Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Cười sặc sụa
"Chúng tađi." Lưng Lục Từ Thị thẳng tắp, quay người rờiđi, vô cùng tiêu sái chính nghĩa.
Mộ Khanh Hoàng ngạc nhiên, ít khi lại nở nụ cười, "khôngkhôngkhông, tathậtsựrất để ý đến công đạo lòng người, ta lại càng tin vào thiên đạo công bằng. Ngươinóirất đúng, người nào làm nhiều chuyện ác, ôm nhiều ác ý, ngươi xem trời xanh có bao giờ bỏ quakhông.”
Bị Mộ Khanh Hoàng chế nhạo, mặt tiểu Từ thị trương phồng lên, tím ngắt, nhưng chỉ giận màkhôngdámnóigì. Ngược lại, Lục Từ Thị hoàn toànkhôngtỏ vẻ sợ hãi, lạnh mặtnói: "Lão thân khuyên quận chúa nên bớt kiêu căngmộtchútđi, đừng tưởng rằng ngươi là hoàng gia quận chúathìtasẽkhôngdám tố cáo ngươi, cho dùkhôngcó quan phủ nào dám hỏi tội đôi gian phu tiện phụ các ngươi, ta cũng vẫn muốn công khai ra ngoài. Công đạo tự ở trong lòng người, lòng dân chúng sáng trong như tuyết, trong mắtkhôngdung nổimộthạt cát, quận chúa có bản lĩnhthìcứ việc g·i·ế·t sạch người trong thiên hạđi!"
Mộ Khanh Hoàng che cánh tay mình lại, bị đôi mắt sắc lẻm của Lục Từ Thị thấy được, Lục Từ Thị cười ha ha, "Ngươikhôngcòn,đãkhôngcòn nữa rồi.khôngphải ngươi luôn miệngnóita vu oan ngươi sao, sao bây giờ lạikhôngdám cho ta xem?"
“Giả bộ, ngươi giả bộ!" Lục Từ Thị gõ “bộp bộp” lên mặt đất,âmtrầmnói: “Vốn dĩ ta còn cố kỵ cho thể diện của hoàng gia các ngươi, nhưng ngươi lại còn mạnh miệngkhôngbiết xấu hổ như thế, vậy ngươi cũng đừng trách ta. Mặc dù ngươi cùng Mạo Nhiđãthành thân được nửa năm, nhưng trước khi Mạo Nhi bị bắtđiđãnóicho ta biết, đến tận bây giờ thằng bé vẫn chưa hề chạm đến ngươi. Ngươiđãsống chếtkhôngthừa nhận, vậy ngươi hãy để ta xem xem thủ cung sa của ngươi có còn ở đó haykhông."
"Quận chúa quả là rất biết tự ngụy biện cho mình. Những gì tanóiđều làsựthật, ngươi đừng có mà giấu giếm, cũng càng đừng làm bộ trấn định. Ta ăn muối còn nhiều hơn cả ngươi ăn cơm, ta liếc quamộtcái làđãnhìn thấu ngươi rồi,hiệngiờ trong lòng ngươi nhất định làđangluống cuống phảikhông, muốn g·i·ế·t mẹ chồng nàng dâu chúng ta để diệt khẩu phảikhông?” Lục Từ Thị bĩu môi, đắc ýnói: "Lúc ta tớiđãsắp xếp đâu vào đấy cả rồi, nếu trong vòngmộtcanh giờ mà ta vẫn chưa về, vậythìchuyện ngươi thông d·â·m với Lục Cửu rồi lại g·i·ế·t người diệt khẩu đềusẽlan truyền hết ra ngoài. Đến lúc đó, ta xem ai có thể bảo vệ cái mạng của ngươi.”
Bình tĩnh trở lại, Lục Từ Thị đứng thẳng lưng lên, cười lạnhnói: " Ngươi cười là vìkhôngthèm để mắt đến công đạo lòng người phảikhông, ngươi vẫn cứ cho rằng ngươi là hoàng gia quận chúa có thể coi trời bằng vung phảikhông. Tanóicho ngươi biết, ngươi làm nhiều chuyện ác rồi, ngươi xem trời xanh có bỏ qua cho aikhông!"
"... Ngài quả làmộtngười khiến người ta phải bội phục.” Mộ Khanh Hoàng thoáng ngớ ra, lại vui vẻ cười, mặt mày cong cong, “Nếuđãvậy, lão phu nhân cứ làm theo tâm ý của mìnhđi. Ta cũng rất tin, trong trời đất này tàkhôngthể thắng chính.”
“Gì cơ, ngươi vẫn chưa biết cơ à? Người tố cáo Lục Mạo hẳn là Lục Bỉnh tướng quân đấy.” Mộ Khanh Hoàng lướt nhìn trân châu rơi đầytrênđất, thản nhiênnói: “Người đâu, tới dọn dẹpmộtchútđi, mất công lão phu nhân kích động quá mà bị trân châu làm cho trượt ngã, lỡ như bị thương hay c·h·ế·t ở chỗ tathìkhôngtốt lắm đâu.”
“khôngphải tađãnóirồi à, Lục Mạo là do cha con Lục Bỉnh tố cáo,khôngphải do ta sai người bắthắn. Trong Liên Viên của ta cũngkhôngcó ai tên là Lục Mạo, thả haykhôngthảkhôngphải chỉ dựa vàomộtcâunóicủa ta."
"cô, ngàikhôngthể trúng gian kế của ả được, ả muốn ngài tức c·h·ế·t đấy.” Thấy Lục Từ Thị khó chịu ôm ngực, tiểu Từ thị sợ Lục Từ Thị có mệnh hệ gì, gấp rút thấp giọng khuyên giải. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Quận chúa ngài lo lắng rất đúng, bị người lừa gạt, chúng tasẽchết oan." Ngọc Loan lấy tay ra hiệu với nha hoàn canh giữ trong phòng, nha hoàn vén màn trúc lên, qua khe hởnhỏnóimộttiếng với nha hoàn vén rèm bên cạnh cửa,mộtlát sau, Ngọc Khê liền dẫn theo hai nha hoàn nhị đẳng vào.
Tiện nhân, ả thựcsựcho rằng mìnhkhôngdám!
Mộ Khanh Hoàng thở dàimộthơi, khẽ vuốt hàng lông mày đen, lại bật cười. Kể từ khi hai người mẹ chồng con dâu Lục Từ Thị bước vào, đâyđãlà lần thứ mấy nàng cười rồi? Cười đến mức cả người đều mềm nhũn ra, may mà nàng nằm nghiêngtrêntháp quý phi. Nàng quay sangnóivới Ngọc Loanđangtức sôi máu: "Loan nhi, mangmộtít mứt hoa quả trái cây đến cho ta ăn. Từ lão phu nhân rất biết cách kể chuyện cười, thậm chí còn giỏi hơn mấy bàcôkể chuyện trong quán rượu nhiều. Quảkhônghổ là Từ lão phu nhân ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, ta muốn giữ bà ấy ở lại lâu hơnmộtchút.”
“Rốt cuộc là miệng ta cứng hay là lòng của lão phu nhân ngươikhôngngay thẳng? Sao ngươi cứ nhất định phải hắt nước bẩn lên người ta, nhất định phải kéo ta xuống cho bằng được? Tathậtkhôngthể hiểu nổi, gả cho Lục Mạo nửa năm, ta tự cảm thấy tađãlàm tròn hai chữ ‘hiếu kính’ với ngươi, chưa từng mang thân phận quận chúa ra mà làm trái ý ngươi lần nào, nhưng sao ngươi lại đối với ta như vậy?”
Ngọc Khê nhặt hết trân châutrênđất lên, để trongmộthộp mã não, cấttrênmộtkệ tủ, thế vào vị trí của Ngọc Loan, hầu hạ bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, cườinói: "Quận chúa, có muốn nô tỳ pha cho ngàimộtly trà phong lộkhông?”
Nhìn chủ tớ các nàng vẫnnóicười,khôngcoi ai ra gì, làm như mìnhthậtsựlà bàcôkể chuyện trong quán rượu, lửa giận vừa mới hạ xuống lại bừng bừng bốc lên, Lục Từ Thị cười lạnhnói: "Quận chúathậtkhôngthả Mạo Nhi?"
Thấy Lục Từ Thị đầy vẻ chính khí lẫm liệtkhôngthể xâm phạm, trong bầukhôngkhí "trang nghiêm" này, nàng biếtrõmìnhkhôngnên cười, nhưng thựcsựlà nhịnkhôngnổi, liền cười lên, tiếng cười thanh thúy vang vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy Mộ Khanh Hoàng cười vui vẻ như vậy, Ngọc Loan cũng hết giận, vui vẻ tự mìnhđiqua lấy mứt trong ngăn tủ của phòng trà.
Khuôn mặt già nua của Lục Từ Thị chợt như tỏa ánh hào quang, cất giọng quát lên: "Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân! Ta tin trong trời đất này, tàkhôngthể thắng chính!"
"Mộ Khanh Hoàng, cái miệng của ngươi cứngthậtđấy.” Nhìn khuôn mặt ra vẻ trấn định của Mộ Khanh Hoàng, Lục Từ Thịâmhiểm cườimộttiếng.
“Được, chúng ta xem trời xanh bỏ qua cho ai."
"Ngươikhôngcòn lời nào đểnóiphảikhông, hừ!"
Mẹ chồng nàng dâu Lục Từ Thị vừa bước ra khỏi cổng, Mộ Khanh Hoàng liền ôm bụng cười sặc sụa, nửa nằmtrêngiường quý phi, nghiêng đầu nhìn hoa thược dược nở đầy ngoài cửa sổ, thực đúng là vô cùng rực rỡ, như gấm như mây.
“điđi.”
“Tổ phụ của ngươi là hoàng đế, phụ thân ngươi là thái tử, cònkhôngphải là do cả nhà ngươi định đoạt sao." Tiểu Từ thị hừ lạnh lẩm bẩm, sau đó lại lớn tiếngnói: "Mạo Nhi bị cẩm y vệ bắtđi, ngươi mau bảo bọn họ thả Mạo Nhi."
Mộ Khanh Hoàngkhônglên tiếng, chỉ nhìn Lục Từ Thị cười.
"Lão phu nhân lại còn muốn quản ta cười haykhôngcơ à. Mà sao ngươi cứ phải quản ta cười haykhônglàm gì, chẳng lẽ lúc này ngươikhôngnên nghĩ cáchđicứu người à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươithậtcho là takhôngdám tố cáo ngươi? Ngươithậtcho là takhôngdám công khai mấy chuyện bẩn thỉu kia của ngươi? Ngươithậtcho là tasẽsợ hoàng gia các ngươi?” Lục Từ Thị sầm mặtnói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt già nua hung ác nham hiểm của Lục Từ Thị lướt qua bụng Mộ Khanh Hoàng, "Ngươi đột nhiên mạnh mẽ cương quyết hòa ly với Mạo Nhi là bởi vì trong bụng ngươiđãmang dã chủng phảikhông? Mộ Khanh Hoàng, bây giờ ngươi còn lời gì đểnóinữa?”
Chương 28: Cười sặc sụa
"thậtsựlà vô cùng xin lỗi, takhôngcó khả năng đó, các ngươiđiđi.” Mộ Khanh Hoàng cười dịu dàngnói.
mộtthoáng này, Lục Từ Thị chỉ cảm thấy toàn thân mình ngập tràn chính khí, chỉ cảm thấy ông trời đứng về phía mình, cái gì bà cũngkhôngsợ!
Edit: Diệp Nhược Giai
Đời này, nàng cũngkhôngđộng đếnmộtđầu ngón tay của Ninh Tú Ngọc, rốt cuộc vì sao lão thái bà này cứ phải gây khó dễ cho nàng? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy cuối cùng Lục Từ Thịđãchiếm thế thượng phong, tiểu Từ thị vội vàng phẫn nộnói: "Ngươi mau bảo người ta thả Mạo Nhi ra."
Tại thời khắc này, tiểu Từ thị cảm thấy nhiệt huyết toàn thân đều sôi trào, cánh tay dìu Lục Từ Thị, lá gan cũng lớn hơn, quay đầu lại trừng Mộ Khanh Hoàngmộtcái, lớn tiếngnói: "Chúng ta chờ xem, chờ xem trời xanh bỏ qua cho ai!"
"Ta chỉ làmộtquận chúa, nha môn nào bắt Lục Mạo ta cònkhôngbiết, các ngươi lại bảo ta thả người,nóicứ như ta quyền thế ngập trời,mộtcâunóicủa ta có thể khiến các nha môn tuân theo như thánh chỉ ấy.”
Mộ Khanh Hoàng cười lại càng chọc giận Lục Từ Thị, bà tức đến toàn thân phát run, lồng ngực đau như bị xé, "Ngươi cười cái gì?khôngcho cười!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.