Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 10: Lục Cửu tấn công (tám)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Lục Cửu tấn công (tám)


“Khiến cho nàng ta ngột ngạt, nàngkhônglàm cho chúng ta tức nữa?”

Tây Thi ở trong phòng, vòng tới vòng lui chơi quanh chân Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng sợ đạp phải nó, gạt gạt nó quamộtbên, nhưng nó lại tưởng là Mộ Khanh Hoàngđangchơi với mình, liền lè lưỡi l**m l**m ngón tay Mộ Khanh Hoàng.

Tiểu Từ thị liềnnói: "Vẫn là bụng Tú Ngọckhôngchịu thua kém, chứ như Mộ Khanh Hoàng kia, thân phận có quý có trọngthật, nhưngđãthành thân gần nửa năm rồi mà cái bụng chả cómộtchút động tĩnh nào."

Ngọc Khinh khéo tay nhưng lạikhôngkhéo miệng, nếu là Ngọc Loan ở đây, sớmđãlíu ríunóikhôngngừng.

Tiểu Từ thị khóc như Lưu Bị, vội vàng gọi ngườiđithông báo Mộ Khanh Hoàng để nàng đến ngăn cản.

“Được.” Mộ Khanh Hoàng cườinói.

Triều Dương viện.

"Dù sao conđãđắc tội với nàng ta,khôngsợ đắc tội thêm lần nữa." Lục Từ Thị liếc nhìn tiểu Từ thị, "Thái độ của Mộ Khanh Hoàng đối với con, con cảm thấy thế nào?"

Ngọc Khinh thấy bọn tỷ muội đều có việc phải ra khỏi phòng làm, nàng liền lấy ra giỏ kim chỉ, cầm gối thêu ngồi xuống bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, im lặng thêu túi thơm, hoa văn chính là sen hồng mà Mộ Khanh Hoàng thích. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Từ thị hạ thấp giọngnóivới Lục Từ Thị: "Hay là cưới về trúngmộtcon gà máikhôngđẻ trứng rồi?"

Ngọc Khinh ngẩng đầu, nghiêm túcnói: "Nô tỳ nguyện ý."

"khôngchohắnđặt chân vào đây nữa,hắnđãkhôngcòn xứng rồi. Mấy người các ngươi cũngđãthấy, trong lònghắnkhôngcó ta, ta cần gì phải cưỡng cầu."

"Quận chúa, hòa lykhôngphải là chuyệnnhỏ, ngài nên nghĩ lại." Ngọc Khê khuyên nhủ.

Lục Từ Thị trừng tiểu Từ thịmộtcái, "Đừngnóibậy, mau mau phái ngườiđiđón Tú Ngọcđi."

Mộ Khanh Hoàng buồn bã thở dài, đưa "Úy liễu tử"cho Ngọc Châu, "điđưa cho Lục Cửu."

“Lòng tađãquyết, các ngươi cũngkhôngcần khuyên nữa."Nghĩ lạimộtđời, lãng phímộtđời của mình, thế là quá đủ rồi.

Có lẽ đến sau này, tìnhyêucủa nàng đối với Lục Mạođãthànhmộtloạikhôngcam lòng,rõràng ta vì ngươi mà bỏ ra nhiều như vậy,rõràng ta dùng hết toàn lựcyêungươi, vì sao ngươikhôngyêuta chứ?

"Vâng."

​Lục Từ Thị ănmộtcái bánh ngọt hoa hồng, uống nước trà rồinói với tiểu Từ thị ngồi ở bên cạnh: “Dùng danh nghĩa của con đón Tú Ngọc vào phủ ở vài ngày.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nước mắt dễ khô, lúc thương tâm cũng dễ dàng hồi phục, nhưng tâm huyết giao ra ngoài,mộtgiọt chính làmộtgiọt, muốn thu hồi cũngkhôngđược.

"Ỷ là quận chúa, nàng tamộtchút cũngkhôngthèm đặt chúng ta vào mắt. Có con dâu cháu dâu nhà nào mà dám đối đãi với mẹ chồng cùng bà nội chồng như thếkhông, lại còn khéo ăn khéonói, làmmộtthôimộthồi gì mà hiếu với chả kính,thậtđúng là mới nghe lần đầu." Tiểu Từ thị tức giậnnói.

Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng chiều giăng đầy trời, Phúc Khánh Đường lại vô cùng ầm ĩ. Trường Ninh hầu cầm roi, đuổi theo Lục Cửu nhảy nhót lung tung khắp sân.

"Ta xemmộtchút." Mộ Khanh Hoàng nhận lấy, thấytrênbìa sách viết ba chữ"Úy liễu tử",mở ra, thấy mấy trang sách bên trong đềuđãố vàng, liềnnói: “Làmộtcuốn sách cổ, ta lạikhôngtài nào nhớ nổi sách này từ đâu ra.”

Lục Từ Thị khẽ hừmộttiếng, “Khiến nàng ta ngột ngạt chỉ làmộtphần thôi, quan trọng nhất là áp chế khí thế của nàngmộtchút. Mạo Nhi cực kỳyêuTú Ngọc, nếukhôngphải do cả hai chúng ta bắt buộc thằng bé phải cưới quận chúa, thằng bé cũngsẽkhôngcưới. Mạo Nhikhôngthích nàng, thậm chí chán ghét, nhưng quận chúa lạiyêuthích Mạo Nhi của chúng ta. Tú Ngọc vừa đến, Mạo Nhi hẳnsẽở bên cạnh Tú Ngọc, chẳng phải nàng tasẽphảimộtmình trông phòng sao. Đến lúc đó nàngkhôngđến cầu xin hai người chúng tathìcòn có thể cầu xin ai giúp nàng kéo trượng phu về lại trong phòng mình chứ. Chẳng lẽ nàngkhôngbiết xấu hổđixin thánh chỉ, làm cho trượng phu của nàng phụng chỉ ngủ với nàng?”

Đối với Lục Mạo, trong lòng Ngọc Khê cũng là tức giận.

Đến cuối cùng, thứ mà nàngkhôngbỏ được, chính là tâm huyết, là những cái giá mà nàngđãtrả.

“nóibậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời này rất th* t*c, nhưng Lục Từ Thị xuất thân thôn quê,khôngđổi được thói quen, thỉnh thoảngsẽphát ramộtvài lời th* t*c.

Cuối cùng nàng nhìn thoáng qua đống sách chất đầy trong phòng, những cuốn sách mà mình từng tự tay sao chép từng cuốnmột,nóivới Ngọc Khê: “Cầm ổ khóa đến, khóa phòng này lại,khôngcó lệnh của takhôngđược phép mở lại."

Tiểu Từ thị cầm khăn che miệng cười, "Vẫn làcôcó biện pháp, vậy con phái xeđiđón đây."

(1)mộtcâu trong bài “Cán khê sa” của Nạp Lan Tính Đức, ý là “lại càng thích đọc sách uống trà”.

Edit: Diệp Nhược Giai

“Ai da.” Ngọc Châu buông sách xuống, đứng lên ôm Tây Thi, nó cònkhôngvui hướng về phía Mộ Khanh Hoàng sủa gâu gâu.

Luận gia thế, luận tướng mạo, luận tài năng, ta tự phụ rằng mìnhkhôngthua bất kỳ ai trong các nàng, vì sao ngươi lạikhôngyêuta?

Thấy vẻ mặt Mộ Khanh Hoàng bất thường, Ngọc Khênhẹgiọngnói: "Nếu quận mã muốn đọc sách..."

Tiểu Từ thị lau vụn bánh ngọt nơi khóe miệng, mang theomộtchút ý oán giận, nhìn Lục Từ Thịnói: "côlại muốn dùng chiêu hạ thấp con để nịnh nọt quận chúathìcũngkhôngcần dùng chuyện đó để chế giễu con chứ, cứ như là con hẹp hòi lắm ấy. Chỉ làmộtđứa con thứ thôi,hắncũng chả uy h**p nổi Mạo Nhi. Còn nữa, vì con mượn tay nàng để xử trí Phượng Lâu Xuân, nàngđãbất mãn với con rồi, bây giờ ngài lại còn bảo con giả trang mặt đenđiđón Tú Ngọc đến, khiến nàng ngột ngạt, trong lòng nàng chắcsẽhận con c·h·ế·t."

Chương 10: Lục Cửu tấn công (tám)

Thấy Mộ Khanh Hoàngđãquyết ý, Ngọc Khê thở dàimộttiếng, "Như Ngọc Loannói, quận mã làmộtkẻ mù,hắncũngthậtsựkhôngxứng với quận chúa. Nếu quận chúađãquyết ý, vậy nô tỳ liềnđiphân phó ma ma nha hoàn với nhóm gia đinh phía dưới,khôngđối xử vớihắnnhư quận mã nữa.”

Mộ Khanh Hoàng bị Ngọc Loan chọc cười, “Rồi rồi rồi, ở trong mắt các ngươi, ta là tốt nhất, đương nhiên là ai cũngkhôngxứng được rồi. Ngọc Châu, ngươi mau đưa sáchđiđi.”

Ngón tay Mộ Khanh Hoàng bị l**m ngưa ngứa, nở nụ cười, "Ngọc Châu, ngươi mau đến đây ôm nóđiđi, đừng để nó quấy rầy ta nữa.”

Ngọc Loan xoay người vào trong phòng tìm ngọc bài của Mộ Khanh Hoàng.

Bốn nha hoàn đều giật mìnhkhôngít, Ngọc Loan lại cao hứng, "Nô tỳ sớmđãkhôngvừa mắt quận mã,khôngphải, sớmđãkhôngvừa mắthắnrồi.hắnlà cái quái gì chứ, quận chúa thíchhắn, đó là phúc khítu luyện tám đời củahắn,hắnlại dám làm bộ làm tịchkhôngthích quận chúa. Nô tỳ thấyhắnchính làmộttên mù, hoàn toànkhôngxứng với quận chúa."

Lục Mạo thích đọc sách trữ sách, sách trong cả phòng này đều là do nàng tìm đến cho Lục Mạo, thư phòng này cũng là nàng vì Lục Mạo bố trí, mỗi lần Lục Mạo đến Triều Dương việnqua đêm chỉ thích ngủ ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bốn nha hoàn tính tình khác nhau, nhưng giống nhau là đều cực kỳ trung thành. Nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh xắn của Ngọc Khinh, Mộ Khanh Hoàng cảm thấykhôngnỡ, thở dàinói: "thậtmuốn các ngươi đều có thể theo ta đến già.”

"Ngọc Loan, ngươi cầm ngọc bài của ta vào trong cungmộtchuyến,nóisáng mai ta hồi cung vấn an phụ thân cùng mẫu phi."

Ngọc Loan tìmmộtlúc lâu, rút ramộtquyển sách từ tầng thấp nhất của giá sách, "Quận chúa, hình như cuốn nàynóiđến chiếnsự."

"Nếukhôngmuốn hai người chúng ta sau này cứ phải chịu cơn tức như thế,thìcon mau mauđiđón Tú Ngọcđi.”

Ngươi có thể xem hoa khôi Phượng Lâu Xuân là tri kỷ, có thểyêusâu sắc quả phụ Ninh Tú Ngọc, có thể thương tiếc Sầm Tiểu Mạn, nhưng vì sao ngươi lạikhôngyêuta?

Lục Từ Thị thở dài.

Lục Từ Thị lạinói: "Tú Ngọcđangmang thai, được sáu tháng rồi, con dùng xe ngựa củacôđiđón, trải chăn mềnthậtdầy trong xe, đừng để cho Tú Ngọc bị xóc nảy. Làcôủy khuất đứa bé kia."

Mộ Khanh Hoàngđiđằng trước, Ngọc Khê cùng ba nha hoàn còn lại ở phía sau,đitừ thư phòng ra đến phòng khách, Mộ Khanh Hoàng ngả người lên gối,nói: “Tanóicho các ngươi nghe ý nghĩ trong lòng tamộtchút. Tađãkhôngmuốn sống cùng vớihắnnữa, địnhsẽhòa ly, đừng xemhắnlà quận mã mà đối đãi nữa.”

Nhị lão gia tự mình cầm gậy, sai người đặt Lục Mạo lêntrênghế dài mà đánh. Nhị lão gia đánh nhi tử làthật, gậy nào gậy nấy đều đâm vào thịt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vốn muốn khiến cho Lục Mạo ngạc nhiên mừng rỡ, vốn cho rằng những ngày sau khi cưới của mìnhsẽlà những ngày "Đổ thư tiêu đắc bát trà hương” (1), nàng ôm ấp ước mơ tốt đẹp nhất mà đến, lại nhận được kết cục làmộtđời oán hận, bị ghen tị cùngkhôngcam lòng che mờ hai mắt, mấtđi tấm lòng vốn có.

Ngọc Khinh đỏ mặt, "Nô tỳkhônggả đâu, cũngkhôngkén rể,đitheo quậnchúa cả đời."

“Vâng.”

Mộ Khanh Hoàng lại cẩn thận xem kỹ quyển sách, sờ sờ trang giấy,khôngphải là thứ thường dùng trong cung, trang bìa, kiểu đóng sách cũngkhônggiống xuất ra từ trong cung. Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu, nhìnmộtlượt qua giá sách, mấy cuốn sách này đều do nàng tự tay chép lại từ Văn Uyên các. Từ khi biếtrõLục Mạo là vị hôn phu của mình, động tâm vớihắn, nàng liền bắt đầu chép, mãi cho đến khi gả cho Lục Mạo, những cuốn sách này liền trở thành đồ cưới mà nàng đem theo từ đông cung đến đây.

“Vâng ạ.” Ngọc Châu đápmộttiếng vang dội, cầm sáchđi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Lục Cửu tấn công (tám)