Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Sinh con
Lục Cửu mãnh liệt gật đầu, ánh mắt trong thoáng chốc dần ảm đạm, “Ta khẳng định nàngsẽchán ghét takhôngcó chí lớn như vậy.”
Thành An quận chúa vừa mới rời khỏi, Lục Cửu liền quay trở lại.
Tiếng tranh cãi lôi kéo Lục Bỉnh và Lăng Thị cùng tiến đến, vợ chồng già đứng nghe ngoài cửa đượcmộtlúc, Lăng Thị chợt khẽnói: “Tiểu tử này cũng quá bốc đồng rồi, dù quận chúa có ngàn vạn lầnkhôngtốtthìcũngkhôngnên làm như vậy trong thời điểm này chứ, ngay cả bản thân thiếp làm mẹ cũng nhìnkhôngnổi! Nữ nhân Tiểu Mạn này quảthậtđúng làmộtcon hồ ly tinh!”
“Đừng kích động, ta chính vì sợ nàng kích động nên mớikhôngdámnóisớm với nàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cứ để đócôlo, còn luận về tiền bạcthìkhôngqua được phu nhân của các gia đình hoàng thương. Ta cũng biết được vài người, như Hoa gia bán vân cẩm, Thiều gia buôn mẫu đơn, cả Thủy gia kinh doanh son phấn nữa.”
Sâu càng thêm sâu…
Mộ Khanh Hoàng cườinói: “Có phải còn muốn nuôi chú c·h·ó, thỉnh thoảngsẽchơi trò đấu dế nhàn hạ sống qua ngày luônkhông?”
- --
“côà, đến tháng chín con mới có thể xả tang. Đoạn thời gian này, chuyện của Dưỡng Tế Tự đành nhờ người lo liệu, những chức quan còn lạithìngười tổ chứcmộtbữa tiệc rượu giúp con, ai ra nhiều tiềnthìphong quan cho người đó.” Mộ Khanh Hoàng nửa đùa nửathậtnói.
Chóp mũi nàng chợt ngửi được mùi máu tanh, còn cảm giác đượctrênmặt hơi ươn ướt, Mộ Khanh Hoàng bắt lấy tayhắn, pháthiệnlòng bàn tayhắnđãbị móng tay trơn nhẵn của chínhhắnghim sâu đến mức máu me nhầy nhụa.
Mộ Khanh Hoàng mỉm cười nhìnhắn, “Ngốc, chàng khóc cái gì, cònkhônglại đây xem con của chúng ta.”
Chỉmộtchiếc hôn ngắn cũng khơi lên bản tính thèm ăn trong lòng Lục Cửu.hắncẩn thận ôm nàng,khôngkìm lòng được cúi người ngậm lấy cái miệngnhỏnhắn ăn mãikhôngbiết đủ kia.
“Là Thành An quận chúa.”
Lục Cửu lườm nàng, nhếch mép, “Có nữ nhân nào làkhôngsinh con, còn phải chiều nàng ta nữa sao? Nàng có muốn sinh con haykhông, hửm?”
Vừa dùng tay áo lau vết máutrênmặt nàng, Lục Cửu vừa uất hậnnói: “Chờ khi tiêu diệt được Mộ Kiêu, ta nhất địnhsẽđưa hai mẹ con nàngđidu ngoạn khắp nơi, chuyện gì cũngkhôngcần nữa. Tiểu Phượng Hoàng, kỳthậttakhônghề muốn làm quan cũngkhôngcần làm tướng quân gì cả, ta chỉ muốn làmmộtngười phú quý nhàn rỗi, mỗi tối đều có thể ôm nàng ngủ, mỗi buổi sáng thức giấc đềusẽnhìn thấy nàng, hôn nàngmộtcái, tất cả những thứ này chính là tâm nguyện cả đời ta. Tiểu Phượng Hoàng, có phải ta như vậy là rấtkhôngcó tiền đồ haykhông?”
“Đây là chuyện từ năm ngoái rồi, hẳn Cố chỉ huy sứsẽkhônggạt ta chuyện này đâu. Ta cũng vẫn luôn dặn bọn Bạch Cẩm theo dõi nhất cử nhất động vụ án này. Tuy là bây giờ vẫn chưa có chút manh mối nào nhưng ta có đặt ramộtgiả thiết. Giả như hung thủ g**t ch*t Vương Kỳ, kẻđãám sát nàng ở ngõ bắc, Phượng Lâu Xuân, Sầm Tiểu Mạn, và bạn tốt tri kỷ của Kim Nê làâmCửu Chúc có liên quan đến nhauthìhẳn là bọn chúngsẽngấm ngầm liên lạc qua lại, nếu là vậythìchúng ta có thể lợi dụng Sầm Tiểu Mạn, lần theo dấu vết để lùng ra hung thủ đứng phía sau. Tình cờ chuyện này cũng trùng khớp với kế hoạch mà chúng tađãdày công sắp đặt. Nếu như bọn chúngđãcàimộtcây đinh bên người chúng ta,thìta cũng có thể đến bên bọn chúng để làm gian tế.”
Ngọc Loan chống nạnh mắng to, “Thế tử gia ngươithậtkhôngcó lương tâm, quận chúa chúng ta sinh con cho ngươiđãphải chịu đau đến bán sống bán c·h·ế·t, ngươi lại ở đây phong lưu khoái hoạt với tiểu tiện nhân này. Ngươikhôngbiếtsẽlàm quận chúa chúng ta thất vọng lắm hay sao?”
“khôngnhớ,mộtcanh giờ trước chàng còn ở trước mặt ta mở quyển Kinh Thi tìm nhũ danh cho đứanhỏđấy.”
“Đại ơn đại đức củacô, con thay mặt cho những đứa trẻ đó cảm ơn người.”
“Đến lúc đó ta nhất địnhsẽđến chung vui.” Thành An quận chúa hơi ngừngmộtchút rồi cườinói, “Ta nhớkhônglầm hình như
“Con mắt nào của ngươi thấy bổn thế tử phong lưu khoái hoạt,khôngphải chỉ là sinh đứa bé thôi sao, nàng ta sinh đẻthìta có thể làm gì được? Vốn dĩ bổn thế tử ngồi đây là bàn chuyện quan trọng với Tiểu Mạn, rồi sao nào?” Lục Cửu cương ngạnh, thở hổn hểnnói.
Nam nhân này càng ngày càng làm nàngyêuthương.
Sầm Tiểu Mạn đau đớn hét lên, “Thế tử gia mau cứu nô tỳ.”
Sau khi Thành An quận chúa vui vẻ nhận mộc ấn và văn sách của Dưỡng Tế Tự thừa xong xuôi, bà liền cùng Mộ Khanh Hoàng đề cập đến chuyện nhà, “Bụng conđãlớn vậy rồi, khi nàothìsinh?”
Mộ Khanh Hoàng cườinói: “Buổi sáng chàng phá rối khiến nó đạp tới đạp lui, chỉ sợ lúc này mệt lắm rồi. Sau khi chàng đến thư phòngthìkhôngthấy nó động nữa, có lẽ làđãngủ thiếpđirồi.”
Sau thời gianmộtnén nhang, Lục Cửu tự mình cài lại khuy nút hình hồ điệp cho Mộ Khanh Hoàng, đến lúc này mới đem chuyện cả nhà Vương Kỳ c·h·ế·t thảm và Thái tử bị hãm hạinóivới nàng: “Tạm thời bên Cố chỉ huy sứ đó còn chưa tra được gì, nhưnghiệntại tađangnghi ngờmộtngười, chính là người mà Kim Nêđangxem là tri kỷâmCửu Chúc.”
“Connóichí phải,côhiểu rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
tiết thiên thu
mộtlát, trong phòng sinh vọng ra tiếng khóc torõcủa hài nhi.
Lục Cửu theo thói quen ôm lấy Mộ Khanh Hoàng cho nàng ngồitrênđùi mình, cúi đầu, áp lỗ tai lên bụng nàng lắng nghe,nói: “Quả trứng thối kia, hôm nay có giày vò mẫu thân của ngươikhôngđấy?”
Sầm Tiểu Mạn hoảng sợ lập tức chui rúc vào lòng Lục Cửu, Lục Cửu vội vã che chở nàng ta trong lồng ngực.
Mặt Sầm Tiểu Mạn ửng đỏ đứngtrênmặt đất, bất an ngó quanh: “Quận chúađangsinh con mà, thế tử gia, chúng ta như vậykhôngtốt đâu.”
mộtbàn tay cởi bỏ khuy cài áo của nàng, tay lần mò x** n*n bên trong như thỏa nỗi khổ tương tư.
“Ngốc, ta tin tưởng chàng, là chúng tađãthương lượng như vậy, đừng tự trách mình!”trênmặt có máu, Mộ Khanh Hoàng nghiêng đầu nhìnhắn, hai hàng nước mắt theo má lăn xuống áo gối.
Đây là Lục Cửu, là phu quân của nàng.
trênmặt Mộ Khanh Hoàng liền thoánghiệnvẻ nhu hòa, mỉm cườinói: “Chắc là cuối tháng này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tình nảy mầm trong vô thức, ngàymộtsâu sắc.
Tuy giữ đạo hiếu dưỡng thai tận chín tháng nhưng Mộ Khanh Hoàng cũngkhôngđể mình nhàn rỗi, nàng luôn nghĩ cách làm thế nào để điều hành Dưỡng Tế Tự chothậttốt, làm thế nào để cứu tế được nhiều trẻ con và người già neo đơn, còn phải suy nghĩ cách dạy nghề cho nhữngcônhikhôngnơi nương tựa, cứ thế đem tất cả viết hết vàomộtquyển sách. Ngẫm nghĩmộthồi, nàng lại thấy giờ đây mình chỉ còn thiếu mỗimộtđại phú hào là Thành An quận chúa nữa thôi.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn sâu vào mắthắn, thấyrõđược thâm tình tràn ngập trong ánh mắthắn.
Giây phút này, nhìn nụ cười sáng rỡ tuyệt đẹp của Lục Cửu mà nàng như quay lại khoảnh khắc khi nhìn thấyhắnnằm sấp nơi đầu tường, cầm hoa pháo đỏ rực trong tay cười nịnh nọt nhìn nàng. Nụ cười nàyđãđược Mộ Khanh Hoàng khắc sâu trong trí nhớ, xem như vật trân bảo mà cất giữ trong lòng cả đời.
Xuân phong xuân vũ xuân chi tình, tương tri tương hội niệm bất vong (1)
Màu đỏ như hoa đàotrênmặt còn chưa rútđi, Mộ Khanh Hoàng ngẩn ngơmộthồi mới phản ứng lại, “Phụ thân bị hãm hại ư?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiểu phượng hoàng, thế nàng có nhớ takhông?” v**t v* bụng Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu hỏi.
Chương 57: Sinh con
“Ngốc quá! Chờ tiêu diệt được Mộ Kiêu, chàng muốn đến nơi nào ta đềusẽđicùng chàng, như vậy có đượckhông?”
Hai tay Mộ Khanh Hoàng ôm lấy cổhắn, khẽ nhếch hàm răng, ngấm ngầm cho phéphắncông thành đoạt đất trong miệng nàng.
Trong tiếng r*n r* nén nhịn của Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu cùng Sầm Tiểu Mạn ở sảnh ngoài nháy mắt đưa tình với nhau.
Nàng cười cười, vân vê lỗ taihắn, đặtmộtnụ hôn như chuồn chuồn lướt nước phớtnhẹlên môihắn.
“Conđãviết cái này.cô, người nhìn xem!”
“Hồ nháokhôngbiết phép tắc, dừng tay cho ta!” Lục Cửu lao đến, cản lấymộttay Ngọc Loan rồi ôm chặt Sầm Tiểu Mạn trong ngực, phẫn nộ quát: “Cútđi!”
“Cám ơn lời chúc của người.” Mộ Khanh Hoàng cườinói.
“Ừm, Triều Dương quận chúa nhất ngôn cửu đỉnh.” Mộ Khanh Hoàng vươn ngón út ra, cười vớihắn, “Chúng ta ngoéo tayđi!”
thìra sinh con lại đau đến như vậy!
“Rồi sao nào? Các người chờ đó, bây giờ tasẽnóicho quận chúa! Tiểu tiện nhân chờ đó, quận chúa mà ra taythìngươi có muốn c·h·ế·t cũngkhôngđược yên đâu!”
“Lão gia?” Lăng Thị vội vàng đuổi theo sau.
“Chàng maunóirõtường tận mọi chuyện cho ta!” Mộ Khanh Hoàng gấp gáp hỏi.
Lục Cửumộtphen ôm Sầm Tiểu Mạn vào lòng, vừa định hônthìNgọc Loanđãxông thẳng vào, lập tức tạtmộtchậu máu loãng lên người hai người họ, “Quận chúa của chúng tađangsinh con ở trong sương phòng,đãđau đến muốn c·h·ế·t rồi, vậy mà các ngươi lại ở nơi này khanh khanh ta ta. Có phải ta đến trễmộtchútthìcác ngườisẽlăn đếntrêngiường của quận chúa chúng ta luôn haykhônghả?”
Lục Bỉnh ừmộttiếng, chắp tay ở phía sau thong thả bỏđi.
Thành An quận chúa liền khoát taynói: “khôngcần con phải cảm tạ, tích công đức làmộtchuyện cực kỳ tốt, ta đến đây chia công đức của con, conkhôngngại ta là mừng lắm rồi.”
“Bàn taynhỏbé của nàng vừa thonnhỏvừa mềm mại, trôngthậtlà đẹp mắt.” Lục Cửu v**t v* bàn tay Sầm Tiểu Mạn, đôi mắt phượng nhìn nàng takhôngchớp mắt.
Cũngmộtđêm này, Mộ Khanh Hoàng lâm bồn.
Dừngmộtchút, Lục Cửu lại nhìn Mộ Khanh Hoàng mànói: “Tiểu phượng hoàng, cuối tháng nàysẽlà tiết thiên thu của Thánh thượng, phiên vương cũngđãlục tục lên kinh, thời gian của chúng tađãkhôngcòn nhiều nữa. Đợi khi nàng sinh con xong rồi, chúng tasẽphải phối hợp cùng nhau diễnmộtvở kịch, rồi từ đây và cả về sau nàng nhất định phải tin tưởng phu quân của nàng. Hai đời của ta đều chỉyêuduy nhấtmộtmình nàng, ngoại trừ nàng ra ta tuyệtsẽkhôngchạm vào bất kỳ nữ nhân nào khác.”
Trước đó bởi vìmộtmàn ‘vụng trộm đầy xấu hổ’ bị bắt gặp bởi tiểu nha đầu mà Lục Cửu trốn vào trong phòng ngủ, khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng khóc ấy,hắnphải hết sức kìm nén cơn xúc động của mình, ngănkhôngđể mình lao thẳng ra ngoài mà chạy vào phòng sinh chỉ để nhìn Mộ Khanh Hoàngmộtchút.
Thấytrênbàn vẫn còn sót lại tách trà chưa dọn, Lục Cửu hỏi: “Ai vừa mới đến à?”
“thậtchứ?” Lục Cửu vui sướngkhôngthôi.
Mộ Khanh Hoàng liềnnóivới Lục Cửu về mục đích đến đây của Thành An quận chúa.
Quỳ gối bên giường, Lục Cửukhôngnhìn con mà trước tiên liền đưa tay sờ mặt Mộ Khanh Hoàng, “Tiểu Phượng Hoàng, chúng takhôngsinh, sau này cũngkhôngsinh nữa.”
Đây là câu đối, ý là gió xuân mưa xuân đến mang theo tình cảm dạt dào, bạn tương tri khi gặp được nhauthìchắc chắnsẽkhôngthể quên được.
Sau khi Thành An quận chúa đọc xong liền mỉm cười, “Quả nhiên hôm nay takhônguổng công đến đây rồi, takhôngcó nhìn lầm người! Sau này phàm là sản nghiệp trong nhà ta, khi cần tuyển ngườithìnhất địnhsẽưu tiên chọn những đứa bé trong Dưỡng Tế Viện.”
của Thánh Thượng cũng diễn ra vào cuối tháng này, tiểu gia hỏa này tốt nhất là sinh ra ngay tiết thiên thu, như vậythìmới có phúc.”
“côthậtsựđãgiúp conmộtviệc lớn đấy, nếukhôngphảicôtìm đếnthìcon cũngkhôngthể biết những thương nhân có tiền này. Vốn con cònđangsầukhôngbiết sau khi xả tang rồithìnên đưa thiệp mời cho người nào, nhưng may mắn giờ đâyđãcócôgiải quyết hết cho con rồi. Nhưng dù gì con vẫn phảinóimộtchút,mộtkhiđãchọn phu nhân cho Dưỡng Tế Tựthìmộtlà phải chọn người thựcsựmuốn làm công việc này, còn với loại người làm ba ngày nghỉ hai ngày chỉ muốn lấy danh tiếng chứkhôngmuốn chi tiềnthìthôi rồi. Còn hai là phải chọn người có nhân phẩm tốt, chúng ta hợp tác làm việc chung với nhauthìai ai cũng phải nỗ lực cố gắng, ngườinóixem có phảikhông?”
“Nhưng ta nhớ tiểu phượng hoàng, mỗimộtcanh giờ, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến nàng.”
Nhìn thấy nàng như vậy, Lục Cửu lúc này có phầnkhôngđược vững dạ lắm. Nhưng vì để tìm ra chứng cứ chứng minh ý đồ mưu phản của Mộ Kiêu, bọn họkhôngcòn con đường nào khác.hắnchỉ có thể lại cúi đầu hung hăng hôn lên miệngnhỏnhắn của nàng.
Ngọc Loan tức đến cả người đều phát run, lao đến túm lấy búi tóc Sầm Tiểu Mạn lôi nàng ta từ trong lòng Lục Cửu ra ngoài, “bốp bốp” in thẳng năm dấu bàn tay lên mặt nàng ta, “Nữ nhân đê tiện nhà ngươi, dám câu dẫn chủ tử, ta đánh c·h·ế·t ngươi!”
Biết được Mộ Khanh Hoàng sinh con, tam phòngđitới Mạc Viên vấn an nhưng thấy tình trạnghiệntại cũng bỏđihết rồi.
(tiết thiên thu: lễ sinh nhật của hoàng đế). (đọc tại Qidian-VP.com)
Edit: La Thùy Dương
Lạinóithêm vài lời, Thành An quận chúa mới cáo từ rờiđi.
Tiết thiên thu đêm nay, cung đình mở thịnh yến, các nhi tử của Kiến Nguyên Đế ở bên ngoài đềuđãtrở về. Nhìn thấy con cháu đông đúc quây quần dướimộtmái nhà, thân là phụ thân cũng lấy làm cao hứng. Đêm nay, pháo hoa bắn mãikhôngdừng.
Chờ đến khi Ngọc Khê lạnh mặt gọihắn, Lục Cửu mới gục bả vai, ủ rũ buồn bãđitheo Ngọc Khê vào phòng sinh. Máu đen trong phòng đềuđãđược lau chùi sạchsẽ, Lục Cửu vừa bước vào cửa liền muốn khóc, trông thấy sắc mặt trắng bệch yếu ớt của Mộ Khanh Hoàng, nước mắthắnliền rơi xuống.
“Được! Ngoéo tay ước địnhmộttrăm nămkhôngđược phép thay đổi.”
(*)
(1)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.