch sự gật đầu. "Tiên sinh, bữa sáng của ngài đã tới."

=]] Góc tác giả: Sắp bắt đầu vào cốt truyện chính rồi nha, tác đang suy nghĩ xem phó bản tiếp theo là gì, ai có gợi ý nào có thể nói nha. Phó bản này sẽ là phó bản đặc biệt để bắt đầu vào nội dung chính. Còn cốt truyện Marvel sẽ vào giai đoạn Thor 1 nha, kịch bản Thor tác sẽ cố gắng không đổi nhiều. [[=

Chương 187: Thành phố sương mù (14)