Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Lục Cửu bùng nổ
Mộ Khanh Hoàng liếc nhìn Ngọc Loan, như cười nhưkhôngnói: “nóiđi, Lục Cửu hối lộ gì cho em rồi?”
hắnkhôngưa tất cả những nam nhân biết đọc sách có khí chất tương tự như Lục Mạo!
Biết đọc sáchthìrất giỏi à, biết vẽ tranhthìrất giỏi à!
Ngọc Loan buông đồ thêu trong tay xuống, ghé người qua, thăm dònói: “Rốt cuộc quận chúa nghĩa thế nào, nô tỳ thấy, lão phu nhânnóicũng có lý. Trường Ninh Hầu thế tử rất được mà,mộtlà diện mạo thế tử môi hồng răng trắng có thể so được với Phan An, hai làtrênngười có tước vị kế thừa đời này qua đời khác, ba là bây giờđanglàm Cẩm y vệ Thiên hộ, rất được Cẩm y vệ Chỉ huy sứ khen ngợi, mai sau tiền đồ như gấm như vóc, bốn là...”
“Bà ngoại à, con cũngđãnóivới mẫu phi rồi, conkhôngmuốn tái giá nữa. Ít nhất là bây giờ conkhôngmuốn.” Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, nghiêm túcnói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vật này đưa cho quận chúa, đa tạ ơn thu lưu của quận chúa.” Tần Thiếu Du lấy diều bươm bướm từ sau lưng ra đưa cho Mộ Khanh Hoàng, "Học trò tự mình làm, khá là cẩu thả, hy vọng quận chúakhôngchê."
(1) Bài thơ “Hóng mát” của Tần Quan (tên tự là Thiếu Du, hiệu là Hoài hải cư sĩ). Dịch nghĩa: (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Khanh Hoàng vờđi, dìu Trương lão phu nhân đứng lên, cườinói: “Bà ngoại, bà mau về nhàđi, hônsựcủa nhóm biểu ca biểu muội còn cần người phải quan tâm kia kìa. Ngài đừng để ý đến chuyện của con nữa, consẽvào cungnóirõvới mẫu phi lần nữa.”
Mộ Khanh Hoàng giấu con diều ra sau lưng, lạnh lùng ngẩng cao cằm, đôi mắt sắc đầy vẻ đắc ý, “khôngđưa đấy.”
“Biết là mọi người muốn con gặp mặt người ta nữa, cho nênkhôngđến." Mộ Khanh Hoàngnhỏgiọngnói.
Ngọc Khê bưngmộtly chè hạnh nhân ướp lạnh đến cho Mộ Khanh Hoàng, cườinói: "Cũng tội cho lão nhân giathậtđấy, vì hônsựcủa ngài, dù trời nóng cháy mà vẫn phải bôn ba chạyđichạy về.”
Gió thổi qua ao, hương sen thơm ngát.
Nhìn mảnh vụn đầy đất, lại nhìn Lục Cửuđãchạy mất tăm, Mộ Khanh Hoàng tức đỏ cả mắt, “Ngươi cứ thích bắt nạt ta, quỷ mới gả cho ngươi!”
"Tiểu phượng hoàng, sao nàng lại nhận lấy diều của cái thằng xấu xí kia. Mau đưa cho ta, diều này có độc." Lục Cửu trưng khuôn mặt tươi cười ra, đưa tay muốn lấy.
Thắt xongmộtcái dây kết hình hoa mai, mặc dù Ngọc Khinhkhôngnóilời nào, nhưng cũng yên lặng gật đầu.
Ngọc Châu thả Tây Thi vào trong lòng Mộ Khanh Hoàng, cườinói: “Ai mà như muội, bị Bạch Cẩm kia mê hoặc đến đầu óc choáng váng. Bọn tỷ đâu có nhận hối lộ, càngkhôngtrúng "mỹ nhân kế" gì đó. Bọn tỷ chỉ làthậtlòng cảm thấy Trường Ninh Hầu thế tử cùng quận chúa, bất luận làtrênphương diện nào cũng đều rất xứng đôi, cho nên mớinóitốt chohắn.”
Cầm trượngđitìm hàng liễu mát xanh,
Trong lòng Lục Cửu như bị đổ cảmộtthùng dấm chua, chua xótkhôngkhống chế nổi xông thẳng l*n đ*nh đầu,âmtrầm nghĩ làm cách nào mới có thể ngườikhôngbiết quỷkhônghay tiêu diệt con gà yếu ớt này.
“Làm gì có đâu chứ.”khôngchịu nổi ánh mắt của Mộ Khanh Hoàng, Ngọc Loan giậm chânmộtcái, đỏ mặt chỉ ba người Ngọc Khê, ồn ào khai ra: "Quận chúa, nô tỳ thừa nhận, nhưng mà khẳng định người nhận được hối lộkhôngchỉ cómộtmình nô tỳ, ngài tra hỏi các tỷ ấy thử xem, đừng có chỉ bắt nạtmộtmình em như vậy chứ.”
“Nếu con đau lòng cục xương già nàythật,thìcon để ýmộtchútđi, thừa dịp tuổi còn trẻ, chọnmộtthằng về, lại qua thêmmộtnăm nữathìđồ tốtsẽbị người ta chọn lấy hết. Con ấy,nóicho cùng cũng là ngườiđãgảmộtlần rồi, dù sao cũng có chỗ trở ngại."
Lục Cửu nhìn nhìn tướng mạo của Tần Thiếu Du, lại quay sang nhìn con diều trang trí bằng thơ tranhtrêntay Mộ Khanh Hoàng, bỗng chốc bùng nổ!
Diều là rất cẩu thả, nhưng tranh vẽ cùng thơ từ viếttrênđó lại hấp dẫn ánh mắt Mộ Khanh Hoàng, "Huề trượng lai truy liễu ngoại lương, họa kiều nam bạn ỷ hồ sàng. Nguyệt minh thuyền địch tham soa khởi, phong định trì liên tự tại hương.” (1) (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng vậy, chỉ là viết chơi lung tung thôi." Tần Thiếu Du xấu hổ cườimộtcái, “trênđường lên kinh bị người ta trộm mất lộ phí, sau khi vào kinh, nếukhôngphải do quận chúa mở Tấn Vân Lâu, tuyển người chép sách, sợ là tađãchết đói mất rồi. Học tròkhôngcó gì để báo đáp, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đưa cho quận chúamộtcon diều, tạm thời biểu lộ lòng biết ơn."
Ngồi nghỉ chân bên bờ nam của cầu Họa Kiều.
Mộ Khanh Hoàng vừanóivừa đẩy lão phu nhân ra ngoài.
Liên Chử Bích Ba các.
"Quận chúa thích là tốt rồi, học trò cáo lui." Tần Thiếu Du chắp tay, quay người rờiđi.
Mộ Khanh Hoàng quay đầu lại, thấy có người tới, liềnnói: “Là ngươi à.”
Chương 38: Lục Cửu bùng nổ
Tiễn trưởng bốiđi, Mộ Khanh Hoàng quay về nằm vật lên tháp quý phi, thở dàimộthơi.
Mộ Khanh Hoàng đoan đoan chính chính ngồi bên phải La Hán giường, cúi thấp đầu, hai taynhẹnhàng đặttrênđùi, đàng hoàng tỏ vẻ kính cẩn lắng nghe.
Lão phu nhân tức giận cười, đưa tay chọc lên ấn đường Mộ Khanh Hoàngmộtcái, “Bọn ta cònkhôngphải là vì muốn tốt cho con à, thừa dịp con còn trẻ, chọnmộtngười tốt mà gả cho, mẫu phi con bớt việc, bà cũng bớt việc. Con có biết hôm qua conkhôngđến làđãđắc tội với các nàng rồikhông, mặc dù ngoài mặt các nàngkhôngdámnóigì, nhưng sau lưng nhất địnhsẽnóimấy lời châm biếm,nóicon quái gở, lạnh lùng kiêu ngạo,nóicon làm cao, ra vẻ mình là quận chúa, ai cũngkhôngxứng với con. Con còn muốn gả cho người nào tốt nữa haykhôngchứ.”
Từ Liên Chử Bích Ba cácđira,đilòng vòngkhôngmục đích trong Liên Viên, vô thứcđãđến bên hồ sen, xuyên qua cửa tròn ngăn cách ngoại viện, tới Tấn Vân Lâu.
Ngọc Loan khen Lục Cửu tới tấp, khiến cho Ngọc Khêđanghầu hạ trong phòng, Ngọc Châuđangôm Tây Thi chải lông, Ngọc Khinhđangbện dây đều che miệng cười trộm, cười đến mức Ngọc Loankhôngnóinổi nữa, đỏ mặt, nghểnh cổ lênnói: “Các tỷ cười gì chứ, chẳng lẽ mấy lời muộinóikhôngđúng à?”
Bên trái La Hán giường,mộtlão phu nhân mặc bộ áo dài màu nâu đỏ, dáng vẻ hiền lành xụ mặt chất vấn. "Hôm qua mợ của con tổ chức tiệc ngắm hoa, con có biết mấy người bọn ta chờ con bao lâukhông. Sao lạikhôngđến chứ?”
Tên Tần Thiếu Du này nhìn trong sạch tuấn dật, lịchsựnho nhã, lại còn biết viết từ làm thơ vẽ tranh,khôngphải lại làmộttên Lục Mạo khác sao! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng là lời của trẻ con, có congáicon đứa nhà nào màkhônglấy chồng đâu. Bà ngoại biết, conđãphải chịu ủy khuất, đau lòng, nhưng con cũngkhôngthể vơ đũa cả nắm, biết đâu người kế tiếp nàysẽthương con sủng con, đúngkhông?”
Mộ Khanh Hoàng vốnkhôngmuốn nhận, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng này của Lục Cửu, liền nảy ra ý xấu nhận lấy, “Đa tạ ngươiđãtặng diều.”
Giờ phút này, trong lòng Lục Cửu tràn đầy ghen tị.
Đọc xong Mộ Khanh Hoàng hỏi: "Bài thơ này là ngươi làm sao?"
“Nào dám nào dám. Bà ngoại à,hiệntại trời rất nóng, ngài cứ ở nhà tránh nóngđi, đừngđiđilại lại mệt nhọc như vậy nữa, con nhìn mà đau hết cả lòng. Ngài về gửi lời hỏi thăm các cậu các mợ giùm con nha.”
Ngọc Khê cười tổng kết, "Quận chúa minh giám, cho dùhắnlà aithìcũngkhôngthể thu mua bọn em được.”
Mộ Khanh Hoàngđimộtbước, bốn nha hoàn liềnđitheomộtbước, Mộ Khanh Hoàngnhỏgiọng khiển tráchmộttiếng, "Đừngđitheo ta."
Tấn Vân Lâuđãkhôngcòn như trước, những người đến đây đều là học sinh lễ độ nho nhã, có nghèo khó, cũng có con em nhà giàu, công tử thế gia, thậm chí những danh sĩ học giả vì danh tiếng của kho sách chép tay trong Văn Uyên các mà tìm đến đọc cũngkhôngít.
Khi nàng đến,trênghế dài bàn dài mà nàng sai người đặt dưới hành lang có đầy người ngồi, hoặcđangcầm sách học, hoặc vùi đầu sao chép, hoặcnhỏgiọng trao đổi học vấn, còn có người dạy học dưới gốc cây, nhóm học sinh trải chiếu mình tự mang theotrênmặt đất, ngồi xếp bằng khiêm tốn yên tĩnh lắng nghe.
Có người pháthiệnra Mộ Khanh Hoàng đến, cũngkhôngnóito làm ồn, chỉ cung kính tiến lên, chắp tay thi lễ, Mộ Khanh Hoàng gật gật đầu, bọn họ cũng lập tức quay lại làm chuyện của mình. Ngược lại, nhóm công tử thế gia eo mang ngọc bộithìlại liên tiếp nhìn quanh, Mộ Khanh Hoàng biết những người này đều theo lệnh của trưởng bối trong nhà, đến giành cảm tình của nàng, vì lý do gìthìtrong lòng cũng đềuđãhiểurõ, nhất thời cảm thấy nơi này cũngkhôngthể an bình được, liền muốn xoay người bỏđi.
"Ta biết.” Ănmộtmiếng chè hạnh nhân, Mộ Khanh Hoàng lại thở dài.
“Thỉnh an quận chúa.”
Hoàng hôn vừa buông xuống, Lục Cửu lập tức chạy đến Liên Viên, vừa vặn nhìn thấy cómộtthư sinh đứngnóichuyện với Mộ Khanh Hoàng, mắt phượng trừng lên, nổi giận đùng đùng chạy tới, "Người kia là ai, ngươiđanglàm gì đấy?"
Trăng sáng soi chiếu nghiêng nghiêng lên chiếc thuyền bên sông,
Trương lão phu nhân cằn nhằnmộtlúc rồi mớikhôngtìnhkhôngnguyệnđivề.
Bốn người dừng bước,khôngdámđitheo nữa.
Thấy Ngọc Loanđãgấp đến muốn khóc, Mộ Khanh Hoàng sờ sờ mặt nàng, lắc đầu, "Ta biết tình cảm và lòng trung thành mà các em dành cho ta. Ta cũngkhôngcó giận các em, ta chỉ là... muốn yên tĩnhmộtchút. "
“Hay cho các em, như vậy là đều về phe Lục Cửu hết rồi đấy hử?” Mộ Khanh Hoàng chợt cảm thấy phiền chán, ôm Tây Thi đứng lênnói: “Các em ở lại trông phòngđi, ta ra ngoàiđidạomộtchút.”
Nửa tháng sau.
Thái thường tự khanh Trương lão phu nhân thấy Mộ Khanh Hoàngkhôngnghe lọt, thở dàinóitiếp: “Bà thấy, cái tên Trường Ninh Hầu thế tử ngày nào cũng lấy cớ đến Tấn Vân Lâu đọc sách, thực ra là để đến gặp con kia, miễn cưỡng mà xétthìcũngkhôngtệ. Hồi trước quả thựchắncó bướng bỉnh chút, nhưng bây giờ cũngđãcải tà quy chính rồikhôngphải à. Hoàng Nhi, con cảm thấy thế nào?"
Trương lão phu nhân giận cười, “Conđangghét bỏ bà xen vào việc của người khác đấy phỏng?"
Lục Cửu tức đến mức giậm chân, trong lòng hoảng loạn, vươn tay đoạt lấy, thô bạo xé nát rồi lập tức bỏ chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu phượng hoàng bị sao vậy, sao cứđithích mấy con gà yếu ớt ấy!
Ngọc Loan hoảng hốtđitheo,nói: “Quận chúa, ngài giận bọn em à? Nô tỳ thề, nô tỳ cũngkhôngcó nhận hối lộ gì hết cả. Bây giờ nô tỳsẽvề lấy châu chấu cỏ màhắnđưa cho nô tỳ, trả lại chohắn. Trừ lần đó ra, thựcsựlà nô tỳkhôngnhận món nào khác. Nô tỳ là nha hoàn của ngài mà.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.