Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Lục Cửu tấn công (mười hai)
Lục Cửu biếtmộtkhi mình gặp phải tiểu phượng hoàng liền trở nên lúng túng,hắncũng biết dáng vẻ mình lúc này nhất định là càng sợ hãi, nhưnghắntự nhắc mình là phải thay đổi, cố giữ vững trấn định, ngồi thẳng lưng, hắng giọngmộtcái, nhìn chằm chằm vào đồ rửa bút hình hoa sen đặttrênthư án,nói: “Nghe thấy nàngnói, nàngkhôngyêuhắncũngkhônghậnhắn, ta cảm thấy tiểu phượng hoàng nàngnóirất hay, nên đối xử vớihắnnhư ngườikhôngquen biết là tốt nhất. Hận vìyêumà ra, nếuđãkhôngthương, vậythìcũngkhôngcần phải hận, chỉ cần xem Lục Mạo nhưmộtlàn khói, gió thổi qua liền tan biến mất. Ta, ta..."
Nhưng nàngđãquên, đây là thư phòng, trong thư phòng cũngkhôngcó giường dư, tối nay Ngọc Khê cùng Ngọc Loangác đêmđãbị nàng đuổi về ngủ rồi.
, Lục Cửu tỉnh lại, khẽ lắc lắc chân, pháthiệnđãtê nhức cứng đơ, cả người lạnh ngắt.
Edit: Diệp Nhược Giai
"Ta ở đây!" Lục Cửu thoắt cái ngẩng đầu lên tiếng.
Nghe Mộ Khanh Hoàngnóinhư vậy, Lục Cửu hơi nóng nảy, hai bàn tay kích động chụp lấy tay Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu phượng hoàng nàngkhôngcần thay đổi, tathích dáng vẻ kiêu căng của nàng.khôngkhôngkhông, dáng vẻ nào của nàng ta cũng thích tất, trầm tĩnh, bễ nghễ, mỉm cười, đọc sách… ta đều thích."
"Cút!" Mộ Khanh Hoàngkhôngbiết sao, trông thấy bộ dạng kinh sợ này củahắnlại muốn cười, nhưng nàng vẫn cònđangtức giận, tức giận xen lẫn vui vẻ, nghẹn đến khó chịu,Mộ Khanh Hoàng đưa lưng về phía Lục Cửu, chỉ ra ngoài cửa sổ, lạnh giọng đuổi người.
hắntrung thành với hoàng đệ, rốt cuộc là do hoàng đệ phụhắn.
Thoắtmộtcái lại tức giậnnói: "Đêm khuya xông vào viện của ta, đêm hôm khuya khoắt lại nán lạikhôngchịuđi, ngươi muốn làm gì?"
Thấy Mộ Khanh Hoàng tứckhôngít, trong lòng Lục Cửu sợ c·h·ế·t rồi, bước chânnhẹnhàng, lại ôm cổ Mộ Khanh Hoàng.
"Vào, đừng kinh động người khác.” Mộ Khanh Hoàng ngồi imkhôngđộng, nhìn Lục Cửu, khẽ lặp lại.
"Ta cũngkhôngnghĩ tớisẽnóira những lời kia, nhưng lờinóiđãđến bên miệng, lơ đãngnóira lại là suy nghĩthậtsựtrong lòng ta, trước đó suýtthìlại chui vào ngõ cụt, cho nên ta đeomộtchuỗi tràng hạt." Khanh Hoàng giơ cổ tay lên cho Lục Cửu xem vòng tay của mình, "Ta muốn học làmmộtngười bình thản.”
Cái người này…
Sao tiểu phượng hoàng còn chưađingủ?
khôngphải Lục Mạo thường haynói, nàng áp chếhắn, khống chếhắnsao. Vậythìnàngsẽbuông tay, đểhắnđược sống cuộc sống tự do tự tại màhắnmuốn.
"Lục Cửu, ngươi có buông ra haykhông?”Mộ Khanh Hoàng ngừng giãy, quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Lục Cửu.
hắngiơ ngón tay chỉ về hướng mặt trăngđãlặn về tây, “Muộn quá rồi, nên ngủđithôi.”
Nhưng Lục Cửu vẫn buông tay, rốt cuộchắnvẫn sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của Mộ Khanh Hoàng, cuống quít nhảy qua cửa sổ chạy trốn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưngthậtsựlàđãquá muộn, thức trắng đêm thế này, mai lại còn phải dậy sớm vào cung, sợ làsẽchóng mặt khó chịu mất.
thậtkhôngngờ,hắnlại vượt quá dự đoán của mọi người, đánh thắng trận. Sau này, dưới hoàn cảnhkhôngcó lương thực,hắnvẫn còn chiến đấu đến khoảnh khắc cuối cùng. Khi bị loạn tiễn xuyên tim chếttrênchiến trường,khôngai nhặt xác, là nàng phái ngườiđithu gom hài cốt củahắn, chởhắnvề Trường Ninh Hầu phủ.
Nhìn cánh cửa sổ lay động, Mộ Khanh Hoàng hừ lạnh, “Đồ vô liêm sỉ.”
Cửa sổ thư phòng mở hé, gió khẽ thổi vào, làm lung lay làn khói tỏa lượn lờtrênthư án bằng gỗ tử đàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhớ tới dáng vẻ kinh sợ của Lục Cửu lúc nãy, rốt cuộc nàng nhịnkhôngđược, cười rộ lên.
Trăng ngả về phía lầu tây, tiếng mõ vang lên báo hiệuđãđến canh bốn
Lục Cửu vội vàng dùng tay áo laumộtcái, da mặt đỏ rực, lắp ba lắp bắpnói: "Ta ta ta..."
Hồi ấy, ngày màhắnmặc áo giápmang binh rời kinh, nàng đứngtrêntường thành, nhìnhắnkhoáctrênngười bộ giáp màu đen, choàng áo choàng màu đỏ tươi, đầu đội mũ bạc tua đỏ, ngồitrênlưng ngựa, làmộtngọc diện tướng quân. Nàng đưa mắt nhìnhắnđi, trong lòng cũngkhôngôm bất luậnmộttia hy vọng nào, cũngkhôngcảm thấyhắncó thể làmanhhùng, chỉ nghĩ, người này đừng đào binhthìđãcám ơn trời đất.
Mộ Khanh Hoàng chợt rút tay mình lại, trừng Lục Cửu, "Làm càn, ngươiđangnóibậynóibạ gì đó.”
Mộ Khanh Hoàng lắc đầu, dù vậy cũngkhôngthể ngăn cơn sóng dữ, bên phía hoàng thúcđãlôi kéo được quá nhiều người, vô số đại tướng, chỉ bằngmộtLục Cửu cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.
Lục Cửu chỉ cảm thấy trong lòng mìnhđangnở hoa rực rỡ, kích động đến hầu như quên mất đâu là tay đâu là chân, nhưng vẫn còn hết sức nghe lời, rón rén đặt ghế hoa hồng xuống, tự mình ngồi lên.
Mộ Khanh Hoàng nhịnkhôngđược cườimộttiếng, rủ mắt xuống, chạmnhẹvào vòng tay thiên nhãn bồ đề rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Cửu lần nữa.
Đêm càng lúc càng khuya, ve cũngđãim tiếng.
Hòa ly là do nàngnói, nhưng chỉ sợ rằng trong lòng nàng vẫn đau khổ vì muốn màkhôngđược, nên đêmđãkhuya mà cònkhôngthể say giấc.
"Chuyển ghế hoa hồng đến đây, để ở chỗ này, đêm khuya yên tĩnh, chúng ta trò chuyệnđi." Mộ Khanh Hoàng chỉ chỉ chỗ đối diện thư án.
Mộ Khanh Hoàng lập tức tiếp lời,nói: "Lục Cửu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu, bỗng dưng thấytrêncửa sổ xuấthiệnmộtngười, sợ hết hồn, đến khi thấy là Lục Cửuthìkinh ngạc, "Ta còn tưởng rằng ngươiđãđirồi."
Lúchắnđi, là nàng đưađi, khihắntrở lại, nàng cũng tự mình đến đón, nhưng chỉ thấymộtngười toàn máu. Những mảnh băng vỡ đắp bêntrên, máu củahắnđãđông lại.khôngcòn thấy khuôn mặt bạch ngọc củahắnlúcđi, chỉ còn lại nửa mặt với chòm râu hỗn loạn, từng mũi têntrênngười bị nhổđi, biến thành nguyênmộtđám lỗ thủng đầy máu. Thảm trạng như vậy, đến giờ nhớ tới, nàng vẫn nhịnkhôngđược mà oán giận hoàng đệ. Nếu hoàng đệ kiên định tín nhiệm Lục Cửu, giao binh quyền chohắn, có thể haykhông...
Mộ Khanh Hoàng nắm chặt nắm tay, nhìn Lục Cửu, chỉ có thể xin lỗi, nàng quyết định uyển chuyểnnóichuyện vớihắnmộtphen, đoạn tuyệt tâm tư củahắn.
Lục Cửu trốn bên ngoài cửa sổ, si ngốc nhìn Mộ Khanh Hoàngđangngồi cúi đầu đọc sách sau thư án.
"Ngươi nghe được những gì?" Mộ Khanh Hoàng lại hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nàng trừng ta ta cũng thích,yêukiều, kiêu ngạo, lạnh lùng, trong lòng ta..."
Chỉ là, chẳng lẽhắnthựcsựyêuthích ta...
"Gì cơ?" Lục Cửu kinh hãi trợn to hai mắt.
(1-3 giờ sáng)
"Tiểu phượng hoàng tiểu phượng hoàng, nàng đừng nhúc nhích nữa, cũng đừng trừng ta nữa, nhịnkhôngđược nhịnkhôngđược." Lục Cửu bỗng dưng buông tay ra, lui về saumộtbước, bỗng chốc có hai dòng máu chảy ra từ lỗ mũihắn.
Mộ Khanh Hoàng kiểu gì cũngkhôngngờ tới, người này có thể vô lại đến tận trình độ này, lá gan cũng lớn đến mức này. Trong cơn tức giận, nàng cũngkhôngnhân nhượng nữa, cất giọng gọi người, "Có aikhông."
Nhìn Lục Cửu như thế, đến lúc này nàng cònkhônghiểu được sao.
Nhịnkhôngđược, Lục Cửu co ngón trỏ lại,nhẹnhàng gõ lên cửa sổ.
điđược bước đầu tiên, Lục Cửu dần dần tìm lại được dũng khí của mình, vô lại kiềm chặt, gắt gao ômkhôngbuông tay, "Đời này có c·h·ế·t cũngkhôngbuông tay. Tiểu phượng hoàng, ta quá ngốc, hồi békhôngbiết chuyện, cứđichọc giận nàng, sau này ta mới hiểurõtâm ý của mình, ta chọc giận nàng chỉ vì muốn để cho trong mắt nàng chỉ nhìn thấymộtmình ta mà thôi, takhôngthích nàng nhìn bất kỳmộtnam nhân nào khác, nhất là Lục Mạo!"
Đời trước, đến c·h·ế·t nàng cũngkhôngđể cho Lục Mạo Lục Từ Thị chiếm tiện nghi,đãcó cảm giác từ sớm, nênđãsuy nghĩ kỹ kết cục cho chính mình, chuẩn bị dầu đốt.thậtra, nàng thắng, nhưng thắng thảm, trong lòng vẫn còn tồn tại cảm giáckhôngcam lòng cùng oán khí chưa tan.
Mộ Khanh Hoàng sợ hãi, đè thấp giọng gầm lên: "Lục Cửu, ngươi thả ta ra!"
Lục Cửu vội vàng xua tay, hạ giọngnói: "Tiểu phượng hoàng đừng nóng giận, takhôngđịnh làm gì hết, chỉ muốn nhìn thấy nàngmộtchút, bảo vệ nàng.”
Nàngđãnghĩ thông suốt, đời này nàng liền quan sát Lục Mạo từ xa, xem xem Lục Mạohắn,khôngcó Triều Dương quận chúa nàng, rốt cuộc có thể trở thành dạng người như thế nào.
Mộ Khanh Hoàng ngạc nhiên, "Ngươihiệnthân chỉ vì muốn nhắc nhở ta, bảo tađingủ?”
Mà cảm giáckhôngcam lòng cùng oán khíấy, càng tiếp xúc với Lục Mạo hoặc Lục Từ Thị, chỉ có thể càng tích càng nhiều. Nhưng cuộc đời này, nàngkhôngmuốn tiếp tục làmmộtngười ôm oán khí trong lòng, biện pháp tốt nhất chính là rời xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơi cau mày, Mộ Khanh Hoàng suy nghĩmộtchút,nói: "Ngươi vàođi."
Nàng ngẩn ngơ nhớ tới thi thểbị loạn tiễn bắn thành cái sàngấy, thi thể của Lục Cửu.
Lục Cửu hơi thẹn thùng, gậtnhẹđầu, tay chân luống cuống, chỉ có thể làm bộ vò đầu.
Lục Cửu do do dự dự ra dấu, đưa ra nửa đốt ngón tay, "mộtchút."
Chương 14: Lục Cửu tấn công (mười hai)
Dù sao cũngđãnóitoẹt ra, Lục Cửu phồng mang, bình nứtkhôngsợ vỡ, vòng qua thư án, bất chợt ôm lấy Mộ Khanh Hoàng từ phía sau. Mộ Khanh Hoàng có khung xương mảnh mai, Lục Cửu ôm nàng trong ngực, nhưmộttấm tường sắt bao vây nàng, ôm trọn nàng trong lồng ngực nóng rực, "Tiểu phượng hoàng, ta thích nàng lâu rồi.”
“Ai da ai da ai da, được.” Lục Cửu chống hai tay lên bệ cửa sổ, nhảymộtcái vào trong,khôngtiếng động rơi xuống đất.
“Còn nhìn nữa tasẽmóc mắt ngươi!" Mộ Khanh Hoàng tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt, đúng lúc cánh tay Lục Cửu siết chặt ở chỗ đó, cảm giác mềm mại khiến cho gương mặt tuấn tú của Lục Cửu đỏ au bốc khói.
Nhìn hai tròng mắt Mộ Khanh Hoàng bốc hỏa, khuôn mặtnhỏnhắn c**ng c*ng, cái mũi trắng nõn động đậy khép mở,thậtđángyêu,hắnsi ngốc nhìn, trong lòng nghĩ.
"Im miệng!" Mộ Khanh Hoàng hoảng hốt, đứng bật dậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.