Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56: Thủy mộ thành (17)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Thủy mộ thành (17)


"Giữa cơn gió mạnh này và cơn gió mạnh mười ngày trước, cái nào sẽ mạnh hơn?” Lời vừa dứt, bên cạnh liền vang lên tiếng kính vỡ.

Có thể nói Lucas là người tỉnh táo nhất ở đây lúc này.

Tiếng đánh bài cùng những lời khoe khoang vang lên đầy huyên náo, Lucas nhìn bọn họ rồi lắc đầu, một mình nghiêm túc tập thể d·ụ·c ở bên cửa sổ.

Lucas lúc này vẫn đang tập trung vào từng động tác ra đòn của Dương Khiêm, nếu hắn mà biết mưa đ·ạ·n đang gắn ghép hai người thành một cặp chác hắn hộc máu mà c·hết mất.

Chương 56: Thủy mộ thành (17)

"Hiểu." Lucas nghiêm túc trả lời.

“Đừng nhìn họ tội nghiệp, một khi chúng ta để cho bọn họ đi vào, ngoại trừ một số người biết ơn, một số người mang lòng thù ghét sẽ nghĩ cách c·ướp đoạt vật tư từ trong tay chúng ta, thậm chí đoạt luôn cả không gian sinh sống.”

[[ Có thể là cốt truyện chàng trai nghèo và tổng tài gặp nhau tình cờ a, ai mê cặp đôi này đến với nhau không ]]

.

Gió bão đã trở nên càng ngày càng mạnh hơn, gió mạnh khiến mặt nước hình thành những gợn sóng nhỏ li ti, chỉ cần bước chân ra khỏi nhà liền sẽ bị gió thổi lung lay sắp ngã.

Diệp Trần nhìn cô gái trước mặt lắc đầu, quay sang Lucas đang nằm trên lan can nhìn chằm chằm xuống lầu.

Ngoại trừ những ô cửa bị vỡ, bọn họ còn phải dùng ván gỗ để chặn lại những ô cửa khác. Khi mọi người đang luống cuống tay chân làm việc thì đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh mà ai cũng không muốn nghe thấy.

Nếu muốn xin lỗi thì trước tiên cũng nên nhấc cái chân ra chỗ khác đi chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên ngoài mưa to gió lớn, bên trong ẩm ướt cùng lạnh lẽo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một cô gái mềm lòng khác cũng không nhịn được nữa, “Trần ca, nếu chúng ta không cứu những người này, vậy chúng ta có khác gì một đám cầm thú đâu?"

Ngoại trừ có ba nhóm người luôn đứng bảo vệ ơ cầu thang ra thì những người không có việc gì làm sẽ tập trung ở tầng cao nhất.

.

.

Diệp Trần để ý từng động tác của hắn mà chỉnh từng tí một, động tác dần dần tăng nhanh tốc độ, từng tiếng gió gào thét qua mỗi cú vung tay của Lucas, "Chú ý chỗ này, lực đạo phải vừa đủ để cho đối thủ không còn sức chống cự, tiếp tục đi. "

[[ Ai thấy Dương Khiêm này đối với chủ bá quan tâm quá mức không? ]]

Diệp Trần khẽ mỉm cười, phất tay nói: "Không có việc gì, mọi người ăn cơm đi."

Toà nhà yên tĩnh một lúc lâu, ngay sau đó có người cất tiếng nói: “Mẹ nó! Tòa nhà Thiên Sứ Trắng ở phía bắc thành phố đã sụp rồi!”.

.

Quá dầu mỡ!

[[ Lầu trên bớt nghĩ tào lao lại, hai người như này mà cũng nghĩ được thành một bộ ngôn tình cũng hay ]]

Chênh lệch áp suất khổng lồ do luồng không khí tạo ra suýt chút nữa đã thổi bay người ở gần cửa sổ nhất ra ngoài. Qua một trận hỗn loạn, mọi người hợp sức lại với nhau kéo bàn gỗ chặn lại những ô cửa kính bị vỡ.

"Tiểu Lucas, ngươi lại luyện tập sao? Kỹ năng chiến đấu này hai ngày trước ta đã dạy ngươi rồi, đã nhớ hết chưa?"

Diệp Trần chỉ ăn một ít, để sang một bên rồi lấy khăn giấy lau miệng.

Lucas nghe vậy, hai mắt hắn toả sáng, sau đó lập tức đưa cái dĩa của mình về phía đĩa gà quay ở giữa bàn ăn. Miếng đầu tiên đương nhiên phải hiếu kính với cái đùi vàng ngồi ở bên cạnh rồi, “Trần ca, anh nếm thử đi.”

"Thực xin lỗi tiểu Lucas, tỷ không cố ý, ngươi không sao chứ?.”

Lucas kéo chân của mình ra.

“Thật không, vậy làm lại một lần nữa đi, ta giúp ngươi sửa lại.”

Gió mạnh lần này còn mạnh hơn cả cơn bão cách đây mười ngày trước. Cơn bão dường như mang theo sức mạnh huỷ diệt, nó càn quét những nơi nó đi qua. Hầu như không còn toà nhà nào dưới mười tầng còn có thể đứng vững trên mặt nước.

Hoàng Miêu nghe vậy thì vội vàng đứng lên, vô cùng thức thời mà nhường lại chỗ ngồi của mình.

Lucas vẫn luôn biết rằng mấy người này có ác cảm không thể giải thích được với Hắn, nhưng Lucas cũng không ngờ người này lại làm ra hành động ngây thơ như giẫm lên giày của người khác như vậy.

=]] Góc Tác Giả: Chúc mọi người năm mới bình an, thịnh vượng, tiền vào như nước nha. [[=

Trương Tiểu Yên là cô gái vừa mới cầu xin nhưng bị Diệp Trần khinh thường, nàng ta cắn môi ghen tị. Hừ! Chỉ là một thằng nhóc mắt mũi chưa sạch mà nghĩ mình là ai!

Lucas nghiêm túc làm theo Diệp Trần từng động tác. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiểu Lucas”

Trương Tiểu Yên: “…”

Trần ca là một NPC rất nhiệt tình, hắn nhìn thấy Lucas tập thể d·ụ·c nên đã đặc biệt chỉ dạy cho một bộ vật lộn cùng cận chiến tầm gần.

"Vì vậy, trong thế giới nay, tử tế với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân mình, ngươi có hiểu không?”

Nhìn thấy những người đang vật lộn bên ngoài tuyệt vọng kêu cứu, không ai dám để họ vào nếu không có mệnh lệnh của Diệp Trần.

"Ừ, không tệ lắm."

[[ Ta cũng thấy vậy, ánh mắt của hắn như là anh trai quan tâm em mình vậy ]]

Diệp Trần thấy Lucas nghiêm túc gật đầu thì rất hài lòng, quả nhiên tiểu Lucas vẫn là người đáng yêu cùng hiểu chuyện nhất a. Hy vọng là hắn có thể đồng ý với yêu cầu của mình, như vậy mới có thể sống lâu hơn một chút.

.

“Khi con người không đủ ăn, không đủ mặc, đạt tới điểm mấu chốt là để tồn tại, họ không phải sẽ trở thành s·ú·c sinh hay sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Trần nhìn Lucas ngồi ở trong góc, vẫy tay gọi hắn. "Tiểu Lucas, lại đây đi."

Diệp Trần trong lòng âm thầm nghĩ như vậy, tâm tình tốt chắp tay sau lưng rời đi.

.

Đạo lý khổ càng nhiều sống càng lâu hắn vẫn là biết rõ.

"Trần ca, nếu ngài không giúp thì bọn họ sẽ c·hết đó."

“Choang”. Kính thủy tinh bị vỡ nát, gió lạnh bên ngoài lập tức thổi vào trong.

Trương Tiểu Yên cố ý đi đến trước mặt Lucas, sau đó giẫm một phát lên chân hắn.

Diệp Trần dường như đã quen đối mặt với chuyện sinh tử, cho nên vô cùng thờ ơ với chuyện này: “Làm việc của mình đi, canh cho kỹ chiếc cầu thang còn lại.”

Nghe Diệp Trần gọi lại hắn, Lucas đột nhiên quay đầu lại.

“Trần ca, hay là chúng ta cho những người này một chút thức ăn đi.”

Kế hoạch ra ngoài lúc ban đầu chắc chắn không thể thực hiện được, hơn ba mươi người đều đang chờ mưa to gió lớn bên ngoài ngừng lại. Mọi người tập trung bên cửa sổ, nhìn sóng nước bên ngoài văng lên tung tóe, thậm chí chúng còn bị cuốn lên đến độ cao hai, ba mét. Không khỏi kinh hô một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lucas. “Được.”

Tuy Diệp Trần có chút tàn nhẫn, nhưng sự thật đúng là nên tàn nhẫn như thế này.

Dưới nước khắp nơi đều là xác c·hết cùng những người không có nơi nào để ở. Có người ở trên bè gỗ trôi dạt khắp nơi, có người cẩn thận bám lấy vách tường còn sót lại, còn có người trực tiếp ngâm mình dưới nước cùng vô số t·hi t·hể.

Ngày thứ hai mươi tư tại thành phố Đại Dương Xanh, mực nước đã dâng cao đến tầng thứ 7.

Có người nhìn không nổi nữa, cầu xin Diệp Trần.

Lucas đi sang ngồi xuống.

“Trần ca, ta đã nhớ gần hết rồi.” Lucas gật đầu.

“Ngươi làm sai rồi, chân phải để lên cao một chút.”

Thân thể là tiền vốn của cách mạng. Đúng là ở phương diện thể chất, hắn yếu như một con gà, tuy là hắn có thể đánh một lúc nhiều người nhưng nếu giao chiến trong thời gian dài thì cũng không được a.

.

Khi thấy những toà nhà cao tầng xung quanh đang sụp đổ, tâm trạng của Lucas từ lo lắng cùng kinh ngạc, dần dần chuyển sang t·ê l·iệt sợ hãi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Thủy mộ thành (17)