0
Hương mặc một bộ váy thanh lịch, gọn gàng; Hải thì lịch lãm trong sơ mi trắng và áo blazer tối màu. Hai người bước đi vững chắc, eo lưng thẳng tắp, mặc cho hôm nay sẽ đối đầu với Asia soft - Gã khổng lồ trên thương trường game ĐNA.
Ông Trần Văn Dũng - đại diện của Asia soft, lúc này đã ngồi chờ sẵn tại một góc nhỏ trong quán cà phê. Ông là một người đàn ông trung niên đã ngoài 40 tuổi với gương mặt điềm tĩnh và giọng nói trầm ấm. Khi thấy hai người bước đến, ông mỉm cười chào hỏi.
“Chào cậu Hải, cô Hương. Cậu thật may mắn khi có một trợ thủ đắc lực như thế này đi cùng,” ông Dũng nói, vừa bắt tay Hải vừa gật đầu chào hỏi với Hương.
Hương mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Chúng tôi hợp tác rất ăn ý, ông Dũng ạ. Hy vọng hôm nay cuộc gặp gỡ cũng sẽ là khởi đầu của một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.”
Hải kéo ghế cho Hương ngồi trước, rồi mới ngồi xuống, nói: “Vậy chúng ta không cần dài dòng nữa. Tôi tin rằng ông Dũng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho buổi gặp hôm nay.”
Ông Dũng cười, mở tập tài liệu trước mặt, sau đó đáp: “Tất nhiên rồi. Flappy Bird là một sản phẩm xuất sắc. Chúng tôi sẵn sàng giúp cậu đưa nó ra thị trường quốc tế. Đây là một cơ hội lớn mà không nhà phát triển nhỏ nào có thể tự mình thực hiện được.”
Hải gật đầu, nhưng trước khi trả lời, Thu Hương đã nhanh chóng chen vào, giọng điệu sắc sảo nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự.
“Cảm ơn ông Dũng vì sự đánh giá cao. Nhưng tôi thắc mắc, nếu Flappy Bird thực sự tiềm năng như ông nói, thì tại sao trong điều khoản hợp tác lại có phần nghiêng về phía Asia soft nhiều đến vậy? Chia doanh thu 70-30, độc quyền 3 năm, và yêu cầu mã nguồn – tất cả những điều này dường như không công bằng với một nhà phát triển sáng tạo như Hải.”
Nụ cười trên môi ông Dũng thoáng khựng lại, nhưng ông cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Cô Hương, tôi hiểu quan điểm của cô. Nhưng cô nên biết, để một trò chơi có thể phát triển mạnh mẽ ở Đông Nam Á, cần có sự đầu tư lớn vào marketing, tối ưu hóa, và mạng lưới phân phối. Tất cả những điều này Asia soft đều có, và đó là lý do tại sao tỷ lệ chia doanh thu như vậy là hợp lý.”
Hải nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt sắc bén nói: “Tôi đồng ý rằng Asia soft có mạng lưới mạnh, nhưng như cô Hương vừa nói, tôi thấy khó hiểu khi một công ty lớn như các ông lại cần phải lấy mã nguồn của tôi. Nếu chỉ để phát hành, bản game biên dịch đã đủ rồi.”
Ông Dũng cười nhạt, “Cậu Hải, mã nguồn không chỉ để phát hành mà còn để chúng tôi tối ưu hóa sản phẩm, làm cho nó phù hợp hơn với từng thị trường. Cậu nên biết rằng thị hiếu người chơi ở Thái Lan không giống Indonesia, và càng khác biệt với Singapore. Chúng tôi chỉ muốn mang lại lợi ích tốt nhất cho cậu.”
Hương đặt tách cà phê xuống, ánh mắt không hề dao động. “Ông Dũng, điều đó nghe có vẻ hợp lý, nhưng tôi có một câu hỏi: Nếu mã nguồn bị chỉnh sửa, làm sao chúng tôi có thể đảm bảo rằng trò chơi vẫn giữ được bản chất ban đầu? Tôi nghĩ Hải không phải là người muốn thương hiệu của mình bị biến đổi không kiểm soát.”
Ông Dũng hơi nhíu mày, “Tất nhiên, Asiasoft có thể cam kết không thay đổi bản chất của trò chơi. Chúng tôi luôn tôn trọng sản phẩm của các đối tác.”
Hải mỉm cười, như đã đoán trước, “Tôi e rằng lời nói không đủ để đảm bảo. Trong hợp đồng, tôi thấy có một điều khoản phụ liên quan đến quyền chỉnh sửa mà không cần thông báo. Tôi tự hỏi, liệu đó có phải là tiêu chuẩn trong tất cả hợp đồng của Asia soft?”
Ông Dũng bị đẩy vào thế khó. Ông định trả lời, nhưng Hương đã khéo léo chặn đầu: “Nếu ông cho rằng điều khoản này là cần thiết, vậy chúng tôi cũng có thể thêm điều khoản rằng bất kỳ sự chỉnh sửa nào cũng phải được Hải phê duyệt. Như vậy sẽ đảm bảo đôi bên đều có lợi.”
Không khí trên bàn trở nên căng thẳng hơn. Ông Dũng biết mình không thể để đối phương lấn lướt, nhưng ánh mắt của Hải và Hương quá sắc bén, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Sau vài giây im lặng, ông Dũng thở dài, nói: “Cậu Hải, cô Hương, tôi phải công nhận rằng các cậu rất khó đối phó. Nhưng cậu Hải, cậu cũng phải thực tế. Nếu không có Asia soft, Flappy Bird sẽ khó mà ra được Đông Nam Á, chứ chưa nói tới việc nổi tiếng toàn cầu.”
Hải nhìn thẳng vào mắt ông Dũng, thẳng thừng đáp lại: “Ông Dũng, tôi đồng ý rằng một nhà phát triển nhỏ như tôi cần một đối tác mạnh. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải từ bỏ quyền kiểm soát sản phẩm của mình. Đây là những điều khoản mà tôi đưa ra:
1. Chia lợi nhuận 50-50.
2. Thời hạn độc quyền chỉ là 1 năm, có thể gia hạn dựa trên doanh thu.
3. Asia soft chỉ được nhận bản game biên dịch, không có mã nguồn."
Bầu không khí dần trở nên đặc quánh. Sau khi Hải đưa ra các điều khoản mới, ông Dũng tựa người vào ghế, cánh tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hải và Thu Hương. Ông không trả lời ngay mà im lặng như thể đang cân nhắc.
Hải hiểu rõ đây là chiến thuật kéo dài thời gian để gây áp lực lên tâm lý của hai người, nhưng hắn vẫn bình tĩnh. Hương, từ bên cạnh, tiếp lời một cách khéo léo.
“Ông Dũng, chúng tôi hiểu rằng Asia soft có những lợi ích lớn từ việc phát hành game của Hải. Nhưng hãy thử nhìn lại: nếu Flappy Bird thất bại, tổn thất của ông có thể rất nhỏ, vì ông chỉ là bên phát hành. Còn với Hải, đó là toàn bộ công sức và tương lai. Vì vậy, chúng tôi cần các điều khoản hợp lý hơn để bảo vệ quyền lợi.”
Ông Dũng khẽ cười, nhưng là nụ cười đầy ẩn ý. “Cô Hương, tôi nghĩ cô có phần hơi nhầm lẫn. Chính cậu Hải mới cần chúng tôi, không phải ngược lại. Nếu cậu ấy không hợp tác, Flappy Bird sẽ chẳng bao giờ có cơ hội vượt ra khỏi biên giới Việt Nam. Đối với chúng tôi, nếu không phải Flappy Bird thì sẽ là một trò chơi khác.”
Hải bình tĩnh đối mặt với ông Dũng, không chút nao núng nói: “Ông Dũng, ông nói đúng, Asia soft là một gã khổng lồ trong ngành. Nhưng tôi tin rằng ông cũng biết, thị trường Việt Nam không chỉ có mình Asia soft. Trước khi đến đây, tôi đã nhận được lời mời từ Vinagame. Họ đang tìm kiếm các sản phẩm mới để bổ sung vào danh mục trò chơi trực tuyến của mình, và họ sẵn sàng chia lợi nhuận 60-40, đồng thời không yêu cầu kiểm soát mã nguồn.”
Cái tên Vinagame không hề xa lạ. Sau thành công vang dội của Võ Lâm Truyền Kỳ, công ty này đã nhanh chóng trở thành một đối thủ đáng gờm trong thị trường game tại Việt Nam. Nếu Flappy Bird trở thành hiện tượng dưới tay Vinagame, Asia soft không chỉ mất cơ hội, mà còn phải đối mặt với một sự cạnh tranh mới, có thể còn gay gắt hơn trong tương lai.
Thu Hương dịu dàng tiếp lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén: “Ông Dũng, chúng tôi hiểu rằng mỗi quyết định đầu tư đều mang rủi ro. Nhưng hãy thử nghĩ xa hơn: nếu Flappy Bird rơi vào tay Vinagame, họ sẽ không chỉ thu hút người chơi trong nước, mà còn xây dựng hình ảnh thương hiệu mạnh mẽ hơn. Tôi tin rằng ông không muốn thấy điều đó xảy ra.”
Ông Dũng nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Ông lật lại tài liệu trước mặt và nhấn mạnh: “Cậu Hải, tôi không phủ nhận Flappy Bird có tiềm năng, nhưng cậu phải hiểu rằng chi phí phát hành không nhỏ."