Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 192: Thành phố sương mù (19)
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh. Người kia thấy vậy liền lùi về phía sau, không dám nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, vẫn không ai đưa ra kế hoạch khả thi hơn, xem ra chỉ có thể cường công.
Lucas hít sâu một hơi, vừa muốn ra lệnh xuất phát, thì một giọng nam trầm ổn vang lên:
“Ta có thể hack vào hệ thống điều khiển của toà nhà chính phủ, khống chế thang máy trực tiếp chạy từ tầng một đến tầng hai mươi, mọi người thấy sao?”
Một câu nói khiến toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Nếu có thể tránh được tầng tầng lớp lớp quái vật kia, xác suất thành công sẽ tăng lên rất nhiều!
“Cái này được đấy!” Lucas mắt sáng rực, kinh ngạc nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi trước mặt.
Cường ca cười lớn, tiến lên vỗ vai hắn: “Tên nhóc này gọi là Vương Tiểu Phàm, cao thủ máy tính! Thân thủ cũng không tệ, mới gia nhập tổ chức của ta vài ngày thôi.”
“Không tệ.” Lucas gật đầu, không keo kiệt lời khen: “Là một nhân tài.”
Trong đầu lại không nhịn được nhớ tới lão cha của hắn – vị kỹ thuật IT của Tony còn hơn cả hắn mấy cấp bậc, dù sao thì hắn cũng mới tiếp nhận bộ não của Hiro Hamada, kỹ năng máy tính vẫn chưa thông thạo hoàn toàn.
“Cần gì hỗ trợ không?” hắn hỏi.
“Không cần gì cả.” Vương Tiểu Phàm nở nụ cười, mở ba lô lấy ra laptop của mình, bắt đầu thao tác. “Nhưng có thể sẽ cần một chút thời gian.”
Trong phòng im lặng hơn hai mươi phút, chỉ nghe thấy âm thanh lạch cạch của bàn phím vang lên không dứt.
“Xong rồi!”
Vừa nghe thấy Vương Tiểu Phàm hô một tiếng, mọi người lập tức hành động. Tất cả cùng nhau chạy nhanh tới thang máy.
Lucas cầm điện thoại liên hệ với những người bị nhốt bên trong, dặn dò bọn họ chuẩn bị sẵn sàng ứng biến.
Trong thang máy, Vương Tiểu Phàm ôm laptop trong ngực, cố ý chen tới gần Lucas.
Hắn giống như muốn nói điều gì đó… nhưng lại ngập ngừng, lời tới môi mà không nói ra.
Lucas đối với nhân tài luôn luôn thực khoan dung.
Hắn ôn hòa nhìn về phía Vương Tiểu Phàm, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có việc gì muốn nói?"
Vương Tiểu Phàm mím môi, cuối cùng chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng hai mươi.
Lucas nhìn chăm chú màn hình, đem cái loại cảm giác khác thường kia tạm thời ném ra sau đầu, sắc mặt trầm xuống: "Các huynh đệ, cẩn thận một chút, kế tiếp sẽ là một trận ác chiến."
Ba cửa thang máy còn chưa mở ra, Lucas đã mang theo mọi người tiên phát chế nhân, trực tiếp nổ s·ú·n·g!
Hành lang không gian chật hẹp, hai bên tử thương thảm trọng, một khi giao chiến liền lập tức phân tán.
Vương Tiểu Phàm vừa né tránh, vừa âm thầm quan sát Lucas.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Tiểu tử này không đơn giản, hẳn là người chơi. Không phải người chơi, sao có thể phản ứng minh mẫn như vậy?"
Nhưng điều khiến hắn giật mình chính là hắn cái gì cũng không nhìn ra từ trên người Lucas, ngược lại lại phát hiện ra tùy tùng bên cạnh hắn Jemis thật không đơn giản!
Chỉ thấy Jemis liên tiếp nổ s·ú·n·g, nhưng đ·ạ·n không có hiệu quả. Ngay lúc hắn bị ký sinh thể ép sát đến không còn đường lui, hắn lại tùy tay ném s·ú·n·g, trong tay xuất hiện một kiện v·ũ k·hí mới toanh.
Không gian đạo cụ!
Vương Tiểu Phàm trong lòng giật nảy: “Ta đoán đúng rồi! Hai người này đều là người chơi! Hơn nữa, Phù Tiểu Hoa nhân phẩm cũng không tệ, đồng bạn như vậy nhược mà hắn cư nhiên không c·ướp không gian?”
Đáng giá kết minh!
Nghĩ vậy, hắn lập tức đem một phần lực chú ý đặt lên người Jemis. Sau khi cứu đối phương hai lần, liền nhận được ánh mắt cảm kích rõ ràng của đối phương.
"Không cần cảm tạ, mọi người đều là người chơi, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."
Vương Tiểu Phàm dứt khoát tự báo thân phận, lại chân thành nói: "Ta thấy được không gian của ngươi, yên tâm, ta sẽ không c·ướp, ta chỉ là muốn cùng các ngươi lập một cái minh."
"Ngươi cũng là người chơi?" Jemis vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, "Ta còn tưởng toàn bộ người chơi đều c·hết rồi, chỉ còn lại mình ta."
Vương Tiểu Phàm nghe vậy thì ngẩn ra: "Ngươi nói gì? Lucas Stark không phải người chơi sao?"
Jemis tiếc nuối lắc đầu: "Không phải đâu, hắn là một cái đặc công NPC, ta đã thử rất nhiều lần rồi. Một NPC có thân phận đặc thù thôi."
Vương Tiểu Phàm khó mà tin nổi mà quay đầu nhìn về phía Lucas, lợi hại như vậy một nhân vật, cư nhiên là cái NPC!
Hắn chơi bốn lượt trò chơi, mẹ nó chưa từng thấy qua tình huống như này!
"Vương ca, ngươi là người chơi, có thể mang ta theo không?" Jemis đầy cõi lòng tha thiết, ánh mắt hy vọng nhìn về phía Vương Tiểu Phàm, "Ta mỗi ngày trong trò chơi đều sống trong sợ hãi, nơi này thật sự quá khủng bố rồi. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không kéo ngươi gây phiền toái đâu."
Vương Tiểu Phàm thấy b·iểu t·ình đáng thương kia, chân mày hơi nhíu lại: "Ngươi đang ở vòng thứ mấy của trò chơi?"
"Vòng... vòng thứ nhất." Jemis có chút ngượng ngùng, "Nhưng ta có không gian, bên trong rất nhiều v·ũ k·hí."
"Ta biết."
Vương Tiểu Phàm liếc nhìn hắn một cái. Vốn tưởng ôm được cái đùi, ai ngờ lại nhặt được một con gà... cảm giác này có chút mệt.
Bên kia, Lucas giả làm NPC đã đem đoạn đối thoại của bọn họ nghe hết. Hắn xoay người, một chưởng đánh gãy bầu không khí:
"Hai người các ngươi ở thang máy trốn cái gì? Mau lại đây hỗ trợ!"
Tiến hoá ký sinh thể lực lớn tốc nhanh, nhưng cũng không phải không thể g·iết c·hết, nhất là khi người đông thế mạnh.
Ký sinh thể tại hành lang bị công kích từ nhiều phía, tuy rằng bọn họ cũng phải trả giá không ít, nhưng rất nhanh liền dọn sạch toàn bộ.
Cánh cửa lớn chậm rãi được mở ra. Sáu khuôn mặt gầy yếu, thần sắc không tốt lắm chầm chậm bước ra ngoài.
Lucas tiến lên, ánh mắt bình tĩnh: "Xin hỏi, vị nào là phó thị trưởng?"
Một vị trung niên nữ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, khí chất ôn nhu, sắc mặt tiều tụy nhưng ánh mắt vững vàng trấn định bước ra: "Ta là Ôn Đức Châu, cảm ơn ngươi đã cứu ta."
Lucas không kiêu không tự ti, khẽ mỉm cười, mang theo một tia thần bí:
"Không cần khách khí, đây là nhiệm vụ mà ta thằnh viên đặc thù thuộc tổ chức NBL — nên làm."
Phó thị trưởng Ôn Đức Châu sửng sốt, quay sang bảo tiêu nhỏ giọng hỏi: "NBL là cái tổ chức gì?"
Không kịp nghĩ kỹ, đối diện lại truyền đến thanh âm lãnh tĩnh:
"Thời gian cấp bách, phiền phức ngài cùng bảo tiêu phối hợp. Chúng ta cần kiểm tra một chút."
Phó thị trưởng sững sờ nhìn nhóm người trước mặt.
#
Kiểm tra xong thân thể sáu người, xác định bọn họ không bị cảm nhiễm, đám người lập tức rút lui khỏi toà chính phủ, nhanh chóng lên xe, chạy thẳng đến địa bàn của Cường Ca.
Đại gia hơi nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen. Cường Ca quay sang nhìn Lucas, nhướng mày hỏi:
"Tiểu đệ đệ, kế tiếp chúng ta làm gì đây?"
Ôn thị trưởng cũng đưa mắt sang hắn, giọng ôn hoà mà khẩn trương:
"Thăm viên tiểu thư, hiện tại ta cần một con đường có thể truyền tin ra ngoài."
Mọi người đều dõi mắt chờ đợi hắn ra quyết định.
Lucas trầm ngâm một lát, ánh mắt dừng lại nơi màn hình tivi đã tắt.
"Vừa nãy có mấy đài còn đang truyền phát tin tức ta đưa ra?"
Nghe vậy, Cường Ca hơi sững người, sau đó nhanh chóng đáp:
"Chỉ còn mỗi XX đài, những cái khác... đều tắt sóng."
Còn lại một đài duy nhất chưa bị luân hãm.
Lucas lập tức quyết đoán:
"Đi XX đài truyền hình!"
Là đài truyền hình duy nhất chưa bị ký sinh thể xâm chiếm, tình hình bên trong XX đài cũng đã cực kỳ căng thẳng.
Một đám người thường không có v·ũ k·hí trang bị bị ký sinh thể điên cuồng săn g·iết.
"Chống lại! Chống lại a!!"
Vừa rồi còn vì phát sóng tin tức mà liều mạng ba người, giờ phút này đã sợ đến mức nước tiểu cũng sắp trào ra. Ai ngờ cái thằng nhóc dũng cảm tổ chức họp báo kia lại không phải điên thật ký sinh thể thật sự đã xâm nhập!
Bọn họ gọi vô số cuộc tới cục cảnh sát, không có lần nào nối được.
"Cứu mạng!! Ai đó cứu mạng với!!"
Ba người vừa hối hận vừa tuyệt vọng, cuối cùng cũng ngộ ra so với rating thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.