Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 36: Thành toàn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Thành toàn


Sắc mặt Lục Mạo thoáng chốc xám như tro tàn, buông Ninh Tú Ngọc ra, lạnh lùng nhìn Mộ Khanh Hoàng, “Ta mà c·h·ế·t rồi ngươisẽvui lắm phảikhông.”

“Dạ.”

Quan giám ngục vốnđangnhổ đầu lưỡi phạm nhân nghe thấy tiếng, vội vàng đặt kìm xuống, tiến lên chắp tay cúi chào. Mộ Khanh Hoàng đưa ngọc bài đại biểu cho thân phận của mình chohắnxemmộtchút rồi lại thu hồi về,nói, "Lục Mạo bị nhốt ở đâu?”

Chương 36: Thành toàn

"Ngươiđangchửi ta là người có tầm mắt hạn hẹp?" Khuôn mặt Lục Mạo mắc cỡ đỏ bừng.

"Biểu ca." Ninh Tú Ngọc ôm bụng, từng bước từng bước lung layđiqua, "Biểu ca, muội tới thăm huynh."

"Hoàng đế là tổ phụ của ngươi, đương nhiên ngươisẽnóiđỡ cho ông ta.”

Lục Cửu khoát tay, “khôngcó gì, chờ người thôi,khôngcần để ý đến ta.”

​trênbầu trời, mây chen lấn nhau, hoàng hôn trĩu nặng,mộtchiếc xe ngựa mộc mạc chạy chậm đến trước cửa Trấn phủ ty chiếu ngục. Sau khi xe ngựa dừng hẳn lại, phu xe bỏ ghế đỡ xuống,mộtngười mặc áo choàng màu đen bước ra từ trong xe ngựa, nhìn thân hìnhnhỏnhắn xinh xắn kia liền biết đó làmộtnữ nhân. Nàng xoay người lại, đỡmộtngười khác mặc áo choàng màu đỏ bước xuống xe ngựa, nhìn thân hình ấy, đại khái cũng là nữ.

“đigiúp nàngđi.”

"không, ngươisẽkhôngchết."

“Huynh sắp c·h·ế·t rồi, còn phải sợ gì nữa, chẳng lẽ trước khi c·h·ế·t cũngkhôngcho huynhnóicho thống khoái sao?!" Lục Mạo tức giậnnói.

Đây hẳn làmộtchủmộthầu.

Edit: Diệp Nhược Giai

Lục Mạo chợt ngừng lại, nâng mí mắt lên. Khi nhìn thấy Mộ Khanh Hoàng,hắntheo bản năng dùng tay chải chải mớ tóc rối bời của mình, nhưng mới vừa chải đượcmộtcái,hắnliền chán nản buông tay, tự giễunói: “Ngươi đến để chế nhạo ta à?”

Sau đó, từ bên trong xe lại cómộtnữ nhân khác bước ra. Sắc mặt nữ nhân này tái nhợt, xuống xe cũng gian nan.

Mộ Khanh Hoàng cười màkhôngnói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi ba ngườiđivào, Lục Cửu mang theo sắc mặt trầm trầmhiệnthân.

Ninh Tú Ngọc vừa nhìn thấy bộ dáng này củahắn, lập tức rơi lệ, khóc hômộttiếng, "Biểu ca."

Lục Mạo giễu cợt nhìn Mộ Khanh Hoàng, “Chỉ vìmộtchữ viết saitrêntấu chương mà lập tức bị hoàng đế lão nhân chém đầu, ta làm những thứ thơ từ kia, lão bỏ qua cho ta được à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngắm cũng ngắm rồi, quận chúa có hài lòngkhông?” Lục Mạo lạnh mặtnói.

Lục Mạo nắm tay thành quyền, đứng dậy đỡ Ninh Tú Ngọc đếntrêngiường gỗ ngồi, “Muộikhôngnên tới đây.”

"Ngươikhôngchết được, bởi vì takhôngđể cho ngươi c·h·ế·t. Takhôngnhữngkhôngđể cho ngươi c·h·ế·t, ta còn muốn thành toàn cho đôi uyên ương số khổ các ngươi nữa.” Mộ Khanh Hoàng xoay người, dùng khóe mắt liếc Lục Mạo, "Lục Mạo, ta muốn nhìn xem, ngươikhôngcó Triều Dương quận chúa ta, cưới tình cảm chân thành của ngươi làm vợ, rốt cuộc có thể sống được thế nào! Tốt nhất là đừng để cho ta phải thất vọng."

Trong phòng giam, Lục Mạo ngồitrêngiường gỗ, dựa vào tường, cái ót đập vào vách tường, chầm chậm từng cái từng cáimột, đôi mắt ngây dại, dáng vẻ như thể cuộc đời nàyđãkhôngcòn gì để luyến tiếc nữa.

Nhìn Lục Mạo cả người tràn đầy dáng vẻ thất bại, Mộ Khanh Hoàng mỉm cười, “Đến tận bây giờ mà ngươi vẫn quy mọi lỗi lầm về phía ta, có thể thấy được ngươi vẫn chưa nghĩ thông suốt. Tổ mẫu ngươi có tật xấu là hay tự kỷ rằng mình là người bị hại, ta thấy ngươi cũng bị mắc bệnh nàykhôngnhẹ. Chẳng qua, qua việc này, ta coi nhưđãrõcái gì gọi là có tật giật mình, ác nhân cáo trạng trước."

“Vâng.” Nữ nhân mặc áo khoác đen lên tiếng, giọngnóitỏ rakhôngquá tình nguyện.

"Hừ."

Ninh Tú Ngọc nhìn Lục Mạomộtchút, lại nhìn Mộ Khanh Hoàngmộtchút, đôi mắt đầy vẻ mờ mịtkhônghiểu, nhưng nàng lại nghe hiểu những lời bất kính mà Lục Mạonóivề hoàng đế, sợ hãi kéo tay áo Lục Mạo, "Biểu ca, huynh đừngnóinữa, tai vách mạch rừng."

"Lão là hoàng tổ phụ của ngươi, là người cho ngươi vinh hoa tôn quý, đương nhiên ngươi phải đề cao lão, hạ thấp ta. Nhưng cho dù ngươi có che đậy khuyết điểm đến thế nàođinữathìcũngkhôngche giấu đượcsựthậtlà vào năm Kiến Nguyên thứ mười, vì án mưu nghịch của Hồ Dung mà lãođãmộthơi chém hết hơn ba vạn người. Hồ Dung mưu nghịch quảthậtlà đáng c·h·ế·t, nhưng chẳng lẽ ba vạn người này đều đáng c·h·ế·t? Lão chính làmộtkẻ thích g·i·ế·t chóc thành tính." Lục Mạo sang sảng cãi lại.

"Ta vẫn muốnnóivới ngươimộtvài lời, hôm nay làmộtthời cơ tốt. Người ở vị trí nàothìlàm công việc đó, hoàng tổ phụ của ta là hoàng đế, ông ấy ngồi nơi cao nhất, những gì trong mắt ông nhìn thấy là cả đế quốc, những suy tính trong lòng cũng là lợi ích được mất của đế quốc. Mà ngươi, ngươi chỉ làmộtquan lại nhonhỏtrong đế quốc.không, ngươikhôngđược tính là quan lại chân chính, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể coi làmộttên thư sinh hành động theo cảm tính, cho rằng đọc nửa bộ luận ngữ liền có thểthậtsựquản lý cả thiên hạ, cái này nhìnkhôngvừa mắt, cái kia nhìn cũngkhôngvừa mắt mà thôi. Sở dĩ tanóinhư thế, là vì tầm mắt của ngươi hạn hẹp, ngươi chỉ thấy được lợi hại trước mắt, chứkhôngthấy nổi những thứ ở xa hơn, bởi vì ngươi chỉ là thư sinh tầm thường, mà hoàng tổ phụ ta là hoàng đế, ông ngồi nơi cao nhất, nhìn xa nhất rộng nhất. Vì vậy, đừng dùng tầm mắt của ngươi để so đo với người đứng cao hơn ngươi, nhìn rộng hơn ngươi.”

Nhìn thái độ điềm nhiên nhưkhôngcủa Mộ Khanh Hoàng, trong lòng Lục Mạo lại sầu lo, "Quả nhiên là ngươi đến đây để bỏ đá xuống giếng."

Mộ Khanh Hoàng nhìn lướt qua Ninh Tú Ngọcđangtựa người trong lòng Lục Mạo, "Nếukhôngphải chính các ngươi tự vạch trần ra, ta nghĩ ta vĩnh viễn cũngsẽkhôngbiết, cái thai mà Ninh Tú Ngọc mang lại là của ngươi."

Quan giám ngục trưng khuôn mặt tươi cười ra, nhanh nhẹn dập đầu bái Mộ Khanh Hoàng, khi đứng lên mớinói: “Quận chúa, xin mời ngàiđitheo hạ quan, tiểu tử kia bị nhốt trong phòng giam chữ Địa, ở ngay phía trướckhôngxa.”

"khôngtệ." Mộ Khanh Hoàng cườimộttiếng.

"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có mà xỉu ở đây. Xỉu rồithìsẽkhônggặp được biểu ca tốt của ngươi nữa đâu.” Ngọc Loanđangdìu Ninh Tú Ngọc uy h**p.

“Ừ, là ta sai ngườiđiđón nàng ta, đón nàng đến đây để đoàn tụ với ngươimộtlát, ngươikhôngvui à?” Mộ Khanh Hoàng khẽ cườinói.

“Biện pháp đó chỉ dùng khi mới lập quốc, vừa thoát khỏi loạn thế, chẳng qua chỉ là g·i·ế·t gà dọa khỉ, mau chóng để cho dân chúng cùng quan lại phục tùng hoàng đế mới mà thôi.hiệnthời đế quốc ổn định, những năm gần đây ngươi có còn thấy hoàng tổ phụ ta chém người vì lý do này nữakhông? Sống c·h·ế·t của ngươi chỉ phụ thuộc vàomộtý nghĩ của hoàng tổ phụ ta thôi.”

Chiếu ngục mà người đời đồn đãi giống như Tu La địa ngục cũngkhôngcó gì đặc biệt kh*ng b*, nhà giam cũng được xây bằng gỗ bình thường, chỉ là dụng cụ tra tấn nhiều hơnmộtchút,trênđó đều mang theo vệt máu tươi. Mộ Khanh Hoàng vừađivào liền ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi, nhíu mày. Đến khi nghe được tiếng thét thê lương, Ninh Tú Ngọcđisau lưng Mộ Khanh Hoàng lại lung lay sắp đổ.

"Hận sao, cảm xúc này quá mãnh liệt,thậtsựchưa đến mức đó. Nhưng tức giậnthìđúng là cómộtchút." Mộ Khanh Hoàng thản nhiên, "Cho nên bây giờ ta đưa Ninh Tú Ngọc đến với ngươi, thuận tiện cũng đến ngắm ngắm bộ dáng phải làm tù nhân của ngươimộtchút.”

"đixuốngđi."

“Hóa ra là Triều Dương quận chúa, hạ quan xin khấu đầu với ngài.”

Lục Mạo nắm chặt nắm tay rồi chợt buông ra, ôm Ninh Tú Ngọc vào trong lòng, lại hôn l*n đ*nh đầu nàngmộtcái, "Như vậy, quận chúa còn cười được chăng?"

"Quận chúa đến đón muội.” Ninh Tú Ngọc liếc trộm sang Mộ Khanh Hoàngmộtcái, sợ hãinhỏgiọngnói.

đitheo quan giám ngục vòng quamộtchỗ rẽ, phòng giamtrêncon đường này được đóng kín, giống như làmộtgian phòng độc lập. Quan giám ngục móc chìa khóa mở cửa ra, cung kính mời Mộ Khanh Hoàngđivào, "Quận chúa, mời ngài. Có chuyện gì ngài cứ việc gọimộttiếng là được.”

"Ngươi rất giận rất hận ta phảikhông, hận bọn ta lừa ngươi gạt ngươi?" Lục Mạo cố ý chọc giận Mộ Khanh Hoàng,nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“khôngxấu.” Mộ Khanh Hoàng cườinhẹ.

Lục Mạo châm chọc cườimộtcái, “Trước khi tổ mẫu hôn mê cónói, là ngươi dẫn dụ bà ấy. Tất cả mọi chuyện chắc đều nằm trong vòng khống chế của ngươi phảikhông. Chỉ vì muốn khiến ta thân bại danh liệt, Mộ Khanh Hoàng, ngươithậtlà nhẫn tâm. Nhưng mà, Mộ Khanh Hoàng, ngươiyêuta, tasẽphảiyêungươi sao? Takhôngyêungươi, ngươisẽphải phá hủy ta sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thiên hộ đại nhân tới đây có chuyện gì thế ạ?” Cẩm y vệ giữ cửa vội vã tiến lên hỏi thăm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đợi nữ nhân kia đứng ổn, nữ nhân mặc áo khoác đen lập tức bỏ tay ra, xoay người đưa lệnh bài cho Cẩm y vệ giữ cửa xem, chỉmộtlát sau, Cẩm y vệ liền chắp tay chođi.

Mộ Khanh Hoàng rờiđi, Lục Mạo ngây người, Ninh Tú Ngọc ôm Lục Mạo vui mừng đến phát khóc.

"Cám ơn."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Thành toàn