Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 12: Lục Cửu tấn công (mười)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Lục Cửu tấn công (mười)


Mộ Khanh Hoàng hoàn toànkhôngsợhắn, ngồi vữngtrênghế, "Tađãsớmnóirồi, ta là vì chán ghét mà vứt bỏ ngươi, ngươi thích ai,yêuai, xem ai là tri kỷ, đềukhôngđáng để ta quản. Bây giờ ta gặp ngươi liền cảm thấy cán ghét, quyết tâm hòa ly, đừng bày ra dáng vẻ thối tha đó mà nhìn ta nữa. Nếu ngươi có gan, cứ thử chạm vào tamộtcái xem.”

Lục Mạo sớmđãbiết Mộ Khanh Hoàng đến, đợi nàng ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới mở mắt ra, như có nhưkhôngliếc Mộ Khanh Hoàngmộtcái, nhàn nhạt “ừ”mộttiếng, rồi lại bày ra bộ dángkhôngmuốn đáp lời Mộ Khanh Hoàng.

Lục Cửu dùngmộtđầu ngón tay đẩy ramộtbên, thấy bên trong đựng bốn năm con chuột to đùng đen thui,trênmặt nở nụ cười, lại nhìn qua mấy cái túi tođangđộng đậy nhúc nhíctrêntay ba gã sai vặt kia, "Mỗi túi đều có bốn năm con?"

Kim Nê cũng vộinói: “Nô tài với Hương Trần bắt trong nhà mình, khẳng định làkhôngai trông thấy."

"Cái gì?" Lục Mạo ngạc nhiên, trong nội tâm khẽ nổi lên gợn sóng.

Dùng xong bữa tối, Mộ Khanh Hoàng đuổi hết người hầuđi,mộtmình qua phòng bên gặp Lục Mạo. Khi ấy Lục Mạođangnằm sấptrêngối dựa, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi Mộ Khanh Hoàngnóira câunóimà nàng vốn tưởng rằng rất trầm trọng,thìngược lại, chỉ như phun ramộtngụm khí, thoải mái cười khẽ.

mộtlát sau, bốn gã sai vặt của Lục Cửu, hai cặp huynh đệ Kim Nê Hương Trần, Bạch Cẩm Ngọc Cái, mỗi người mang theomộttúi vải màu xám chạy về.

Vì vẫn còn danh phận phu thê, Mộ Khanh Hoàng suy nghĩmộtchút, liền để cho Lục Mạo tạm thời ngủở phòng bên cạnh.

Edit: Diệp Nhược Giai

"Đây là chuyện giữa ta với ngươi, takhôngliên lụy đến Phượng Lâu Xuân cùng Ninh Tú Ngọc của ngươi, vì sao ngươi nhất định phải kéo Lục Cửu vào?!” Mộ Khanh Hoàng bị chọc tứckhôngnhẹ, cũng lạnh lùng nhìn Lục Mạo.

Mộ Khanh Hoàng hít sâumộthơi, nhẫn nại tính tình, lặp lại: "khôngphải là vì Phượng Lâu Xuân, là ta Mộ Khanh Hoàng muốn hòa ly với ngươi, ta vì chán ghét mà quyết tâm vứt bỏ ngươi. Lục Mạo,khôngphải ngươi cũng hết sức chán ghét ta sao, nếu hai chúng ta đềuđãnhìn nhau chướng mắt, vậythìcũngkhôngcần hành hạ nhau nữa, hòa lyđi."

"Tốt nhất là vậy.” Lục Mạo chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, lạnh nhạt kiêu ngạonói: “Từ khi quyết định cưới ngươi, ta liền nhịn đau chặt đứt tình cảm với Tú Ngọc, cho nên ngươi yên tâm, Tú Ngọckhôngthể nào uy h**p ngươi được. Tasẽthử thích ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi đừng làm những thứ khiến ta chán ghét nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mắt thấy trời cũng sắp tối, Lục Cửu nóng nảy vò đầu bứt tai, vòng tới vòng lui trong hành lang.

Lục Cửu ha ha cườimộttiếng, "Tađangkhen các ngươi đó chứ. Đúng rồi, có ai thấy các ngươi bắt chuộtkhông?”

"Ta thành toàn ngươi, chúng ta hòa lyđi."

"khôngcó." Hương Trần có gương mặt vuông vức, tướng mạo đường đường, cũng giống nhưanhtrai ruột Kim Nê củahắn, nhìn vô cùng khôi ngô, tính tình lạithậtthà chất phác hơn Kim Nê, lắc đầu đầu tiên.

"khôngcó gì đáng ngại."


Lục Mạo bỗng dưng nắm chặt tay, thoắt cái quay đầu lại, chịu đựng đau đớn nơi xương cụt, ngồi dậy nhìn Mộ Khanh Hoàng, trừng mắt lạnh lùng, châm chọc khiêu khích, “Xem ra ban ngày takhôngcó oan uổng ngươi, ngươi với Lục Cửu có quan hệ bất chính.”

Rốt cuộc Lục Từ Thị vẫn chuyển Lục Mạo đến đây.

Lục Mạo sít sao siết chặt quả đấm, trong lòng hoảng loạn bực bội, "Hòa ly há có phải là trò đùa, ngươi cho ta thời gian suy nghĩ.”

Hương Trần hơi xấu hổ, lập tức khai báo: “Nô tài vớianhtraithìlại giảm bớt việc, trực tiếp cưỡi ngựa đến miếu của bọn ăn mày ở thành tây, chi ramộtít bạc, thuê đám ăn mày bắt hộ. Thế tử gia, như vậy có ảnh hưởng gìkhông?”

"Có ý gì?" Lục Mạo nhíu mày,khôngvui nhìn Mộ Khanh Hoàng.

"Mộ Khanh Hoàng, ngươi muốn dùng hòa ly uy h**p ta?" Lục Mạo khinh miệt nhìn Mộ Khanh Hoàng,khôngkiên nhẫnnói: “Chỉ vìmộtPhượng Lâu Xuân mà ngươi phải dùng đến hòa ly để uy h**p ta? Mộ Khanh Hoàng, ngươithậtsựkhôngkhiến ta vừa mắt nổi. Thu hồi ý tưởng dơ bẩn của ngươiđi, giữa ta với Phượng Lâu Xuânlà trong sạch, ta chỉ tán thưởng tài nghệ của nàng, xem nàng như tri kỷ mà thôi, ngươikhôngcần vô cớ gâysự. Takhôngmuốnnóichuyện với ngươi nữa, muốn nghỉ ngơi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Khanh Hoàng hừ lạnh, đời trước, vào lúc này, chuyện giữa Lục Mạo với Ninh Tú Ngọc, nàng vẫn cònđangbị che mắt lừa gạt. Nhìn Lục Mạo giả vờ nhưthật, nàng liền cảm thấy phiền chán.

Mộ Khanh Hoàng tự mình mang ghế hoa hồng đặt bên cạnh, yên ổn ngồi xuống, nhìn qua Lục Mạo mở miệng, "Đau đúngkhông?"

"Ngươi làm gì Tú Ngọc?!” Lục Mạo giận dữ, đứng bật dậy, từtrêncao nhìn xuống Mộ Khanh Hoàng.

"Thế tử gia, bắt về đây rồi, ngài nhìnmộtchút xem có đủ haykhông." Kim Nê có dáng người khôi ngô dẫn đầu,điđến bên cạnh Lục Cửu, kéo ra sợi dây cột túi, hé ramộtlỗ cho Lục Cửu nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 12: Lục Cửu tấn công (mười)

“Sao, ngươi nghĩ rằng ta là vì biếtrõchuyện giữa ngươi với Ninh Tú Ngọc nên mới đòi hòa ly?" Giờ phút này, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy Lục Mạo hết sức chán ghét, bỗng dưng đứng lên, lạnh lùngnói: “Ta lặp lại lần nữa, cũng làmộtlần cuối cùng. Ta muốn hòa ly với ngươi,khôngliên quan đến bất kỳ người thứ ba nào khác ngoài ta và ngươi. Là ta, Mộ Khanh Hoàng, chán ghét mà vứt bỏ ngươi, ghê tởm ngươi,khôngmuốnở cùng với ngươi nữa. Lần nàyđãnghe hiểu chưa?! Lục Mạo, đừng quá tự coi trọng mình, Mộ Khanh Hoàng tasẽkhôngđứng mãimộtchỗ chờ ngươi quay đầu lại. Hòa ly, lòng tađãquyết, nếu ngươi thức thời, chúng ta đến vui vẻ chia tay vui vẻ. Còn nếu ngươikhôngthức thời, vậy đừng trách ta nhẫn tâm.”

"Lục Mạo, xem ta như kẻ ngốc mà đùa giỡn, trong lòng ngươi xem thường ta biết bao nhiêu. Ta đường đường là quận chúa, bị ngươi trêu đùa nửa năm còn chưa đủ sao, ngươi lại vẫn còn muốn gạt ta tiếp. Lục Mạo, ngươi có còn thể diện gì haykhông?”

“Nếu để các ngươi làm chínhsự, trong lòng ta có lẽsẽcó chút lo lắng, nhưng sai các ngươi làm mấy chuyện loại này, ta cực kỳ yên tâm.”

Lúc đó, đèn vừa được thắp, Lục Cửu nhìn sắc trời tối dần, mắt phượng nhìn về hướng Triều Dương viện, gian gian cườimộttiếng.

"Thế tử gia, ngài muốn mấy con chuột này làm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thế tử gia, ngàinóithế làđangkhen hayđangchê bỏ bọn nô tài thế.” Bạch Cẩm cao hơn Ngọc Cái nửa cái đầu, dáng người cao gầy nhăn mặtnói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Khanh Hoàng cười, “Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo bố thí tamộttiếng của ngươi, ta liền cảm thấy buồn cười, ngươi thựcsựcho rằng tađangquan tâm ngươi à? Chẳng qua ta muốn biết ngươi ‘đau’thậthaykhôngthôi, biếtrõngươi "đau" ta liền vui vẻ."

“Gì mà liên quan đến Tú Ngọc, Mộ Khanh Hoàng, ngươi đừng có càn quấy." Sắc mặt Lục Mạo thay đổi.

Lục Mạo xoay đầu vào trong, để lại cho Mộ Khanh Hoàngmộtcái ót.

Triều Dương viện.

"Nhìn vẻ mặt lúc này của ngươi, nếu là trước kia, hiển nhiên tasẽđau lòng, sau đó liền nhượng bộ. Vìyêumà sợ, thấy ngươi mất hứng, ta liền mất hứng theo, lo điều mà ngươi lo, buồn điều mà ngươi buồn. Ngẫm lại trước kia, tathậtsựlà quá nuông chiều ngươi. Lục Mạo, ta mệt mỏi."

Ngọc Cái trắng nõn thanh tú, vừa cười lênthìlông mày đôi mắt dường như đều nhiễm lên nét vui vẻ,nói: “Cái túi trong tay nô tài đựng sáu con chuột cực bự, ba đen ba xám, đuôi rất dài. Ngài nhìnmộtchút xem?”

Lờinóiđến đây, Mộ Khanh Hoàng phát ramộttiếng mỉa mai giễu cợt.

"Đương nhiên có chỗ dùng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Lục Cửu tấn công (mười)