0
Nghĩ đến viễn cảnh một ngày nào đó, các cự đầu công nghệ phải xếp hàng để được cấp phép sử dụng công nghệ của mình, khóe miệng Lê Thanh Hải bất giác nhếch lên. Ánh mắt hắn sáng lên một tia tự tin.
"Không, đây không chỉ là một giải pháp cân bằng tải. Đây sẽ là bàn đạp để ta bước l·ên đ·ỉnh cao."
Đặt ly cà phê xuống, Lê Thanh Hải nhanh chóng quay lại bàn, hoàn thành nốt việc dọn dẹp. Khi rời khỏi công ty, Lê Thanh Hải cũng không còn ngoảnh đầu lại. Hắn biết rằng đây chính là khởi đầu cho một hành trình mới.
.....
Lê Thanh Hải dắt xe đạp ra khỏi cổng công ty. Ánh nắng cuối ngày nhạt nhòa phủ lên con đường tấp nập người xe. Tiếng còi xe, tiếng người nói chuyện ở bên tai lao xao không dứt.
Hắn đạp xe chậm rãi chạy qua từng con phố quen thuộc, ngẫm nghĩ về cuộc đời của mình, trong đầu hắn lúc này không ngừng hiện lên một hình bóng, Đặng Thu Hương - người con gái hắn yêu sâu đậm ở kiếp trước.
"May mắn thay, ông trời đã cho mình cơ hội trùng sinh về đúng ngày này, để có thể đền bù những tiếc nuối của kiếp trước, một lần nữa làm lại cuộc đời," Lê Thanh Hải thầm nghĩ, ánh mắt dần trở nên kiên định. "Lần này, mình nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, mang đến cho nàng một cuộc sống tràn đầy niềm vui và hạnh phúc."
Hắn siết chặt tay lái, cảm giác vừa hồi hộp vừa quyết tâm dâng tràn trong lòng. Ở kiếp trước, chính là vào một ngày này, khởi nguyên của mọi bất hạnh, hối tiếc và đau khổ mà hắn đã không thể ngăn chặn.
Từ việc bị sa thải đột ngột, cho đến việc nhận được tin người mà mình yêu thương nhất gặp t·ai n·ạn giao thông và q·ua đ·ời, mọi chuyện xảy ra quá nhanh và tàn nhẫn, khiến hắn không thể nào gượng dậy nổi.
Lê Thanh Hải từng là một người kiên cường, luôn tin rằng mọi khó khăn đều có cách giải quyết. Nhưng khi mất đi cả công việc lẫn người con gái quan trọng nhất đời mình chỉ trong vòng vài ngày, thế giới quanh hắn dường như đã sụp đổ hoàn toàn. Cảm giác bất lực và trống rỗng bóp nghẹt lấy trái tim, để lại trong hắn chỉ là sự đau khổ và day dứt không nguôi.
Hắn tự trách mình, trách bản thân đã không thể làm gì để thay đổi. Nếu như hắn đủ năng lực hơn, nếu như hắn có thể giữ được công việc và tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn, liệu cô ấy có phải chịu số phận như vậy không? Nếu hôm đó hắn ở bên cạnh cô, liệu t·ai n·ạn ấy có xảy ra không?
Càng nghĩ, nỗi đau càng lớn, và những ngày tháng sau đó với hắn chỉ là chuỗi dài mơ hồ, vật lộn trong men rượu và sự chán chường. Hắn đánh mất chính mình, trở thành một cái bóng vật vờ, sống mà chẳng còn mục tiêu hay ý nghĩa gì.
Nhưng ông trời đã cho hắn cơ hội quay lại. Lần này, hắn thề với bản thân, sẽ không để những bi kịch ấy lặp lại. Hắn sẽ thay đổi tất cả – từ công việc, sự nghiệp, đến cách bảo vệ người con gái mình yêu thương nhất. Hắn không chỉ sống lại, mà còn phải sống thật khác biệt, thật xứng đáng với cơ hội thứ hai mà số phận đã ban cho.
Lê Thanh Hải ngẫm nghĩ, trong ánh mắt dần bừng lên ý chí quyết tâm, tựa như ánh chiều đang rực rỡ vào những phút cuối ngày. Có lẽ, chính sự quyết tâm đó đã vô thức thúc đẩy tốc độ đạp xe, dẫn đến hắn cũng không hay biết mình đã tăng tốc từ lúc nào. Chẳng mấy chốc, hắn đã đến nơi cần đến.
Đứng trước cổng ngân hàng Vietcombank chi nhánh TP.HCM, Lê Thanh Hải dựng xe trên lề đường, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra thời gian vẫn còn sớm, trước cổng ngân hàng, dòng người ra vào vẫn tấp nập, những chiếc xe hơi và xe máy nối đuôi nhau, tiếng còi xe hòa cùng tiếng ồn của phố thị.
Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ Casio trên cổ tay. Bây giờ mới chỉ 15 giờ 50 phút, còn hơn 40 phút nữa mới đến giờ tan ca. Không còn cách nào khác, hắn đành phải dắt xe lên vỉa hè, chọn một góc khuất gần cổng ngân hàng để chờ đợi.
Thời gian chờ đợi luôn là dài đằng đẵng. Lê Thanh Hải ngồi bệt xuống vỉa hè, tựa lưng vào bức tường lạnh, tay thọc vào túi áo móc ra một điếu thuốc. Loay hoay tìm kiếm trong túi quần áo mãi, hắn mới phát hiện bật lửa không thấy đâu. Lục tung túi một lần nữa, cuối cùng cũng tìm ra chiếc bật lửa cũ kỹ quen thuộc, nhưng khi hắn bật thử, ngọn lửa không chịu lóe lên. Bật lửa đã hết ga.
Lê Thanh Hải thở dài, hơi bực bội, khi hắn vừa định cất điếu thuốc trở lại vào túi thì, bất ngờ giọng nói trầm ấm của một người đàn ông bỗng vang lên bên tai: "Tìm không thấy bật lửa hả cháu?"
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ông chú chạy xe ôm đang đậu gần đó, dáng người gầy gò, gương mặt rám nắng đầy nếp nhăn của một người lao động lâu năm. Ông chú nhìn hắn với ánh mắt thân thiện, rồi khẽ cười.
"Dạ đúng rồi, chú ạ," Lê Thanh Hải đáp lại, hơi ngại ngùng. "Bật lửa của cháu chắc rơi đâu mất rồi, bật cái này thì hết ga."
"Đây!" Ông chú không nói nhiều, rút từ túi áo ra một chiếc bật lửa zippo sáng bóng, khắc hoa văn tinh tế. Ông ném nó cho Hải một cách tự nhiên như quen biết từ lâu, rồi nói: "Cứ dùng thoải mái, lửa nhà tôi không thiếu, haha!"
Lê Thanh Hải bật cười, cảm thấy không khí như dịu đi một chút. Hắn cầm lấy chiếc zippo, bật thử, ngọn lửa nhảy múa trong gió, soi rọi chút ánh sáng lên gương mặt trầm ngâm của hắn.
"Chú đúng là cứu tinh của cháu lúc này. Con cảm ơn chú nhiều!" Hải nói, ánh mắt đầy cảm kích.
"Không có gì đâu, thanh niên! Nhưng mà này, hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu!" Ông chú vẫy tay cười, rồi quay lại ngồi tựa vào xe máy, chờ khách.
Lê Thanh Hải Hải nhếch môi cười, cắm điếu thuốc lên môi, nhưng ngọn lửa vừa cháy lên đã bị dập tắt khi hắn nghĩ đến nàng – Đặng Thu Hương.
Lòng hắn bỗng trùng xuống. "Cũng đúng, mình hứa rồi, phải sống khác đi, không thể để những thói quen cũ hủy hoại mình nữa," Lê Thanh Hải Hải thầm nghĩ, sau đó đặt điếu thuốc xuống đất rồi nhấc chân lên giẫm nát.
.....
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng Lê Thanh Hải cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước ra từ cửa ngân hàng.
Đặng Thu Hương mặc bộ đồng phục công sở màu trắng xanh đơn giản nhưng tôn lên dáng người thanh mảnh của nàng. Đôi mắt nàng ẩn sau cặp kính gọng đen đơn giản, nhưng ánh nhìn sáng ngời cùng nụ cười nhẹ trên đôi môi tô chút son đỏ khiến nàng thêm phần nổi bật giữa dòng người qua lại.
Đặng Thu Hương – 28 tuổi, người phụ nữ mà hắn từng đánh mất ở kiếp trước. Nàng không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng vẻ đẹp trí thức, bình dị, cùng dáng vẻ điềm đạm của nàng lại khiến người ta khó có thể rời mắt.
Lê Thanh Hải ngồi trên chiếc xe đạp, nhìn nàng từ xa, ánh mắt đầy sự dịu dàng lẫn nuối tiếc. Nàng không biết rằng hắn đã ở đây chờ gần một tiếng, chỉ để nhìn thấy nàng tan làm.
Thu Hương, kiếp trước em đã vì anh mà hy sinh rất nhiều, nhưng anh lại không biết trân trọng. Lần này, ông trời đã cho anh cơ hội để sửa sai. Anh nhất định sẽ không để em phải chịu khổ thêm một ngày nào nữa.”hắn thầm nghĩ, ánh mắt dõi theo từng bước chân của nàng.
Hương dừng lại trước cổng ngân hàng, hơi cúi đầu, có lẽ đang kiểm tra gì đó trên điện thoại. Dáng người nhỏ nhắn trong bộ đồng phục công sở giản dị của nàng toát lên sự chuyên nghiệp nhưng lại chẳng hề cứng nhắc.