0
Hương gật đầu, không nói gì thêm, mà là tiếp tục mở ra một hồ sơ khác. Hải nhấp một ngụm trà, ánh mắt chăm chú nhìn qua ô cửa sổ. Hiện tại là 7 giờ sáng, đúng vào giờ cao điểm, trên đường phố tấp nập người xe. Bên kia bàn, Hương đang lật đến hồ sơ của Quỳnh Chi, đôi mắt lộ rõ vẻ tò mò.
“Cô ấy thực sự giỏi,” Hương nói. “Nhưng em cảm thấy có chút... nguy hiểm.”
Hải đặt tách trà xuống, bật cười. “Nguy hiểm? Ý em là gì?”
Hương nhún vai. “Không phải ai giỏi cũng là người dễ làm việc cùng. Đặc biệt là những người tham vọng. Anh nghĩ sao?”
“Anh không sợ người tham vọng. Anh chỉ sợ người không biết mình muốn gì. Chúng ta cứ gặp cô ấy rồi hẵng đánh giá.”
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị người đẩy vào, một cô gái trẻ với dáng vẻ tràn đầy tự tin bước đến. Quỳnh Chi - mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen, đơn giản nhưng đầy chuyên nghiệp ngay lập tức thu hút sự chú ý . Tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt sắc bén, mỗi bước đi đều toát lên sự quyết đoán.
“Chào anh Hải, chị Hương,” Chi nói, giọng nói trong trẻo nhưng không kém phần mạnh mẽ.
“Chào em, mời ngồi,” Hải đáp, đồng thời ra hiệu cho Hương bắt đầu.
Hương mở đầu buổi phỏng vấn với giọng nhẹ nhàng. “Chúng tôi đã đọc qua hồ sơ của em. Thành tích rất ấn tượng, nhưng chị tò mò: tại sao em lại chọn chúng tôi – một công ty khởi nghiệp còn rất nhỏ – thay vì những tập đoàn lớn?”
Quỳnh Chi mỉm cười, trả lời không chút do dự:
“Bởi vì em không muốn trở thành một mắt xích trong cỗ máy khổng lồ. Ở đó, mọi thứ đã được định sẵn. Còn ở đây, em thấy được cơ hội để xây dựng mọi thứ từ con số không, để tự do thử nghiệm và tạo ra sự khác biệt.”
Hương gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. “Nhưng em có nghĩ rằng làm việc ở một công ty nhỏ như chúng tôi đồng nghĩa với việc đối mặt với rất nhiều khó khăn? Không có tài nguyên dồi dào, không có đội ngũ hỗ trợ chuyên nghiệp. Thậm chí đôi khi, chúng ta phải tự làm mọi thứ từ A đến Z.”
Chi hơi nghiêng đầu, nét mặt không hề dao động. “Chính những khó khăn đó mới là điều em tìm kiếm. Nếu em muốn sự ổn định, em đã ở lại Singapore hoặc gia nhập một tập đoàn lớn rồi. Nhưng em không muốn ổn định. Em muốn thử thách.”
Hải gật đầu, xen vào. “Vậy điều gì khiến em nghĩ rằng em có thể đối mặt với những thử thách này? Những công ty lớn chắc chắn đã cho em môi trường làm việc lý tưởng hơn nhiều.”
Quỳnh Chi cười, lần này nụ cười mang chút thách thức. “Bởi vì em không sợ thất bại. Em đã từng làm việc ở một nơi mà mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng em lại thấy mình đang dậm chân tại chỗ. Những thất bại sẽ dạy chúng ta những bài học mà thành công không thể mang lại. Và hơn hết, em tin rằng mình đủ kiên nhẫn và năng lực để vượt qua chúng.”
Hải nhấp một ngụm trà, đôi mắt trở nên sắc sảo hơn. “Hãy nói cụ thể hơn về kỹ năng của em. Em đã làm gì trong các dự án trước đây?”
Chi đáp ngay, không cần thời gian suy nghĩ. “Em từng tham gia thiết kế một hệ thống phân tích dữ liệu thời gian thực cho một ngân hàng tại Singapore. Hệ thống này giúp họ tối ưu hóa giao dịch, giảm độ trễ và phát hiện sớm các giao dịch đáng ngờ. Sau đó, em làm việc với một đội ngũ phát triển AI để triển khai một công cụ dự đoán doanh thu cho một sàn thương mại điện tử lớn.”
Hải gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. “Vậy nếu bây giờ chúng ta đưa em vào dự án Load Balancer, em sẽ bắt đầu từ đâu?”
Chi cầm lấy chiếc bút trên bàn, vẽ một sơ đồ đơn giản lên bảng trắng. “Trước hết, em sẽ phân tích lưu lượng hiện tại của hệ thống, xác định các điểm nghẽn. Sau đó, chúng ta có thể tích hợp một mô hình học máy đơn giản để dự đoán lưu lượng trong giờ cao điểm. Từ đó, hệ thống sẽ tự động điều chỉnh phân phối tài nguyên, thay vì sử dụng thuật toán cố định như hiện nay.”
Hải ngả người ra ghế, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên. “Em đã suy nghĩ về vấn đề này từ trước?”
Chi cười nhẹ. “Em đã nghiên cứu một chút trước khi đến đây. Em luôn tin rằng, nếu muốn thuyết phục ai đó trao cơ hội, mình phải cho họ thấy mình thực sự quan tâm.”
Hương hỏi tiếp, lần này giọng nghiêm nghị hơn. “Em biết rằng làm việc ở đây không hề dễ dàng. Không có giờ làm cố định, không có đãi ngộ cao, và rất có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với thất bại nhiều lần trước khi đạt được thành công. Em đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó chưa?”
Quỳnh Chi nhìn thẳng vào Hương, ánh mắt không hề nao núng. “Em đã quen với những đêm dài không ngủ, những dự án bị trì hoãn, và cả áp lực từ phía khách hàng. Nếu em không sẵn sàng, em đã không chọn khởi nghiệp. Em không sợ thất bại. Em chỉ sợ không được làm điều mình tin tưởng.”
Hải quan sát Quỳnh Chi một hồi lâu trước khi hỏi: “Nếu chúng ta thất bại, em sẽ làm gì?”
Chi trả lời ngay, giọng nói dứt khoát: “Thất bại chỉ là một phần của quá trình. Nếu chúng ta thất bại, em sẽ tìm ra lý do tại sao và bắt đầu lại. Em tin rằng, chỉ cần không từ bỏ, cuối cùng chúng ta sẽ tìm thấy con đường đúng đắn.”
Hải đứng dậy, chìa tay ra. “Cảm ơn em đã đến hôm nay. Anh cần thêm thời gian để suy nghĩ, nhưng anh rất ấn tượng với cách em trình bày và cả sự quyết tâm của em.”
Quỳnh Chi bắt tay Hải và Hương, nụ cười vẫn giữ nguyên. “Em cũng cảm ơn anh chị vì đã lắng nghe. Nếu có cơ hội, em sẽ không làm anh chị thất vọng.”
Khi Quỳnh Chi rời khỏi phòng, Hương quay sang Hải, hỏi nhỏ: “Anh nghĩ sao?”
Hải thở dài, nhưng khóe miệng lại nhếch lên đầy thích thú. “Cô ấy tham vọng, nhưng cũng rất thực tế. Nếu chúng ta chọn cô ấy, đó không chỉ là một nhân viên, mà là một đồng đội.”
Hương gật đầu. “Nhưng liệu cô ấy có chịu được áp lực không? Anh thấy rồi đấy, những người giỏi thường có cái tôi rất lớn.”
Hải mỉm cười. “Đúng. Nhưng đôi khi, cái tôi lớn lại là động lực để họ tiến xa. Vấn đề là chúng ta phải biết cách khai thác điều đó.
Quỳnh Chi không chỉ là một chuyên gia công nghệ. Cô là người mang trong mình một tầm nhìn – tầm nhìn của một người luôn khát khao đổi mới, luôn tìm kiếm cách để vượt qua giới hạn. Sự xuất hiện của cô không chỉ mang lại giải pháp cho dự án, mà còn giúp Hải và Hương nhìn thấy một điều quan trọng: để thành công, họ cần sự cân bằng giữa niềm tin và chuyên môn.
Trong cuộc sống, những mối duyên gặp gỡ đôi khi đến thật tình cờ, nhưng lại mang ý nghĩa lớn lao. Hải tin rằng Quỳnh Chi chính là mảnh ghép quan trọng để biến giấc mơ của họ thành hiện thực.
Sau một lúc, tiếng gõ cửa vang lên. Hải đứng dậy mở cửa, ánh mắt không giấu được sự tò mò khi nhìn thấy người đàn ông bước vào.
Người này là Trần Văn Huy – người ứng tuyển vị trí kỹ sư trưởng. Anh mặc sơ mi trắng, áo khoác dạ xám, tay cầm cặp tài liệu da đã sờn. Dáng người cao, bước đi tự tin nhưng không hề phô trương. Huy mỉm cười nhẹ, bắt tay Hải với lực vừa đủ để thể hiện sự tôn trọng.
“Chào hai em,” Huy cất giọng trầm, vừa quen thuộc vừa có gì đó khác biệt – không quá suồng sã nhưng cũng không xa cách.
Hải mời anh ngồi xuống, tay chỉ vào ghế. “Chào anh Huy. Chúng tôi đã đọc hồ sơ của anh rất kỹ, và thật sự ấn tượng với những thành tựu anh đạt được trong gần 10 năm làm việc tại FPT.”