Không để Emma kịp nghĩ nhiều, Lucas lập tức nắm lấy tay nàng kéo chạy thẳng về phía Amery. “Thúc thúc, mau lên! Không còn thời gian đâu!” Giọng hắn đầy khẩn trương.
Amery vừa thấy cả hai chạy tới, tay vẫn siết chặt cây rìu, vẻ mặt hoang mang hỏi, “Có chuyện gì vậy? Sao gấp gáp thế?”
“Không kịp giải thích! Bá·m s·át ta, đi ngay!” Lucas quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng gầm rú của quái vật càng lúc càng gần.
Trên khoang tàu, cả ba người tiếp tục hướng thùng đựng hàng đi.
Bất quá càng tới gần trung tâm thùng đựng hàng, tanh hôi hương vị càng ngày càng nồng, cái này hương vị cùng phía dưới khoang thuyền hư thối t·hi t·hể vị đặc biệt tương tự.
Lucas bước chân chậm lại.
Thùng đựng hàng bị chồng đến cực cao, cả ba người đứng ở nhất phía dưới, nhìn bên cạnh màu xanh đậm thùng đựng hàng.
Cả thùng container đã rỉ sắt, càng tiến sâu vào bên trong nhìn thấy rỉ sắt thùng hàng càng thêm dày đặc, mặt trên đánh số cũng rất mơ hồ thấy không rõ như cũ bộ dáng. Amery đuổi theo đàng sau đang chuẩn bị tránh ra một bên thì đột nhiên phát hiện một cái thùng đựng hàng trong góc bị thủng một cái lỗ, bên trong giống như có thứ gì ở trong đang di chuyển.
Lòng hiếu kỳ làm hắn ngồi xổm xuống, chậm rãi để sát vào muốn nhìn xem cái đó là thứ gì.
“Mẹ nó.”
Amery không quan tâm cái gì nữa, bay nhanh chạy trở về phía hai người.
“Lucas không ổn, khu C thùng đựng hàng toàn bộ đều là tang thi!”.
Amery một phen trên trán mồ hôi lạnh.
Lúc trước cứ cho rằng boong tàu tương đối an toàn, lúc này mới liều c·hết ra tới, cái này liền trực tiếp vào ổ tang thi a.
Amery mỏi mà trên mặt đất ngồi xuống, yên lặng mà sờ soạng một phen cái lưng, “Này quỷ trò chơi này thật là quá ghê tởm. Cái gì đều không nói liền có tang thi, này liền rốt cuộc có bao nhiều tang thi a.”.
Lucas, “Đại khái khoảng hai nghìn.”.
“Ngươi như thế nào biết? Ngươi đếm qua sao?”. Đưng một bên Emma không kìm được tò mò mà hỏi.
“Trò chơi lúc đầu không phải đã nói rồi sao, sẽ có hai nghìn NPC cùng người chơi trò chơi.” Lucas đứng một bên, từ trong không gian lấy ra chai nước đưa cho hai người, “Trò chơi sẽ ở ban đầu đưa ra tin tức.”.
“Ta vẫn luôn nghĩ rằng, cái kia hai nghìn NPC là trên bờ những người kia.”.
Lucas để cây đao cất sau lưng, có chút vội vàng mà nói, “chúng ta không nên ở đây quá lâu, tang thi ở quanh đây rất nhiều.”.
Hai người thấy Lucas chuẩn bị rời đi, đứng lên đi theo hắn phía sau.
Trước sau tất cả các phòng toàn bộ đều bị khóa lại, cả ba người đi về phía khi nãy nghe thấy tiếng súng cùng tang thi, chỉ còn lại xác tang thi nằm la liệt.
Vừa định từ đó rời đi thì từ đằng sau vọng lại tiếng gọi của Emma, “Lucas, đây có cái gì lạ lắm.”
Lucas cùng Amery không hẹn mà quay đầu nhìn về phía Emma. Ánh mắt nàng đầy nghi hoặc.
“Cái gì lạ?” Hắn cau mày, bước tới gần nàng xem thử.
Emma chỉ tay về phía góc tàu, nơi một cái bóng mờ nhấp nhô trong ánh sáng lờ mờ. “Ở đó… hình như có thứ gì đang động đậy,” nàng thì thầm.
Lucas nheo mắt, tay nắm chặt lấy thanh đao, ánh mắt trầm xuống. “Thúc thúc, đưa tỷ tỷ đi trước. Ta đi xem thử.”
“Không được, nguy hiểm lắm!” Amery vội lên tiếng, kéo tay Lucas lại.
“Yên tâm, chỉ xem qua thôi. Nếu có gì, ta sẽ lập tức chạy.” Lucas trấn an, ánh mắt vẫn không rời khỏi cái bóng mờ bí ẩn.
Từng bước chậm rãi tiến tới, bóng dáng kia dần trở nên rõ ràng hơn. Một người đang co ro ngồi trong góc, đôi tay ôm lấy mặt, tiếng khóc nức nở vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Trên người kẻ đó là bộ giáp chống đạn dày cộp, cơ bắp trên người như một cỗ máy chiến đấu. Bên hông còn đeo theo một khẩu súng ngắn, ánh thép lóe lên sắc lạnh trong ánh sáng mờ nhạt.
“Còn ổn chứ?” Lucas lên tiếng hỏi, giọng điệu có chút thận trọng, ánh mắt chăm chú quan sát từng hành động. Hắn vẫn giữ khoảng cách an toàn không dám mạo hiểm tiến lại gần người kia.
Tiếng khóc đột ngột im bặt, không gian xung quanh như bị đóng băng. Người kia từ từ ngẩng đầu lên, động tác cứng ngắc mà từng chút một quay lại. Trên khuôn mặt đầy là máu cùng mủ dịch, một nụ cười quái dị kéo dài đến tận mang tai hiện ra, ánh mắt trắng dã nhưng lại toát ra sự điên loạn. Tiếng cười chói tai vang lên khiến cả ba người như bị một sô nước đá dội lên người lạnh cả sống lưng.
Lucas siết chặt thanh đao trong tay, ánh mắt có chút sợ hãi mà nhìn vào sinh vật trước mặt. “Mẹ nó, đây là tang thi đột biến,” cơ thể có chút run lên.
Tiếng cười quái dị vang vọng như những mũi kim xuyên thẳng vào màng nhĩ, cảm giác như thể toàn bộ không gian bị bóp nghẹt. Trước mắt Lucas, tang thi bắt đầu biến đổi, từng ngón tay vặn vẹo từ từ mọc ra những móng vuốt dài, đen kịt cùng sắc nhọn như lưỡi dao.
Cơ thể nó co giật, làn da xám xịt nứt toác ra, để lộ những mạch máu đen sẫm. Nó nghiêng đầu, nụ cười méo mó càng thêm kinh khủng, ánh mắt đầy sát khí khóa chặt lấy Lucas như thú dữ đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Lucas theo bản năng lùi mạnh về phía sau, chân vừa chạm đất thì tang thì đã lao tới như một mũi tên, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn rõ động tác. Khoảng cách hơn năm mét chỉ trong nháy mắt đã không còn.
Lucas chỉ kịp thấy một bóng mờ trước mặt, đôi mắt lạnh băng của tang thi sáng rực trong bóng tối. Từng móng vuốt sắc nhọn rít lên, chém thẳng về phía bụng hẳn, mang theo sát khí kinh người.
Lucas nghiến răng, cơ thể nghiêng mạnh sang một bên để né đòn, cảm nhận được luồng gió lạnh lướt qua, ngay sát bên hông. Chỉ cần chậm thêm một chút hắn chắc chắn đã bị xé toạc. "C·hết tiệt, nhanh quá!" Lucas lẩm bẩm, ánh mắt căng thẳng, cố gắng định thần để tìm cơ hội phản kích.
Lucas chỉ kịp cảm nhận những luồng gió lạnh lướt qua mặt, như hàng chục cái bóng mờ xoẹt ngang mà mắt thường không thể theo kịp. Hần chưa kịp định thần thì đột nhiên một lực mạnh mẽ từ phía sau đánh thẳng vào người, khiến cả cơ thể bay lên không trung.
"Rầm!"
Lucas va mạnh vào thành tàu, cơn đau nhói lên từ xương sống lan ra khắp cơ thể. Cả lồng ngực như bị ép lại khiến hơi thở của hắn trở nên nặng nề cùng đứt quãng. Lucas cố gắng chống tay xuống để đứng dậy, nhưng trước mắt chỉ toàn là một màn sương mờ nhạt.
"Khốn kiếp..." Hắn lấm bẩm, cảm nhận rõ ràng máu từ khóe miệng chảy xuống, vị tanh tràn ngập trong miệng. Từ xa, tiếng cười quái dị của tang thì vẫn vang vọng, khiến người nghe không rét mà run.
Cái bóng đó càng lúc càng gần, từng bước chân vang lên những tiếng nện mạnh mẽ như muốn đập nát cả mặt sàn. Tiếng động ấy không chỉ dội lại trong không gian mà còn như một nhịp đập tàn bạo vào trái tim của hắn. Lucas cảm nhận rõ sự nguy hiểm từ nó toả ra, thân hình khổng lồ của tang thi đột biến đang tiến gần, đôi mắt trắng dã không chút cảm xúc
Cảm giác như thể toàn bộ sức lực cơ thể bị hút cạn, bàn tay quái vật như gọng kìm siết chặt quanh cổ hắn, khiến không khí dường như hoàn toàn biến mất. Đôi mắt hắn mờ dần, từng làn sóng đau đớn trào dâng, cơ thể như bị tách rời khỏi tâm trí. Từng nhịp tim đập yếu ớt từ trái tim dường như muốn ngừng đập.
[[ Chủ bá đừng có c·hết mà, Hu hu hu. ]]
[[ Hai người kia đâu, chủ đá đã dùng thân thể mình để bảo vệ họ rồi mà giờ lại không dúp chủ bá sao? ]]
[[ Các người đừng có mà ép buộc đạo đức được khồng, mấy người giầu tiếc mạng của mình lắm ]]
=]] Lời nhắc nhở từ tác giả, Từ Này Về Sau Mưa Đận Hoạc Là Phòng Chat Thì Sẽ Đổi Lại Từ “ Thành [[ nha, Mấy Chương Sau Sẽ Đổi Thành Như Vậy Nha [[=