Sáng hôm sau, Hải đưa Hương đến bệnh viện. Hắn gần như không rời mắt khỏi nàng, mọi cử chỉ của hắn đều thể hiện sự quan tâm. Trong lòng Hải, một cảm giác mâu thuẫn lướt qua. Hắn vừa háo hức, vừa lo lắng.
Bác sĩ chậm rãi xem xét kết quả kiểm tra, rồi quay sang Hải và Hương với nụ cười tươi. “Chúc mừng cô cậu. Hương đã mang thai được 6 tuần. Thai nhi phát triển tốt, nhưng Hương cần phải giảm bớt công việc và tập trung nghỉ ngơi, bồi bổ sức khỏe. Thời kỳ đầu thai kỳ rất quan trọng.”
Hải nghe xong, lòng như trút được gánh nặng. Hắn nắm tay Hương chặt hơn, ánh mắt chứa đựng niềm vui và sự tự hào. Hương nhìn Hải, đôi mắt long lanh đầy xúc động.
Trên đường về, Hải lái xe chậm rãi, tâm trí hắn ngập tràn suy nghĩ. Hắn biết rằng việc Hương mang thai là một niềm hạnh phúc lớn, nhưng đồng thời cũng là trách nhiệm không nhỏ. Công việc của cả hai vẫn đang ở giai đoạn quan trọng, nhưng từ giờ trở đi, sức khỏe của Hương và đứa bé phải được đặt lên hàng đầu.
Tối hôm đó, sau khi Hương dần quen với tin vui, Hải và nàng ngồi lại bên nhau. Không khí trong phòng trọ nhỏ bé trở nên yên bình hơn bao giờ hết. Hải lên tiếng, giọng hắn trầm ngâm:
"Anh có một chuyện muốn bàn với em."
Hương ngước lên, ánh mắt tò mò. "Lại chuyện gì mà anh nghiêm trọng vậy?"
Hải khẽ cười, nhưng nét mặt hắn vẫn đầy suy nghĩ. "Trước đây, anh định dịp lễ 30/4 và 1/5 này sẽ về quê thăm mẹ và các em. Nhưng bây giờ..." Hắn dừng lại, ánh mắt hướng về Hương, ánh lên niềm hạnh phúc lẫn trách nhiệm. "Em mang thai rồi, anh nghĩ mình cần sắp xếp mọi thứ rõ ràng hơn. Không chỉ là chuyện thăm gia đình, mà còn phải cho cả hai bên một lời giải thích hợp lý."
Hương mím môi, hơi lưỡng lự. Nàng hiểu Hải đang nghĩ đến điều gì, nhưng vẫn muốn nghe rõ hơn. "Anh định làm thế nào?"
Hải nắm lấy tay nàng, ánh mắt đầy kiên định. "Anh muốn đón mẹ và hai em lên thành phố nghỉ lễ. Em cũng có thể mời mẹ vào. Dịp này, hai bên gia đình gặp mặt, bàn chuyện cưới xin luôn. Chúng ta đã sống với nhau, giờ lại sắp có con, không thể cứ để mọi chuyện mập mờ được."
Lời Hải nói khiến Hương nhớ lại dịp Tết vừa rồi, lần đầu tiên sau 6 năm nàng trở về nhà. Ngày ấy, Hải đã khuyên nàng nên đối mặt với mẹ. "Giận thì giận, nhưng mẹ vẫn là mẹ. Nếu em không chủ động, bà sẽ không bao giờ hiểu được lòng em," hắn từng nói như vậy.
Hương đã nghe theo lời khuyên ấy. Dù ban đầu còn hơi ngượng ngùng, nhưng khi về đến nhà, nhìn thấy mẹ nàng – người phụ nữ từng nghiêm khắc nhưng giờ mái tóc đã pha sương – Hương không kìm được nước mắt. Cả hai ôm nhau khóc, những hiềm khích dần tan biến.
Kể từ đó, quan hệ giữa mẹ con Hương đã ấm áp hơn. Mẹ nàng còn nhiều lần gọi điện hỏi han Hải, dù lời lẽ vẫn mang nét cứng cỏi, nhưng Hương hiểu mẹ đã chấp nhận hắn
Quay trở lại hiện tại, Hương nhẹ giọng hỏi: "Anh chắc chắn muốn làm chuyện này sớm vậy sao? Em sợ hai bên gia đình sẽ thấy đột ngột."
Hải lắc đầu, giọng hắn điềm tĩnh nhưng dứt khoát: "Không có gì là đột ngột cả. Tết vừa rồi, mẹ em đã hiểu phần nào về anh và em. Còn mẹ anh, bà vẫn luôn lo lắng cho anh từ khi lên thành phố. Nếu bây giờ biết tin em mang thai, anh tin cả hai bên đều sẽ vui mừng. Đây là dịp tốt để mình thông báo và cũng để bàn bạc chuyện cưới hỏi. Có điều... mọi thứ phải diễn ra nhẹ nhàng, không gây áp lực cho em."
Hương gật đầu, nhưng vẫn còn chút do dự. "Còn công việc thì sao? Anh không sợ bị gián đoạn à? Với lại, em cũng không muốn làm anh thêm áp lực."
Hải mỉm cười, nắm chặt tay nàng. "Công việc lúc nào chẳng có áp lực. Nhưng anh không muốn em gồng gánh như trước nữa. Từ giờ, anh sẽ sắp xếp để em chỉ làm những việc nhẹ nhàng. Mọi chuyện khác cứ để anh lo."
Hải giải thích thêm: "Mẹ anh ở quê đã vất vả cả đời để nuôi ba anh em. Từ khi ba mất, bà luôn giấu nỗi lo lắng trong lòng. Anh muốn đưa mẹ và hai đứa em lên đây, không chỉ để nghỉ lễ mà còn để họ thấy anh ổn, em ổn. Còn mẹ em, sau những gì em kể về bà, anh nghĩ đây là dịp để bà yên tâm rằng em đang sống hạnh phúc."
Hương khẽ mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Hải luôn có cách khiến mọi chuyện trở nên hợp lý và tràn đầy ý nghĩa.
"Được rồi," nàng nói, giọng dịu dàng. "Em sẽ gọi mẹ vào. Nhưng chuyện cưới hỏi, anh tính thế nào? Em sợ nếu bàn bạc ngay, sẽ hơi gấp gáp."
Hải lắc đầu, ánh mắt ánh lên sự chắc chắn. "Mình chỉ cần thông báo ý định trước. Còn thời gian tổ chức, cứ từ từ sắp xếp. Quan trọng nhất là để hai bên cảm nhận được sự nghiêm túc của anh và em."
Khi Hải rời bàn làm việc để dọn dẹp chén bát, Hương ngồi lặng nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay mình – món quà Hải tặng nàng từ những ngày đầu. Trong lòng nàng ngổn ngang cảm xúc.
Nàng biết, dù Hải không nói ra, nhưng áp lực công việc đang đè nặng lên vai hắn. Giờ đây, thêm trách nhiệm gia đình, thêm đứa trẻ sắp chào đời, liệu hắn có chịu nổi không? Nhưng sâu thẳm, nàng cũng cảm nhận được sự kiên cường trong ánh mắt Hải.
Buổi tối khép lại trong không gian yên bình của căn phòng trọ. Hải khẽ ôm Hương vào lòng, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Hương tựa đầu vào vai Hải, cảm nhận sự an toàn và vững chãi mà hắn mang lại.
Nàng thầm nghĩ, dù phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng có Hải bên cạnh, nàng tin rằng mọi thứ đều có thể vượt qua.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng len qua khung cửa sổ, Hải đã thức dậy từ sớm. Hắn chuẩn bị một ly sữa ấm cho Hương rồi đặt lên bàn cạnh giường. Nhìn nàng vẫn còn đang say giấc, khuôn mặt dịu dàng và thanh thản, Hải không kìm được nụ cười. Nhưng trong lòng hắn cũng dậy lên một cảm giác lo lắng lẫn trách nhiệm.
"Phải làm mọi thứ thật chu đáo," hắn thầm nghĩ.
Sau khi Hương tỉnh dậy, cả hai ngồi bàn bạc cách thông báo cho gia đình. Hải biết rằng việc này không chỉ đơn giản là một cuộc điện thoại, mà còn phải truyền đạt thật khéo léo để hai bên cảm thấy thoải mái, nhất là khi đây là một tin vui bất ngờ.
Hải quyết định gọi cho mẹ trước. Bà ở quê vốn quen cuộc sống bình dị, nhưng Hải hiểu mẹ luôn lo lắng cho hắn, nhất là từ khi hắn rời quê lên thành phố học đại học.
Điện thoại vừa đổ chuông, giọng bà Nhung - mẹ Hải, vang lên từ đầu dây bên kia, tràn đầy sự quan tâm: [Hải đấy à con? Sao gọi về sớm vậy? Dạo này công việc thế nào rồi?]
Hải mỉm cười, giọng hắn nhẹ nhàng: "Dạ, con vẫn ổn mẹ ạ. Công việc hơi bận nhưng vẫn tốt. À, mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói với mẹ."
[Chuyện gì vậy?] Bà hỏi, giọng xen lẫn tò mò và lo lắng.
Hải ngập ngừng một chút, nhưng rồi nói rõ ràng: "Hương… Hương có tin vui rồi mẹ ạ. Tụi con sắp có em bé."
Bên kia đầu dây im lặng vài giây, rồi tiếng bà reo lên đầy bất ngờ: [Thật không con? Trời ơi, sao không nói sớm hơn! Thế hai đứa đã tính chuyện gì chưa? Cưới xin thế nào đây?]
Hải cười nhẹ, cố trấn an mẹ: "Dạ, tụi con đang lên kế hoạch. Dịp lễ 30/4, con định mời mẹ và hai em lên đây nghỉ ngơi. Lúc đó, mình sẽ gặp gia đình Hương để bàn bạc cụ thể. Mọi thứ sẽ sớm ổn thỏa, mẹ yên tâm nha."
Bà thở dài, giọng bà dịu lại nhưng không giấu được niềm vui: [Được rồi, mẹ tin ở con. Nhưng nhớ là phải chăm sóc Hương chu đáo đấy. Nó đang mang thai, phải giữ sức khỏe.]
0