0
48 giờ sau, hệ thống máy chủ được nâng cấp thành công. Hải trực tiếp thông báo cho người chơi về vấn đề và tri ân họ bằng một sự kiện tặng vật phẩm miễn phí. Đây là bước đi chiến lược nhằm đảm bảo sự trung thành của người chơi và khôi phục sự ổn định trong cộng đồng.
Chỉ trong tuần đầu tiên, Huyền Thoại Bất Diệt vượt qua cột mốc 100.000 tài khoản đăng ký. Trò chơi nhanh chóng leo lên vị trí top 3 trên bảng xếp hạng game online Việt Nam, chỉ sau Võ Lâm Truyền Kỳ và MU Online. Thành công này không chỉ đến từ chất lượng game mà còn từ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của đội ngũ GameHub.
Sau ngày ra mắt thành công, Hải tổ chức một buổi liên hoan nhỏ tại văn phòng để cảm ơn đội ngũ.
“Chúng ta đã vượt qua thử thách đầu tiên,” Hải nói, ánh mắt vẫn sắc bén như ngày đầu. “Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Thành công hôm nay không phải để tự mãn, mà để nhắc nhở rằng chúng ta còn một hành trình dài phía trước. Chúng ta không chỉ muốn khẳng định mình mà còn muốn thay đổi cách người Việt nhìn nhận về game.”
Mọi người lắng nghe, và dù họ không nói ra, nhưng ai cũng hiểu rằng thành công này chỉ là bước đầu, và cuộc chiến sẽ còn tiếp tục. Nhưng ít nhất, họ đã chứng minh được rằng một công ty nhỏ như Global Tech Nexus và nền tảng GameHub vẫn có thể tạo ra sự khác biệt.
.....
Trụ sở chính Vinagame – Phòng họp.
Trong phòng họp, lãnh đạo cấp cao của Vinagame ngồi trước màn hình máy tính, nhìn vào báo cáo doanh thu gần đây. Hắn không thể giấu được sự lo lắng trong ánh mắt.
“GameHub đang phát triển nhanh hơn chúng ta nghĩ,” hắn nói, giọng có phần căng thẳng. “Chúng ta đã đứng đầu lâu nay, nhưng họ đang tiến rất gần. Sức ép từ họ ngày càng lớn.”
Hắn đặt bút xuống, nhìn vào đống báo cáo và suy nghĩ. Mọi thứ đang thay đổi nhanh chóng, và có vẻ như thời điểm để hành động đã đến.
“Chúng ta cần phải làm gì đó ngay bây giờ,” hắn nói, giọng quyết đoán. “Không thể để họ vượt qua được.”
.....
Quận 3, Sài Gòn.
Trụ sở chính Global Tech Nexus - Văn phòng.
Hải đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn ra những con phố Sài Gòn sáng đèn. Dù bên ngoài có vẻ tĩnh lặng, trong đầu hắn mọi thứ đang rất rõ ràng. Kế hoạch cho tựa game tiếp theo đang dần hình thành, và hắn biết đã đến lúc bước vào một cuộc chiến mới.
“GameHub đang lớn mạnh, nhưng chúng ta cũng không thể đứng im,” Hải nghĩ. “Đã đến lúc phải có động thái lớn để giữ vững vị thế của mình.”
Hắn quay lại bàn làm việc, ánh mắt đầy quyết tâm. Một chương mới sắp bắt đầu, và lần này, hắn sẽ không để bất kỳ ai vượt qua mình.
.....
Ngày 25/11/2006.
Tiếng khóc đầu tiên vang lên trong phòng sinh, phá tan bầu không khí căng thẳng ngoài hành lang. Hải đứng tựa vào tường, đôi tay siết chặt như muốn trấn an chính mình. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sự chờ đợi kéo dài khiến hắn cảm thấy thời gian như ngừng trôi.
Cánh cửa phòng sinh bất ngờ bật mở. Một bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang và nở nụ cười nhẹ nhàng: “Chúc mừng anh, cả mẹ và bé đều khỏe mạnh. Là một bé gái rất xinh xắn!”
Hải gần như sững người. Hắn cảm thấy lồng ngực mình như được giải tỏa khỏi một tảng đá lớn. Hắn bước tới, đôi chân run rẩy vì xúc động:
“Cảm ơn... cảm ơn bác sĩ.”
Không đợi thêm giây phút nào, Hải bước vào phòng sinh. Hương đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, tóc ướt đẫm mồ hôi. Nàng mỉm cười yếu ớt khi thấy hắn, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc.
“Anh vào đây,” nàng thì thào, giọng khẽ run vì kiệt sức nhưng vẫn tràn ngập tình cảm.
Hải ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng và nhẹ nhàng siết chặt. Bên cạnh nàng, một sinh linh nhỏ đỏ hồng nằm cuộn mình trong chiếc khăn trắng, đôi mắt nhắm nghiền, vẻ bình yên.
“Em vất vả rồi,” Hải khẽ nói, giọng khàn đặc vì xúc động.
Hương nhìn hắn, nụ cười nở rộng hơn: “Con gái mình đáng yêu quá, phải không anh?”
Hải cúi xuống nhìn đứa trẻ, trái tim tràn đầy niềm hạnh phúc. Hắn khẽ vuốt nhẹ má con, cảm nhận sự mềm mại của làn da non nớt.
“Đáng yêu thật. Con giống em.”
Hương bật cười khẽ, giọng cười tuy yếu ớt nhưng đầy niềm vui. Nàng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sau cơn mệt mỏi kéo dài. Hải vẫn ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi hai mẹ con. Hắn thầm thì trong lòng: “Từ giờ, em không phải chịu bất kỳ đau đớn nào nữa. Ta sẽ bảo vệ mẹ con em bằng mọi giá.”
Sáng hôm sau, Hải làm thủ tục khai sinh cho con. Nhìn vào tờ giấy trên bàn, hắn bất ngờ đưa ra một quyết định táo bạo.
“Tôi muốn đặt tên con là Đặng Lê Minh Châu,” Hải nói với nhân viên hộ tịch.
Người nhân viên ngạc nhiên, hỏi lại: “Anh chắc chứ? Đặt họ mẹ làm chính, ít người làm vậy lắm.”
Hải mỉm cười, trả lời dứt khoát: “Vì mẹ của con bé xứng đáng. Minh Châu là viên ngọc quý, là tất cả những gì tôi muốn dành cho cô ấy.”
Khi Hương biết chuyện, nàng lặng người, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Nàng không tin vào tai mình:
“Anh... anh thật sự làm vậy sao?”
“Phải. Vì em đã hy sinh quá nhiều rồi. Đây là điều nhỏ bé nhất anh có thể làm để bù đắp cho em.”
Hương không nói thêm, chỉ siết chặt tay hắn, đôi mắt long lanh nước.
Minh Châu không chỉ là niềm hạnh phúc của Hải, mà còn là nguồn động lực to lớn thúc đẩy hắn không ngừng tiến về phía trước. Hắn muốn con gái lớn lên trong đủ đầy, được sống một cuộc đời không thiếu thốn điều gì.
Nhưng chính điều này cũng đẩy áp lực đè nặng lên vai Hải. Hắn biết rằng nếu thất bại, những hy vọng và lời hứa hắn từng dành cho gia đình sẽ trở nên vô nghĩa.
Dù tình cảm giữa Hải và Hương ngày càng sâu sắc, nhưng áp lực từ công việc khiến Hải thường xuyên mệt mỏi. Những đêm dài, hắn trở về nhà trong tình trạng kiệt sức, chỉ kịp nhìn Hương và con trước khi chìm vào giấc ngủ.
Hương không phàn nàn, nhưng ánh mắt nàng đôi khi phảng phất chút buồn. Dẫu vậy, nàng vẫn im lặng ủng hộ hắn, hy vọng rằng những cố gắng của hắn rồi sẽ được đền đáp.
Trên đường lái xe về từ bệnh viện, Hải nhìn qua kính chắn gió, ánh mắt xa xăm. Hắn biết rằng, từ giây phút Minh Châu cất tiếng khóc đầu tiên, cuộc đời hắn đã bước sang một trang mới. Không chỉ còn là những hoài bão cá nhân, mà giờ đây, hắn phải nỗ lực vì một gia đình nhỏ bé mà hắn yêu thương.
“Minh Châu, bố hứa sẽ cho con một tương lai rực rỡ nhất. Đây là lời thề của bố,” hắn khẽ thì thầm, giọng nói hòa lẫn với tiếng gió nhẹ bên ngoài.
Sáng sớm, Hải ngồi lặng lẽ trong thư phòng. Ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên khuôn mặt đầy suy tư của hắn. Những tiếng gõ phím vang lên đều đều, nhưng tâm trí hắn không hoàn toàn tập trung vào công việc hiện tại. Minh Châu đã chào đời hơn một tuần, mang lại niềm hạnh phúc vô bờ cho gia đình hắn, nhưng cũng khiến hắn cảm nhận rõ hơn về trách nhiệm.
Hương bước vào phòng, tay cầm một cốc cà phê nóng. Nàng đặt cốc xuống bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện và quan sát hắn một lúc lâu.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Hải ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười: “Vẫn là công việc thôi. Anh đang suy nghĩ về hướng phát triển tiếp theo cho GameHub.”
Hương chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt nàng vừa lo lắng vừa chờ đợi. Sau một thoáng im lặng, nàng lên tiếng: “Em có một ý tưởng. Không biết có thực tế không, nhưng em nghĩ anh nên nghe thử.”