0
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa phòng trọ và bước ra sân. Không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng dế kêu và gió lạnh thổi qua bên người.
Dưới ánh đèn vàng yếu ớt trước sân, Lê Thanh Hải ngồi trên ghế đá, mở ra laptop, bắt đầu công việc. Hắn đã suy tính kỹ từ trước – để phát triển một dự án lớn như Load Balancer, hắn cần nguồn tài chính đủ mạnh. Vì vậy, bước đầu tiên là tạo ra một tựa game đơn giản nhưng đủ cuốn hút để kiếm vốn. Ý tưởng về một trò chơi dễ gây nghiện, vừa đơn giản vừa thách thức, lóe lên trong đầu hắn: Flappy Bird.
Năm 2005, ngành công nghiệp game thế giới đang ở giai đoạn giao thoa giữa thế hệ máy chơi game cũ và mới. Các công ty lớn như Sony, Microsoft, và Nintendo đang cạnh tranh quyết liệt trên thị trường console với các dòng máy như PlayStation 2, Xbox, và Nintendo GameCube. Ở mảng PC, những tựa game đình đám như World of Warcraft (2004) The Sims, và Half-Life 2 đã định hình lại cách người chơi tương tác với trò chơi. Trong khi đó, game di động vẫn đang ở giai đoạn sơ khai, chưa phổ biến như những năm sau này.
Tại Việt Nam, năm 2005 đánh dấu thời kỳ phát triển mạnh mẽ của các quán internet, và game online bắt đầu du nhập. Các tựa game như MU Online, Võ Lâm Truyền Kỳ, và Audition đã trở thành hiện tượng, thu hút số lượng lớn người chơi trẻ tuổi chạy theo như vịt. Nhưng Hải không nhắm vào những tựa game yêu cầu cơ sở hạ tầng phức tạp như vậy. Thay vào đó, hắn nhìn thấy cơ hội ở những trò chơi nhỏ gọn.
Năm 2005, smartphone vẫn chưa phổ biến, và Flappy bird có thể được phát triển như một tựa game casual dành riêng cho quán net, chạy trên PC với cấu hình thấp thì hoàn toàn phù hợp với điều kiện thị trường Việt Nam hiện tại.
Hắn cũng biết, ở thời điểm này, hầu hết các studio game trong nước đều tập trung vào việc phân phối hoặc vận hành game nhập vai trực tuyến từ nước ngoài. Chưa có nhiều nhà phát triển trong nước tự tạo ra các trò chơi riêng biệt. Đây là một cơ hội lớn để hắn tận dụng.
Hắn mở phần mềm lập trình quen thuộc, Visual Studio 2005, và tạo ra giao diện cơ bản cho trò chơi. “Làm game 2D thì cần gì nhiều, chỉ cần Sprite và một chút hiệu ứng vật lý là đủ,” hắn tự nhủ. Nhân vật của trò chơi – một chú chim nhỏ – được hắn vẽ sơ qua trong Microsoft Paint, rồi nhập vào game bằng thư viện đồ họa.
Lê Thanh Hải vừa viết code, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn sao trời, trong lòng không khỏi cảm thán. “Thị trường còn rất mới, mình chỉ cần làm một game đơn giản nhưng có sức hút, thì không chỉ kiếm được tiền mà còn mở đường cho các dự án lớn sau này.”
Hắn biết, việc phát triển Flappy Bird không chỉ là cách kiếm tiền trước mắt, mà còn là cơ hội để chứng minh năng lực của mình. Nếu thành công, Lê Thanh Hải có thể dùng lợi nhuận để đầu tư vào dự án dài hơi như Load Balancer.
Suy nghĩ đó như tiếp thêm động lực cho hắn. Lê Thanh Hải làm việc xuyên đêm, từng dòng code chạy qua màn hình laptop, từng bước dựng lên một thế giới nhỏ mà hắn tin rằng sẽ chinh phục hàng triệu người chơi.
Đêm càng sâu, không khí lạnh dần thấm vào da thịt. Hắn đứng dậy, vươn vai một chút rồi rót cốc nước, thầm nghĩ về những tiềm năng to lớn của thị trường game PC lúc này. Tựa game này sẽ không chỉ là bước khởi đầu, mà còn là bàn đạp đưa hắn tiến xa hơn trên con đường công nghệ.
Gần sáng, Lê Thanh Hải hoàn thành bản demo đầu tiên của game. Chú chim nhỏ trên màn hình di chuyển mượt mà, vượt qua từng ống nước, và mỗi lần thất bại, âm thanh "thụp" vang lên, khơi gợi sự thách thức của người chơi.
Mỉm cười hài lòng, hắn tắt máy, lặng lẽ quay về phòng với tâm trạng nhẹ nhõm. Đặng Thu Hương vẫn còn đang say giấc, hơi thở đều đều phả ra từ đôi môi khẽ hé. Hắn ngồi xuống bên mép giường, nhìn nàng chăm chú. Trong lòng dâng lên cảm giác biết ơn, xen lẫn chút day dứt.
"Cô ấy luôn tin tưởng mình như vậy, mình nhất định sẽ không để nàng phải thất vọng," Lê Thanh Hải thầm nhủ.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng, vuốt ve vài sợi tóc lòa xòa trên gương mặt. Gương mặt yên bình khiến Lê Thanh Hải bất giác cảm thấy nỗ lực của mình thêm phần xứng đáng. Đột nhiên, Đặng Thu Hương bất ngờ trở mình, đôi mắt lờ mờ chợt mở ra. Thấy được một gương mặt to phủ kín trong tầm mắt, nàng giật mình lùi lại phía sau. Đến lúc khi nàng nhìn rõ trước mặt mình là ai thì khẽ nhíu mày, giọng vẫn còn ngái ngủ nói:
"Anh dậy sớm thế? Không ngủ thêm à?
"Không sao, anh có việc cần phải làm gấp. Mà em cứ ngủ tiếp đi, không cần phải lo cho anh đâu," Lê Thanh Hải mỉm cười ngốc nghếch, nhẹ nhàng đem chăn kéo lên cho nàng.
Đặng Thu Hương nhắm mắt lại, mơ màng đáp: "Ừ, nhớ giữ sức khỏe đấy..."
Lê Thanh Hải im lặng ngồi một lúc lâu, sau đó mới nhẹ chân nhẹ tay trèo lên giường, chui vào trong chăn, gắt gao đem nàng ôm vào lồng ngực. Dù cho quá khứ có thay đổi hay không, hắn sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Sáng sớm, ánh nắng loang lổ xuyên qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng rọi vào căn phòng trọ nhỏ, đánh thức Lê Thanh Hải. Hắn mở mắt, ánh nhìn trống rỗng hướng về trần nhà. Mặc dù chỉ ngủ chưa đầy hai tiếng, nhưng tinh thần lại tỉnh táo một cách bất ngờ. Trong lòng hắn vẫn còn một u cục không thể gỡ bỏ, như một tảng đá đè nặng khiến hắn không thể yên lòng mà ngủ tiếp.
Lê Thanh Hải nằm im, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mềm mại của Đặng Thu Hương, người vẫn đang say giấc bên cạnh. Nhìn gương mặt bình yên của nàng, trái tim hắn nhói lên từng hồi. Những ký ức đau lòng của kiếp trước lại ùa về như cơn sóng dữ. “Làm thế nào để ngăn cản chuyện này xảy ra đây?” Ý nghĩ đó cứ vang vọng trong đầu hắn, thôi thúc và ám ảnh như một lời nhắc nhở.
Kiếp trước, hôm nay chính là khởi đầu của mọi bi kịch. Buổi sáng, nàng vẫn rời nhà với nụ cười trên môi, chuẩn bị cho một ngày làm việc bình thường. Nhưng đến chiều, nàng lại ra đi mãi mãi vì một t·ai n·ạn kinh hoàng. Cái ngày ấy đã c·ướp đi tất cả hy vọng và ánh sáng trong cuộc đời hắn, khiến hắn chìm vào hố sâu của bóng tối và hối hận không dứt.
“Lần này, mình nhất định phải thay đổi tất cả,” hắn tự nhủ, ánh mắt rực lên ý chí. Nhưng phải làm thế nào đây? Ý nghĩ xoay vòng trong đầu hắn, nhưng Hải vẫn chưa tìm được giải pháp nào khả thi.
Trong một thoáng, hắn nảy ra ý định táo bạo và có phần ngốc nghếch. Nếu không thể nghĩ ra cách nào phức tạp hơn, thì ít nhất hắn có thể giữ nàng ở nhà hôm nay. Lê Thanh Hải nằm thêm một lát, rồi bắt đầu khẽ nhíu mày, giả vờ rên rỉ. “Hương...” Giọng hắn yếu ớt, vang lên như đang cố chịu đựng cơn đau. Đặng Thu Hương giật mình tỉnh dậy, đôi mắt tròn xoe đầy lo lắng: “Anh sao thế? Đau ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không sao...” Lê Thanh Hải thở dài, vẻ mặt nhăn nhó. “Chỉ là đau đầu, chắc tại hôm qua thức khuya quá thôi. Em cứ đi làm đi, anh nghỉ ngơi chút là ổn.”
Đặng Thu Hương ngồi dậy, đặt tay lên trán hắn để kiểm tra nhiệt độ, rồi lại nhìn vào mắt hắn đầy lo lắng. “Không được! Anh ở nhà một mình thế này, em không yên tâm!” Không để hắn có cơ hội thuyết phục, nàng lập tức cầm điện thoại gọi điện xin nghỉ làm.
Cả buổi sáng, Đặng Thu Hương không rời nửa bước, tất bật chăm sóc Lê Thanh Hải.