Sáng ngày thứ hai, Hải bước vào trụ sở của Mobifone với tâm trạng vừa hồi hộp vừa mong đợi. Tòa nhà hiện đại và đông đúc, phản ánh đúng vị thế của một trong những nhà mạng lớn nhất Việt Nam. Hắn đang trên đường gặp lại Trường – một người bạn cũ từng học chung đại học. Trường hiện tại giữ vị trí quản lý cấp trung tại Mobifone, phụ trách mảng đối tác dịch vụ kỹ thuật số.
Khi Hải đến khu vực sảnh chờ, Trường đã đứng đợi. Vẫn là nụ cười quen thuộc và dáng vẻ tự tin năm xưa, nhưng ánh mắt của Trường giờ đây có chút sắc bén và tính toán hơn.
“Lâu quá không gặp, Hải!” Trường bắt tay Hải, giọng nói thoải mái nhưng đầy sự dò xét.
“Ừ, cũng lâu thật. Không ngờ lại gặp cậu trong hoàn cảnh này,” Hải đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Cả hai bước vào một phòng họp nhỏ, nơi Trường đóng cửa lại để bắt đầu cuộc trò chuyện nghiêm túc. Trường ngồi đối diện Hải, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào bạn cũ.
“Cậu tìm đến mình, hẳn là không phải chỉ để ôn chuyện xưa,” Trường cười nhẹ, đôi chút chế giễu. “Nói đi, GameHub muốn gì từ Mobifone?”
Hải mỉm cười, bình tĩnh đáp: “Thẳng thắn như ngày nào. Đúng vậy, mình đến đây là để đề nghị hợp tác. GameHub hiện đang hợp tác với Viettel để triển khai thanh toán qua thẻ cào, nhưng chúng mình muốn mở rộng thêm với Mobifone. Thị trường quá lớn để chỉ dựa vào một đối tác.”
Trường nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc: “GameHub à? Mình có nghe qua. Nhưng thành thật mà nói, các cậu có gì đáng để Mobifone phải chú ý? Đã có đủ uy tín và sức mạnh để hợp tác với chúng tôi chưa? Viettel hợp tác với các cậu chỉ vì họ có quá nhiều nguồn lực. Còn Mobifone, chúng tôi không làm việc với những đối tác nhỏ lẻ mà không có giá trị thực sự.”
Hải hiểu Trường đang muốn thăm dò khả năng của mình. Hắn không ngần ngại trả lời: “GameHub không chỉ là một nền tảng phát hành game. Chúng mình đã xây dựng được một cộng đồng lớn mạnh, với hơn 400.000 người dùng chỉ sau chưa đầy nửa năm ra mắt. Hơn nữa, chiến lược của GameHub là kết nối người chơi qua các tính năng xã hội, không chỉ dừng lại ở việc nạp thẻ và chơi game. Mobifone có thể tham gia vào hệ sinh thái này để gia tăng giá trị cho khách hàng của các cậu.”
Trường gật đầu, nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm khắc: “Nghe khá ổn. Nhưng cậu biết không, việc tích hợp thanh toán thẻ cào không chỉ đơn thuần là đưa ra đề xuất. Hạ tầng kỹ thuật của cậu liệu có đảm bảo đủ an toàn và chính xác không? Đừng quên, nếu xảy ra lỗi như vừa rồi với Viettel, Mobifone sẽ mất uy tín nghiêm trọng.”
Hải không nao núng: “Mình hiểu, và đó là lý do mình đến đây. GameHub đã khắc phục các sự cố vừa qua và đang hoàn thiện hệ thống để tránh lặp lại. Hơn nữa, hợp tác với Mobifone sẽ cho chúng mình thêm động lực và cơ hội để tối ưu hóa toàn bộ quy trình. Đổi lại, Mobifone sẽ có cơ hội tiếp cận một lượng lớn người dùng trẻ đang gắn bó với nền tảng của mình.”
Trường vẫn im lặng một lúc, rồi hỏi với giọng hạ thấp hơn: “Nói thật, mình rất muốn giúp cậu. Nhưng vấn đề là, quyết định hợp tác không nằm trong tay mình. Phải có sự phê duyệt từ lãnh đạo cấp cao. Mình có thể kết nối cậu với họ, nhưng mọi chuyện sau đó sẽ phụ thuộc vào khả năng thuyết phục của cậu thôi.”
Hải gật đầu, cảm thấy hy vọng le lói: “Đó là tất cả những gì mình cần từ cậu, Trường. Chỉ cần một cơ hội để trình bày rõ ràng và thuyết phục họ.”
Trường khẽ mỉm cười, nhưng vẫn giữ vẻ cẩn trọng: “Được, để mình sắp xếp. Nhưng Hải này, mình không muốn cậu thất bại. Nếu không có một kế hoạch rõ ràng và lợi ích thuyết phục, đừng mong lãnh đạo sẽ đồng ý. Còn nữa, họ rất coi trọng uy tín. Chỉ cần một lỗi nhỏ, mọi thứ có thể sụp đổ.”
Hải đứng dậy, chìa tay ra bắt tay Trường. “Cảm ơn cậu. Mình hứa sẽ không làm cậu thất vọng.”
Trường bắt tay Hải, nụ cười dần dịu lại: “Hy vọng vậy. Còn bây giờ, hãy chuẩn bị cho thật tốt. Vì lần tới cậu gặp sẽ không phải là mình nữa, mà là những người có thể thay đổi cả cục diện.”
Cuộc gặp gỡ khép lại trong bầu không khí nửa thân thiện, nửa căng thẳng. Hải rời trụ sở Mobifone với quyết tâm phải thành công trong cuộc đàm phán sắp tới, biết rằng đây là cơ hội vàng để GameHub mở rộng tầm ảnh hưởng của mình.
Khi Hải vừa trở về từ buổi gặp với Trường, người bạn cũ tại Mobifone, hắn cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Mặc dù cuộc gặp lần này chỉ dừng lại ở việc Trường đóng vai trò trung gian, giúp Hải kết nối với ban lãnh đạo của Mobifone để chuẩn bị cho buổi gặp mặt chính thức sau đó, nhưng nó vẫn là một bước tiến quan trọng. Cơ hội hợp tác với một trong những nhà mạng lớn nhất có thể giúp GameHub mở rộng lựa chọn thanh toán và giảm sự phụ thuộc vào Viettel. Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm của Hải không kéo dài lâu.
Vừa bước vào văn phòng, Hải nhận thấy không khí căng thẳng bao trùm toàn công ty. Một số nhân viên bàn tán nhỏ to, ánh mắt e dè khi nhìn hắn. Ngay khi Hải tiến về khu vực làm việc chính, trưởng phòng kinh doanh và trưởng phòng kỹ thuật đã chờ sẵn, cả hai rõ ràng đều rất tức giận.
Linh - trưởng phòng kinh doanh, vốn nổi tiếng là người bộc trực, lên tiếng trước: “Hải, chúng tôi không thể tiếp tục làm việc như thế này được nữa! Đội kỹ thuật rõ ràng đã không hoàn thành trách nhiệm của họ. Tôi đã gửi dự báo về lưu lượng giao dịch cả tuần trước, nhưng hệ thống của họ lại không đủ sức xử lý. Giờ đây, khách hàng thì phàn nàn không ngừng, còn danh tiếng của chúng ta thì bị tổn hại nghiêm trọng!”
Minh - trưởng phòng kỹ thuật, không chịu kém, phản bác ngay lập tức: “Khoan đã! Đừng chỉ tay vào chúng tôi như thể tất cả đều là lỗi của kỹ thuật. Đội kinh doanh lúc nào cũng hối thúc ra mắt dịch vụ sớm, bất chấp hệ thống chưa hoàn thiện. Nếu có thêm thời gian kiểm tra và tối ưu, chúng tôi đã có thể tránh được chuyện này.”
Hải nhíu mày, nhận ra rằng tình hình đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Hai bên không chỉ dừng lại ở việc tranh cãi mà còn kéo theo các nhân viên khác. Đội kinh doanh cho rằng đội kỹ thuật thiếu trách nhiệm, còn đội kỹ thuật lại tố ngược rằng đội kinh doanh không có kế hoạch rõ ràng, chỉ tập trung vào lợi nhuận ngắn hạn.
Cuộc tranh cãi không chỉ xoay quanh lỗi hệ thống không nhận diện được mã thẻ mà còn đào sâu vào các vấn đề tồn đọng khác. Đội kinh doanh cảm thấy đội kỹ thuật không lắng nghe nhu cầu của khách hàng, còn đội kỹ thuật lại cho rằng đội kinh doanh không hiểu về những giới hạn kỹ thuật.
Hải nhìn từng người, cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn biết nếu để mâu thuẫn này kéo dài, không chỉ tinh thần làm việc của công ty bị ảnh hưởng, mà niềm tin của nhân viên vào ban lãnh đạo cũng sẽ lung lay. Hắn giơ tay, ra hiệu yêu cầu tất cả im lặng: “Được rồi, dừng lại ngay!” Giọng Hải rõ ràng và mạnh mẽ, khiến cả phòng im lặng.
“Chúng ta là một đoàn đội. Chúng ta ở đây để giải quyết vấn đề, không phải để đổ lỗi cho nhau. Tôi hiểu cả hai bên đều có lý do, nhưng bây giờ không phải lúc để tranh cãi. Vấn đề xảy ra là trách nhiệm của tất cả chúng ta, và tôi muốn mọi người tập trung vào việc tìm cách sửa chữa, không phải chỉ tay đổ lỗi.”
Hải quay sang Minh: “Em đã xác định nguyên nhân của sự cố chưa? Anh cần một báo cáo chi tiết trong vòng một giờ.”
Minh gật đầu, dù ánh mắt vẫn còn chút khó chịu: “Được, em sẽ tập hợp thông tin ngay.”
0