Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 76: Đại lưu manh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Đại lưu manh


Vào thời điểm này, im lặng ngược lại tốt hơn bác bỏ rất nhiều. Ôngkhôngtỏ vẻ uất ức, ngược lạisẽlàm cho Kiến Nguyên Đế uất ức thay ông.

Kiến Nguyên Đế lạnh lùng cong khóe môi già nua đầy nếp nhăn của mình, giống như lão rồng già vạn tuổiđanghờ hững nhìn chú rắn con bướng bỉnh cắn răngkhôngchịu nhận thua, cũngkhôngthể thua. Ngài lạnh nhạt nhìn, đầy khinh thường, cũng chan chứa bao dung.

Mộ Kiêu lạnh lùng liếc Mộ Cao Tốđang run rẩy chúi đầu xuống đất chổng mông lên trời, “Nghiên cứu cổ trùng, ta nhận. Lúc ở trong địa cung của Thần Long Đế,tađãpháthiệnra đượcmộtloại cổ độc, loại cổ độc này giúp người ta có khả năng tự chữa lành vết thương, trừ phi chém đứt đầu, nếukhôngsẽbất tử. Ta có thể tạo ra đượcmộtquân đội bất tử như thế, nghiên cứu thứ đó đương nhiên là để tạo phản rồi. Còn về việc Lục Cửu ám sát ta, ta thân ở Bắc Bình, năm nào cũng phải chiến đấu với quân Bắc Nguyên, để đề phòng gian tế Bắc Nguyên lẻn vào vương phủ ám sát ta, đương nhiên ta phải luôn luôn đeo tấm hộ tâm. Về chuyện ăn thịt ngườithì...”

"Xấu xa! Lưu manh!" Mộ Khanh Hoàng chụp lấy taihắnlần nữa, “Tathậtmuốn xem xem chàng thu thập ta thế nào!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta bị bắt về kinh thế này, chắc Đạo Khưđãchạy trốn mất rồi. Takhôngbiết hướngđicủa gã, lúc trước vốn là đạo sĩ ấy tìm tới ta, cứu mạng ta. Phụ hoàng, người định...”

"Lục Cửu!" Mộ Khanh Hoàng nhéo taihắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Lục Cửu, chuyện xấu trong nhàkhôngthể lộ ra ngoài, trẫmsẽđền bù cho ngươi,đicùng với Triều Dương về nhàđi.”

Bốn mắt nhìn nhau, Kiến Nguyên Đế hỏi: “Thựcsựcó loại quân đội như ngươinóisao?”

Mộ Khanh Hoàng nhìnhắntỏ vẻ ngang ngược hống hách, bèn đấmnhẹvào lưnghắnrồi ôm lấy cổhắncười rộ lên, tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp hoàng cung hoa lệ.

“Đừng nhéo đừng nhéo nữa, đau.”

Tuy bị nhốt vào đại lao nhưng Mộ Cao Tố lạinhẹnhõm thở phàomộthơi.

“Aiyêuchàng chứ, đồ hoang tưởng.”nóixong Mộ Khanh Hoàng liền ôm lấy cổhắncười nghiêng ngả, đá đá chân hỏi: “Mauđithôi, chàngkhôngnhớ con à?”

Đợi đến khi trong Càn Thanh Cung chỉ còn lại ba người Kiến Nguyên Đế, Mộ Kiêu và Mộ Cao Tố, Kiến Nguyên Đế quay trở lại long ỷ ngồi xuống, nhìn chằm chằm Mộ Kiêu hỏi: "Mộ Cao Tốnóicho trẫm hay, ngươi mờimộtvị đạo sĩ về, dùng cơ thể người để nghiên cứu cổ trùng, ngươi muốn làm gì? Mộ Cao Tố cònnóivới trẫm, ngươi ăn thịt người, hơn nữa còn là cốt nhục của chính mình? Lục Cửu từng đâm hai nhát đao vào ngực ngươi, nhưng chẳng mấy chốc ngươiđãlại sinh long hoạt hổ. Lão Ngũ, những lời mà nhi tử của ngươinóicó bao nhiêu phần làthật, bao nhiêu phần là giả?”

Nhìn theo bóng lưng của Thái tử, Mộ Kiêuâmhiểm cườimộttiếng.

hắnthậtmuốn đẩy con quái vật này vào chỗ c·h·ế·t, nhưng, nhưng chắc là để cho phụ vương bị giam cầm trong Tông Nhân Phủ, cả đờikhôngđược nhìn thấy mặt trời nữa là cũng được rồi... Phụ vương, phụ vương chưa từng bạc đãihắn,khôngnhững vậy còn cưnghắnnhất trong số những người con. Có lẽ, có lẽ cảnh tượng đẫm máu màhắnnhìn thấy trước đó chỉ làmộtcơn ác mộng, chỉ vìhắncòn quánhỏnên mới nhầm lẫn giữa mơ vớihiệnthực mà thôi. Đúng, đúng, chính là như vậy.

Trán dán lên nền gạch lạnh băng, đôi mắt mở to trân trối nhìn vào hoa văn nhị longđùa ngọc, Mộ Cao Tố bỗng khựng người lạimộtchút, hai tay chốngtrênmặt đất siết chặt lại rồi từ từ buông ra, đầu tiên lànhẹnhàng lắc đầumộtcái, hơi ngừng lạimộtchút sau đó dùng sức lắc đầuthậtmạnh. Mộ Cao Tốkhôngdám ngẩng đầu nhìn Mộ Kiêu, dù vậy,hắnvẫn cứ cảm giác đượcmộtluồng ánh mắt ma quỷâmlãnhđangdán chặt vào sau gáyhắn, khiếnhắnkhôngrét mà run.

Kiến Nguyên Đế giật giật môi, bỗng dưng xoay người, đưa lưng về phía Mộ Kiêu, đối mặt với long ỷ to lớn lấp lánh ánh vàng, lại nhớ tới ánh mắt tha thiết khi Mộ Kiêu hồi kinh chúc thọ ngài mỗi năm, cùng với thái độ ân cần hiếu thảo của y.

Hàng năm Thái tử vẫn luônđitheo kề cận Kiến Nguyên Đế, cực am hiểu bản tính của ngài, thậm chí Thái tử còn có hẳnmộtbộ kỹ năng chuyên dùng, vừa có thể tự bảo vệ mình, lại có thể để cho Kiến Nguyên Đế thiên vị mình.

“Đổ thư (1) à... Tiểu Phượng Hoàng, hay ta dạy nàng đấu dế nhé, hoặc là hẹn bạn bè ra chơi đánh bóng, cònkhôngthìđingoại ô xem đua c·h·ó đượckhông?”

"Takhôngbại." Mộ Kiêu ưỡn thẳng lưng lên, đôi mắt ưng sắc bèn nhìn chằm chằm vào Kiến Nguyên Đế, "Takhôngbại, takhôngbại!"


“Ừm, biết dạy ra thêmmộttên ăn chơi nữa?” Mộ Khanh Hoàng cụp mi chọc vào ngựchắnmộtcái, ánh nhìn kiêu căng ngạo mạn ấy khiến cho lòng Lục Cửu rục rịch,khôngbiết ngượngthìthầm bên tai nàng: “thậtra, Tiểu Phượng Hoàng, mỗi lần nhìn thấy nàng trêu chọc ta như thế, ta đều đặc biệt nhớ đến những lúc được đè nàngtrêngiường, như vậy như vậy như vậy như vậy. Nàythìkiêu căng, nàythìngạo mạn, ta cònkhôngthu thập được tiểu nha đầu nàng à.”

“Người đâu, bắt Vị Nam quận vương nhốt vào Tông Nhân Phủ,khôngcó mệnh lệnh của trẫmkhôngđược phép thả ra."

Con ác thúẩnnúp bấy lâuđãbị bắt, cuộc chiến tàn khốcsẽkhôngphủ xuống nhân gian gieo họa cho lê dân bách tính nữa, những người thânyêunhất của nàng cũngsẽkhôngbị đột tử, bản thân nàng cũng có người khiến nàng muốnyêuthương, nàngthậtsựrất mong chờ cuộc sống sau này.

Mộ Khanh Hoàng suy nghĩmộtchút rồinói: “Ít nhấthiệngiờâmmưu của Mộ Kiêuđãbị chúng ta phá tan, chiến tranhsẽkhôngnổ ra nữa.”

Phải làm gì mới có thể khiến người ta sụp đổ hoàn toàn, từ trước đến giờ Kiến Nguyên Đế vẫn rành nhất,mộtlời cay độc đâm trúng tim đen.

“Triều Dương, tổ phụsẽcho conmộtcâu trả lời thỏa đáng. Con vừa về chắc chắn còn rất mệt, về nhà với nhi tử của conđi.”

“Mây mưa say đắm,âmdương kết hợp, đây vốn là chuyện nghiêm túc, hết sức nghiêm túc.” Thấy Mộ Khanh Hoàng xấu hổ giãy giụakhôngchohắnbế nữa, Lục Cửu vội vàng làm lànhnói: “Được được được, nghiêm túc mànói, nửa câu sau, vẩy trà cũng được lắm, như vậy chúng ta có thể tắm uyên ương.”

Lục Cửu ôm chặt Mộ Khanh Hoàng vào ngực, nụ cười tươi rói lộrõhai hàm răng trắng tinh, bộ dáng ngốc nghếch này quả thựckhônghề xứng đáng với gương mặt tuấn tú đẹp đẽ ấy.

Thấy phản ứng này của Kiến Nguyên Đế, Mộ Kiêunóitiếp: "Năm ấy, ta bị vương tử Bắc Nguyên bắn trúng ngực, ta cứ tưởng là takhôngthể nào qua khỏi, nên từng viết cho ngàimộtbản tấu chương, khóc lóc than thở hy vọng ngài để ý chăm chút cho vợ con ta. Nhưng ngàikhôngbiết, ngàikhôngthể nào biết được, lúc ta kề cận với cái c·h·ế·t ta cảm thấykhôngcam lòng đến thế nào, oán hận đến thế nào. Vì sao, vì sao giang sơn mà ta phải đổ máu hy sinh giành giật từng tấcmột, lại phải chắp hai tay dâng lên chohắn!”

“Ừ ừ ừ, ta vốn làkhôngcó tiền đồ mà.” Lục Cửu trơ mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Takhôngcó tiền đồ như vậy, có phải nàngsẽkhôngyêuta nữakhông?”

Nghe thấy Mộ Kiêumộtlời ôm hết mọi tội lỗi về phía mình, Mộ Cao Tố quỳtrênmặt đất xấu hổ đến mức cúi gằm đầu, dán sát mặt mình lên đất.

trênđường xuất cung, Lục Cửu chợt ngừng bước, quay đầu lại nhìnCàn Thanh Cung vẫn sáng rực ánh đèn.

“Chàng chàng chàng...”

“Trong cungthìsao, ta bế vợ ta, ai dámnói?”

Kiến Nguyên Đế v**t v* đầu rồng được điêu khắc tinh xảotrênlong ỷ,mộtlúc lâu sau đột nhiên ngẩng đầu lên, vứt bỏ lòng nhân ái củamộtngười cha vừa mới trỗi dậy kia,trêngương mặtđãkhôi phục vẻ sát phạt vô tình của bậc đế vương, “nóixong rồi?”

“Đều là con trai của người, nhưng vì saohắnta có thể lên làm hoàng đế, còn tathìkhông?” Mộ Kiêu lạnh lùng nhìn Kiến Nguyên Đế,“Luận công trạng,vì khai quốc mà tađãlập được bao nhiêu công laotrênchiến trường, cònhắnthìsao, vẫn luôn được phụ hoàng người bảo vệ dưới cánh chim, vẫn luôn được tỉ mỉ bồi dưỡng nhưmộtThái tử thực thụ. Nhưng gã Thái tử ấy từng cầm kiếm chém được bao nhiêu tên giặc Nguyên? Còn ta, ta phải ởtrênchiến trường chém g·i·ế·t, mấy lần rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.hắnthìsao? Chỉ cầnđitheo bên cạnh người, nhu thuận nghe lời dạy bảo của người, biểuhiệnra tấm lòng hiếu thảo của mình, vậy làđãđủ. Chẳng lẽ takhônghiếu thảo với người sao, phụ hoàng?"

“Ừ, về nhà."

Mộ Kiêu hừ lạnh, “Trong đám con cái ta vẫn coi trọng ngươi nhất, lạikhôngngờ rằng ngươi có thể vu oan người phụ thânđãyêungươi thương ngươi.”

“Tuyết rơi rồi à.” Ngụy Bảo giấu tay vào ống tay áo, giậm chân lẩm bẩm.

“Phụ hoàng, lần này nhất định ta khó mà thoát tội, niệm tình ta coi như cũng có công với tổ quốc, đối với ngài cũng tính là có hiếu, sau khi ta c·h·ế·t mong ngài để tâm đến vợ con ta nhiềumộtchút.”

Mộ Kiêukhôngđể ý tới Mộ Cao Tố nữa, mà nhìn sang Kiến Nguyên Đế châm chọcnói: “Phụ hoàng, ta là người chứ nào phải dã thú màđiăn thịt người, lờinóihoang đường đến thế mà người cũng tin?”

Lúc Thái tử cúi đầu chắp tay nhận lệnh, nơi khóe miệng cong lên thànhmộtđường cong rấtnhỏ, ánh mắt hơi liếc về phía Mộ Kiêuđangquỳ bên dướimộtcái, lệnh cho thái giám ôm đống tấu chương ấy rồi ung dung rời khỏi Càn Thanh Cung.

“Thái tử, hôm nay trẫm mệt rồi, đống tấu chươngtrênbàn ngươi cầm về Đông Cung phêđi. Việc lớn việcnhỏgì ngươi đều có thể tự mình quyết định,khôngcần hỏi ý trẫm.”

"Tố nhi, ngươi từng tận mắt nhìn thấy phụ vương ăn thịt người à?"

“đãxong.” Mộ Kiêu lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Kiến Nguyên Đế.

Mộ Khanh Hoàng hít sâumộthơi, giống như lần đầu tiên biết được tên này khốn kiếp vô cùng.

"Hoàng tổ phụ, với những tội của phụ vương, ngườisẽgiam cầm ông ấy cả đời phảikhông?” Mộ Cao Tố cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Kiến Nguyên Đế ngồi yêntrênngai vàng. G·i·ế·t ư, có lẽsẽkhông. Từ khi tổ phụnóivới Lục Cửu rằng “chuyện xấu trong nhàkhôngthể lộ ra ngoài”,thìhắnđãbiết, từ tận đáy lòng tổ phụ vẫn cảm thấy áy náy với phụ vương. (đọc tại Qidian-VP.com)

“nóinghiêm túc xem nào.” Mộ Khanh Hoàng đỏ mặt trừnghắn.

Đây là nhi tử của mình, Kiến Nguyên Đế tự cảm thấy mình vẫn còn khá là hiểurõ, đương nhiênsẽkhôngtin, với lại ngài cũngđãphái Cẩm y vệ đến Bắc Bình điều tra rồi, giờ khắc này những gì ngàiđangsuy nghĩ là về việc khác.

“rõràng là tađãđâm hai nhát ngay vào tim Mộ Kiêu, nhưng y lại tuyệt đốikhôngcó vẻ gì giống như là bị thương cả. Lúc còn ở Bắc Bình, chúng ta chỉ sốt ruột lo chạy trốn, nên ta cũng chưa từng bận tâm đến việc đó, nay ngẫm lại mới cảm thấythậtquá là kỳ lạ. Còn nữa, lúc ở trong địa cung nhìn thấy quỷ diện nhân khiến ta nhớ tới đội quân mặt sắt uy danh lẫy lừng của Yến vương kiếp trước, y có thể đánh vào đến Ứng Thiên nhanh như vậykhôngthể bỏ qua công lao của đội quân ấy. Kiếp trước ta từng giao thủ với đội quân này rồi, khi ấy nhân số quân ta đông gấp mấy lần quân địch, nhưng quân ta lại chỉ thắng được suýt soát, thiệt hại nhiều vô số kể. Trong mấy trăm năm làm quỷ, có những lúc ký ức của ta mơ hồkhôngrõ, nhưngsựtàn khốc của trận chiến ấythìta vẫn khắc cốt ghi tâm, có thể thấy được tình cảnh khi đóđãđể lại ấn tượng sâu sắc với ta thế nào.”

(1) Đổ thư: Hai từ này ở trong câu thơ Mộ Khanh Hoàng đọc bêntrên. Trong câu của Mộ Khanh Hoàngthìđây có nghĩa là thi thư pháp, thi viết chữ, còn ở đây Lục Cửuđangnóivề nghĩa đentrênmặt chữ, có nghĩa là đánh cuộc (đổ = đánh bài, đánh bạc).

Chương 76: Đại lưu manh

Lục Cửu ôm chặt lấy Mộ Khanh Hoàng chạy nhanh hơn, đón lấy gió tuyết vờ như trượt tay làm rớt nàng, khiến Mộ Khanh Hoàng sợ hãi vòng tay ôm chặt lấy cổhắn, nệnhắn, mắnghắn, rồi lại bật cười khanh khách.

Mặc kệ những lời nhục mạ hùng hồn cực kỳ có lý của Mộ Kiêu, Thái tử vẫn hữu lễ đứng nghiêm, hai tay đặt trước bụng, vẻ mặt điềm nhiên nhưkhông. Nhưng còn Mộ Khanh Hoàngthìlạikhôngđược bình tĩnh như thế, vừa mở miệng định phản bác lạithìđãbị Thái tử ngănở sau lưng.

Y lặp lại ba lần liên tiếp, câu sau cao giọng hơn câu trước, thậm chítrêngương mặt còn lộ ra nụ cười quỷ quyệt mà người ngoài nhìn vào cảm giác như yđangđắc ý.

“Hử?” Mộ Khanh Hoàng nghiêm túc nhìnhắn.

Nụ cười ngây ngô của Lục Cửu lập tức cứng ngắc, bước chân cũng ngừng lại, rối rắmmộtlát rồinói: “Chỉ cần nửa câu đầu, còn nửa câu sau có thể thương lượng tiếp đượckhông?”

“khôngcó tiền đồ." Mộ Khanh Hoàng chọcnhẹvào gáyhắn.

Bên ngoài điện, Ngụy Bảo tận tâm tận lực giữ cửa, gió buốt thét gào, dưới ánh trăng nhợt nhạt có vài hạt tuyết lất phất rơi, mỏng manh như làn khói.

v**t v* gương mặthắn, kề trán mình vào thái dương củahắn, Mộ Khanh Hoàng thoải mái cười,nhẹgiọngnói: "Lục Cửu, ta thích cuộc sống “bị tửu mạc kinh xuân thụy trọng, đổ thư tiêu đắc bát trà hương” (1), chàng có thể cho takhông?”

“Nhớ chứ, nhưng ta biết cha ta nhất địnhsẽnuôi dạy Minh nhithậttốt. Nàngkhôngbiết chứ ta được cha ta nuôi từnhỏ, cha ta biết cách quậy hơn ta nhiều.”

Đây làđangngầm đền bù cho những nghi kỵ lúc trước - - giao quyền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây là Càn Thanh Cung, có Kiến Nguyên Đế ở đây, bọn họkhôngcần phải phản bác gì cả. Ngài là người đứng đầu của cảmộtnước, trong lòng tự có cân nhắc của riêng mình. Chỉ với những lời ba hoa tỏ vẻ đáng thương đáng buồn ấy mà muốn làm dao động suy nghĩ của bậc đế vương, nào có dễ đến thế?

trênmặt tuyết trắng xóa tỏa sáng dưới ánh đèn cung đình lung linh, có hai người, nhưng chỉ để lạimộthàng dấu chân.

Mười ngón đan xen, Mộ Khanh Hoàng cũng cười, “Ta nhớ nhi tử, chúng ta về nhà thôi."

“Hừ, ta đâu có dùng sức đâu.” Tuynóivậy nhưng Mộ Khanh Hoàng cũng buông lỏng tay ra,nhẹnhàng v**t v* taihắn.

Mộ Cao Tố cũngđãnhìn ra điều ấy, trong lòng cay đắng, lại cúi thấp đầu xuống lần nữa, nơm nớp lo sợnói: “Cái, cái đó... con chưa từng trông thấy tận mắt, chỉ là, chỉ là nghe người ta kể lại thôi.”

Lục Cửu kêu đau “úi da úi da”, nhưng ngoài miệng vẫn cứ trêu chọc: “Về nhàsẽthu thập nàng.”

Lục Cửu chợt bế ngang Mộ Khanh Hoàng lên, chạy phăm phăm giữa bầu trời tuyết.

Lục Cửu cố nhe răng trợn mắt ra vẻ đau, dụ cho Mộ Khanh Hoàng cười tít cả mắt.

Đợi đến khi trong Càn Thanh Cung chỉ còn sót lại hai cha con, Kiến Nguyên Đế xoay xoay nhẫn ngọc đeotrênngón cái, như chỉ lơ đãng hỏi: “Vị đạo sĩ kia đâu?"

“Trẫm tự có quyết định, ngươi vẫn nên lo lắng cho tội trạng của mìnhđi.” Đối với đứa cháu trai chạyđitố cáo cha ruột của mình này, Kiến Nguyên Đế cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng.

Ngụy Bảo tuân lệnh, sai Kim Ngô vệ Tướng quân lên điện kéo Mộ Cao Tố xuống.

Mộ Kiêu cười, “Nhi tử quỳ đau, thỉnh phụ hoàng cho phép nhi tử lại gần thưa chuyện.”

“Phụ hoàng, con có vài cân trà ngon, hương trà thơm ngát, nước trà trong vắt màu cam, uống vào trong miệng trước đắng sau ngọt, ngài mau nếm thửđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Kiêu chỉ vào Thái tửđangđứngtrênbệ rồng, vẻ khinh thị trong ánh mắtđãkhôngcần phải giấu giếm thêm nữa, “hắnđược sống an nhàn sung sướng, được nuôi dưỡng cung phụng chẳng khác gìmộtcon heo, mà vì sao con heo ấy lại được lên làm hoàng đế? Phụ hoàng, ngàikhôngtruyền ngôi cho ta, ta đành phải tự mình lập mưu đoạt lấy. Phải, cái c·h·ế·t của Vương Kỳ là do ta đứng sau bày kế hãm hại Thái tử, dùng máu của đám phụ nữ trẻ em người già người bệnh trong Dưỡng Tế Việntưới cho cây hút máu cũng là ta làm, còn về việc b·ắ·t· ·c·ó·c Triều Dương, tạo thành cái c·h·ế·t giả, là do nàng ta đáng phải nhận được. Nếu như nàng ta chịu yên ổn ở trong nhà giúp chồng dạy con,thìtađãkhôngnảy lòng muốn diệt trừ.”

Editor: Diệp Nhược Giai

Lục Cửu cười ha hảnói: “Nửa câu đầu, cảnh xuân rực rỡ, say rượu ngủ thiếpđi, ta giơ hai tay hai chân đồng ý, nếu có thể “mây mưa say đắm sau trướng gấm”thìlại càng tốt hơn.”

Lục Cửu lập tức hiểu ý của Kiến Nguyên Đế, bèn nhìn sang Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng gật gật đầu, Lục Cửu liền chắp tay tạ ơn.

Mộ Khanh Hoàng bước xuống bệ rồng hành lễ.

Nhìn thấy Mộ Kiêukhôngkiêng nể gì mànóithẳng ra dã tâm của mình, Kiến Nguyên Đếđanglửa giận ngút trời bỗng nhiên lại trầm mặc, cả Càn Thanh Cung nháy mắt chìm trong yên lặng, bầukhôngkhí nặng nề khó thở.

Nghe xong lời này, Lục Cửu nắm lấy tay Mộ Khanh Hoàng, cườinói: "Nàngnóirất đúng."

“Lão Ngũ, dã tâm của ngươi quá lớn,nóira những lời đó, về tình cũng có thể tha thứ. Nhưng mà lão Ngũ à, ngươi khó khăn, còn làm Thái tửthìkhôngkhó, làm hoàng đế cũngkhôngkhó chắc? Những điều đó trẫmsẽkhôngnóira, cónóingươi nhất định cũng nghekhônglọt, hơn nữa lại càngkhôngchịu nhận sai. Nếuđãvậy,thìtrẫmsẽnóivài chuyện thực tế hơn chút. Dã tâm của ngươiđãbị phu thê Triều Dương vạch trần, mưu tính ấp ủ bao năm trời của ngươiđãbị bại lộ, những thứ ngươi dày công chuẩn bịđãtan thành mây khói, ngươi thất bại rồi. Đối vớimộtkẻ có dã tâm nhưng lại thất bại,thìtất cả những dã tâm ấy đều chẳng bằngmộtcái rắm! Chịu phạtđi.”

“Phụ hoàng, con mang sản vật Bắc Bình đến cho ngài đây, trong này có vài tấm da cừu non,khôngphải ngài vẫn chê mùa đông mặc giáp bào cồng kềnh vướng víu à, ngài có thể bảo Tạo Chức Cục đem mấy tấm da cừu non này may thành áo bông cộc tay mặc ở bên trong.”

Mộ Khanh Hoàng bịhắndọa cho khẽ kêu lên, ôm chặt lấy cổhắn, nện vào lưnghắn, “Bậy bạ,đangở trong cung đấy.”

“Takhôngcho chàng bế nữa, mau thả ta xuống."

“Sao thế?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Đại lưu manh