Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Lục Cửu tấn công (mười lăm)
Edit: Diệp Nhược Giai
"Hoàng Nhi, nghe mẫu phinói, con chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng thôi." Lữ thị khẽ di chuyển người, dựa gần hơn vào Mộ Khanh Hoàng rồi mới tận tình khuyên bảo: “Lúc mẫu phi mới vào đông cung, cũngkhôngđược phụ thân con sủng ái, nhưng mẫu phi nghĩ, chỉ cần giữ khuôn phép, thành thànhthậtthật, sinhmộttrai nửa gáiở bên người, như vậy cả đời nàyđãđủ rồi. Mẫu phi cũng từng nghĩ tới tình tìnhyêuyêu, cũng từng đau lòng, nhưng sau này mẫu phi càng sống mới càng dần dần hiểu được, tìnhyêuđều là hư vô, con với Duẫn Hoàng mới là tim gan, là thịt của mẹ. Nam nhân ấy mà, đều giống nhau cả, Hoàng Nhi, đợi đến khi con sinh đượcmộtđứa bé là tốt rồi."
Mộ Khanh Hoàng lắc đầu, "Mẫu phi,khôngphải là con xúc động, conđãsuy nghĩ vô cùng thông suốt vô cùngrõràng, mặc kệ mẫu phinóithế nào, con cũng vẫn muốn hòa ly."
“Con cái nha đầu này, saonóimà lạikhônghiểu như thế chứ.” Lữ thịcó chút nóng nảy, tức giậnnói: "Hòa ly rồi, con tưởng danh tiếng của con dễ nghe lắm sao.”
Mộ Khanh Hoàng nhìn thẳng vào Lữ thị, "Hóa ra mẫu phi sợ danh tiếng của con bị liên luỵ sao?"
Lữ thị buồn phiền, ngực đau khó chịu, nhướng lông mày, "Mẫu phi sợ điều này sao? Mẫu phi chỉ muốn tốt cho con thôi.”
"Mẫu phi, con với Lục Mạoở chung với nhau chỉ còn oán hận, conkhôngvui, cả đời đềukhôngvui, mẫu phi còn cho rằng conkhôngnên hòa ly sao? Mẫu phi còn cho rằng đó là vì con sao?”
Lữ thị khựng lại, kinh ngạc nhìn Mộ Khanh Hoàng, môi run rẩynói: “Làm sao, làm saođãđến tình trạngấy chứ?”
“Con với Lục Mạođãđến mức hai người nhìn nhau chỉ thấy chán ghét rồi. Mẫu phi, đời này conkhôngmuốn sống mà phải để ý đến ánh mắt miệng lưỡi của người khác nữa.”
"Gì cơ?"
“Con biếtrõ,mộtkhi hòa ly, thanh danhsẽkhôngtốt. Con cũngđãnghĩ đến, sau khi hòa ly, consẽtrở thành đề tài bàn tán trong miệng người khác. Nhưng, mẫu phi à, consẽkhôngvì cái gọi là danh tiếng mà chôn vùi cả đời mình. Con sống là vì chính con,khôngphải vì người khác.”
"...Gì cơ?" Lữ thị lẩm bẩm.
Mộ Khanh Hoàng nắm lấy tay Lữ thị, khẽ mỉm cười, "Mẫu phi, nếu người muốn tốt cho con,thìđừng ngăn con hòa ly, conkhônghy vọng mẫu phi ủng hộ, cho dù mẫu phi chỉ im lặng cũngđãlà ủng hộ lớn nhất đối với con. Mẫu phi,hiệngiờ phụ thânđangở đâu, con muốnđithỉnh an phụ thân.”
"Biết sáng nay con tới, sau khi hạ triều phụ thân con liền ở Kế Đức Đường phê tấu chương rồi, muốn ở đó chờ con, phụ thân con cũng nhớcon.” Lữ thịnhẹgiọngnói, vẻ mặt sợ sệt,khôngbiếtđangsuy nghĩ gì.
"Vậy conđibái kiến phụ thân, sau đó trở lại cùng ăn cơm trưa với mẫu phi."
Lữ thị phất phất tay, uể oảinói: “điđi.”
Mộ Khanh Hoàngđirồi, Lữ thị liền than thở, "Nhìn vẻ mặt Hoàng Nhi, xem ra con béđãquyết tâm rồi. Mấy lời khuyên của ta đúng làmộtchút cũng chả lọt vào trong tai con bé.”
Khương ma ma thấp giọngnói: "Tính tình quận chúa kiên nghị, trong lòngđãquyết định chuyện gìthìchín trâu cũngkhôngkéo lại nổi. Mới vừa rồi, lúc ngài khuyên quận chúa sinh đứa bé, nô tỳđãđịnh ngắt lời rồi. Quận chúakhôngphải là loại người có tính ưỡn ẹođiđem chuyện hòa ly ra để uy h**p, nàngkhôngmở miệngthìthôi,mộtkhiđãmở miệng nghĩa là trong lòngđãnghĩ thấu đáo, ai khuyên cũngkhôngđược.”
Lữ thị lại thở dài thườn thượtmộthơi, vỗ lên góc bàn, mắng: “Trạng nguyên lang gì chứ, thần đồng gì chứ, ta thấyhắnchính làmộttên gây hại, tự dưng khikhônglại hại nữ nhi ta.”
Cuộc hôn nhân này là do Thánh thượng ban cho, Lữ thịkhôngdám oán giận Thánh thượng, chỉ phải trút hết uất hận lên người Lục Mạo.
Mộ Khanh Hoàng đến Kế Đức Đường, thái giám đứng ở hai bên cửa vén rèm trúc lên.đivào trong, nàng liền nhìn thấy vị phụ thân hơi béo của mìnhđangngồi xếp bằngtrêngiường, dựa người phê duyệt tấu chương, mặcmộtthân áo bào màu vàng mơ thêu tứ trảo đoàn long (1), đầu đội nón vàng. Phụ thân thấy nàng đến, ngẩng đầu nhìnmộtcái,cười,“Ngồi trướcđiđã, đợi phụ thânphê hết đống tấu chương này rồisẽnóichuyện với con.”
(1) Tứ trảo đoàn long: làmộtloại hoa văn truyền thống của dân tộc Hán cổ đại, hình rồng được thiết kế bên trongmộthình tròn gọi là đoàn long.
“Vâng ạ.” Chẳng biết tại sao mà Mộ Khanh Hoàng cảm thấy hơi chua xót trong lòng, nhưng lại đápmộttiếng vang dội.
Lúc đó,mộtthái giám có khuôn mặt dài gầy dâng trà lên, hòa ái nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Quận chúa mời dùng trà."
"Mạnh Đại Bạn, nhiều ngàykhônggặp, ngươi có khỏekhông?” Nhìn vị thái giám hầu hạ phụ thân từnhỏnày, trong lòng Mộ Khanh Hoàng hết sức kính trọng, hai tay nhận lấy ly trà, cười hỏi.
“Làm phiền quận chúa nhớ thương, tiểu nô tốt lắm. Quận chúa có tốtkhông?"
Câu hỏi này vừa thốt ra, Mộ Khanh Hoàngđãươn ướt đôi mắt, cười gật đầu, "Ta cũng rất tốt."
Mạnh Đức Siêuở trong cung nhiều năm, bản lãnh nhìn mặtnóichuyện lợi hại cỡ nào, vừa thấy vẻ mặt Mộ Khanh Hoàng như vậy, liền "Chao ôi”mộttiếng, "Quận chúa bị người nào ở Trường Ninh Hầu phủ chọc giận à?”
“Gì?” Mộ Vinh đặt cây bút lông sói bằng ngọc xanh xuống, nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, "Hoàng Nhi, đến ngồi cạnh phụ thân nào.”
“Dạ.” Mộ Khanh Hoàng đứng dậy, đến cạnh giường, nhìn Mộ Vinh, chậm rãi quỳ bước đến, tay đặt lên chân Mộ Vinh,nói: "Phụ thân, nữ nhi muốn hòa ly.”
Mộ Vinh khựng lạimộtcái, sờ sờ đầu Mộ Khanh Hoàng,khônghỏi cái khác mà trực tiếpnói: “Nghĩ kỹ rồi?”
"Nghĩ kỹ rồi.” Ở chỗ Lữ thị, Mộ Khanh Hoàngkhôngkhóc ra, nhưng ở đây, tay v**t v* đầu gối phụ tân, lại khóc.
Đây là phụ thân của nàng.
Cơ trí, khoan dung, nhân từ, lại ốm chếtở Đôn Bổn điện vào năm Kiến Nguyên hai mươi lăm.
Chỉ làmộttrận phong hàn, lại cướpđimạng phụ thân, nhưng nàng đoán, sao có thể chỉ đơn giản làmộtcơn phong hàn như thế.
Năm Kiến Nguyên hai mươi lăm, ở Kim Lăng gió nổi mây phun, phụ thân c·h·ế·t,khônghề đơn giản như vậy, nhưng nàng chỉ làmộtnữ nhân,khôngcó quyền tham dự triều chính,khôngthể nào biết được nhiềuẩntình hơn nữa.
"Vậythìhòa ly. Triều Dương quận chúa của bản cung muốn hòa ly thế nàothìcứ hòa ly thế ấy.” Mộ Vinh từ ái nhìn Mộ Khanh Hoàng.
"Cám ơn phụ thân." Mộ Khanh Hoàng nín khóc mỉm cười, thẹn thùng dùng tay áo lauđinước mắt vô dụng.
“Từ khi con bắt đầu hiểu chuyệnthìrất ít thấy con khóc nhè, vậy mà Lục Mạo kia lại chọc cho con phải về khóc lóc kể lể với phụ thân,hắnquảthậtđáng c·h·ế·t."
Mộ Khanh Hoàng lắc đầu, "Cũng trách bản thân conkhôngtốt,tự mình nhốt mình trong ngục.”
“Tính tình bướng bỉnh của conkhôngbiết là giống ai nữa.” Mộ Vinh cười lau nước mắt cho Mộ Khanh Hoàng.
"Là giống phụ thân." Mộ Khanh Hoàng chôn mặt vào trong đầu gối của Mộ Vinh, quấn quýt dựa sát vào.
Lòng Mộ Vinh mềm nhũn, từ đầu gối trở xuống bị tê mà cũngkhônghề động.
Chốc lát sau, Mộ Vinh nháy mắt với Mạnh Đức Siêu, Mạnh Đức Siêu hiểu ý,địnhđira ngoài sai người tra Quận mã, Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu lên, "Phụ thân,khôngcần hao tâm tổn tríđiquảnhắn, con chỉ muốn hòa ly, từ đó về sau, nam cưới vợ nữ gả chồng đềukhôngliên can, thế là đủ."
Mộ Vinhđãhiểu ý tứ của Mộ Khanh Hoàng, bất đắc dĩnói: "Con nha, phụ thân ra mặt cho con là điều hiển nhiên.”
"hắnchỉ làmộttiểu quan lục phẩm bé tí tẹo, cần phụ thân đến đối phóhắn, đó là coi trọnghắn. Đừng vìhắnmà chọc cho Ngự sử tố cáo phụ thân, phụ thân, con chỉ muốn hòa ly."
“Được, nghe lời con, phụ thân cũng tin là Hoàng Nhisẽxử lý vô cùng thoả đáng. Con phải nhớ, con là Triều Dương quận chúa của bản cung, thân phận quý trọng vô cùng.”
“Vâng. Về phía tổ phụ, còn phải nhờ phụ thânnóiđỡ giùm conmộtchút, dù sao cửa hônsựnày cũng là do tổ phụ định ra."
Mộ Vinh trầm ngâmmộtlát rồinói: “Nhóm tỷ muội đường tỷ muội của con đều gả cho con cháu của khai quốc công thần, chính vì muốn lôi kéo lòng người, vốn dĩ Trường Ninh Hầu thế tử mới xứng với con, nhưng lời đồn đãi bình luận về Trường Ninh Hầu thế tử cực kỳ tệ, con lại ghéthắn, tổ phụ của conkhôngđành lòng hại con, lúc đó Lục Mạo liền lọt vào mắt tổ phụ con. Mười tuổi đứng đầu,trênphố khenhắnlà thần đồng, bề ngoài lại như tiên đồng hầu hạ bên cạnh Quanâm, nên tổ phụ liền định ra mối nhân duyên Kim đồng Ngọc nữ này. Dù sao Lục Mạo cũng là cháu trai của Trường Ninh hầu Lục Bỉnh, ai ngờ… Thôi, hòa lythìhòa ly. Conkhôngdễ dàng mở miệng, màmộtkhi conđãmở miệng, vậy tức là bây giờ conthậtsựkhôngsống chung nổi vớihắnnữa.”
"Cám ơn phụ thân." Mộ Khanh Hoàng vừa cảm kích vừa cảm động.
“Conđãvào cung rồithìđiqua bên chỗ tổ phụ con dập đầu chàođi.” Mộ Vinhnói.
Mộ Khanh Hoàng suy nghĩmộtchút,nói: "Phụ thân, conkhôngđibây giờ đâu, đợi đến khi con quyết tâmnóicho tổ phụ biết, lạiđibái kiến tổ phụ cũngkhôngmuộn.Phụ thân cho con mượnmộtđội cẩm y vệ đượckhông?”
“Con muốn làm gì?” Mộ Vinh chợt cảnh giác lên, "khôngđể cho phụ thân trút giận thay con, chẳng lẽ con muốn tự mình trút giận?"
Mộ Khanh Hoàng liền vội vàng lắc đầu, "khôngphải vì trút giận, mà vì chấm dứt."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.