Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 1 Ta Thật Sự Xuyên Qua A
Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có trăng sáng và vô số ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời có 1 thanh niên ngồi tựa vào ghế dựa trong 1 cái sân nhỏ, tay cầm điện thoại nhưng đầu lại ngước nhìn về phía bầu trời đêm. Tô Đàm khẽ thở dài 1 tiếng tự lẩm bẩm.
"Thật là muốn nhìn thấy vũ trụ bao la rộng lớn ngoài kia a...Hôm nay giành cả 1 ngày lên mạng tìm đọc tiểu thuyết mà chẳng vừa ý được cuốn nào cả. Thật chán"
Mỗi ngày đều như thế Tô Đàm đều thích đọc tiểu thuyết và cứ ngồi thẫn thờ 1 mình lẩm bẩm suy nghĩ viễn vong.
" Ây da, giờ này người người tụ tập ăn chơi đàm điếm chỉ có mỗi mình lủi thủi tự kỷ a".
Hôm nay nước nhà đăng quan vô địch trận bóng đá nên người người rũ nhau đi bão chỉ có hắn ở nhà 1 mình, không phải hắn không muốn đi mà sự thật hắn không có bạn và hắn cũng không thích bóng đá hay các loại thể thao vận động. Ngoại trừ tiểu thuyết và game ra Tô Đàm không có bất kỳ thời gian đầu nhập vào cuộc sống khác như bao người.
Nhìn thời gian cũng đã rất trễ, Tô Đàm loay hoay bước vào nhà chuẩn bị đi ngủ.
Nằm trên giường, Tô Đàm để tay lên chán cảm khái.
"Người không có mục tiêu hướng đến thật đáng sợ a"
Tô Đàm tự nhủ mục tiêu của mình là gì, hắn nghĩ mãi mà không thấy đáp án, hắn không biết hướng đi của mình, hắn lảm nhảm trong đầu.
"Ước gì được sinh ra và làm lại lão thiên gia gắn cho mình 1 cái mục tiêu a, giá như..."
Không biết qua bao lâu, Tô Đàm chìm vào giấc ngủ hắn cảm giác như mơ cũng như thật, linh hồn hắn cứ như đang ngao du về 1 hướng không xác định, xuyên qua rất nhiều chiều không gian và cũng đồng thời có 1 cổ thần bí đang tràn vào linh hồn hắn, linh hồn hắn như 1 hố đen đang không ngừng thôn phệ các phương thiên địa mà hắn đi qua.
Không biết qua bao lâu, có thể là 1 ngày, 1 năm hay ức vạn năm cũng không xác định.
Tĩnh giấc sau giấc mộng ngàn thu, Tô Đàm mông lung mở mắt ra hắn cảm thấy cả người rất uể oãi không còn 1 tí khí lực nào. Trước mắt hắn là 1 căn phòng gổ, cánh cửa sổ được lợp bằng giấy nhìn rất cổ trang, khung giường còn có tấm màn che và còn rất thơm nữa. Hắn tự nhủ là mình không hề biết căn phòng này. Hắn tự hỏi.
"Đêm qua rõ ràng là ngủ tại căn nhà xây bằng gạch và nằm trên nệm mở máy quạt ngủ mà. Tại sao lại biến thành dạng này rồi?"
Hắn tâm rất hoảng, đầu óc ong ong
"Đây là bị b·ắ·t· ·c·ó·c sao? Ai thất đức đem mình bắt đến đây vậy hả? Ta sợ a. Ta giá trị bản thân không đáng tiền a, gia đình lại nghèo không đến mức bị t·ố·n·g· ·t·i·ề·n a, có thể ta ngoại hình cũng không ổn a, sẽ không bị cắt bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g chứ? Ta sợ đau cũng sợ c·h·ế·t a."
Tô Đàm khuôn mặt tái mét mồ hôi lạnh lâm ly. Hắn mặc dù không có mục tiêu, cuộc sống bình thường rất nhám chán nhìn như tự kỷ nhưng không chối bỏ rằng hắn rất sợ c·h·ế·t.
Hắn hiện tại vừa sợ vừa không có chút khí lực nào, tâm tình hoảng cực kỳ, không biết phải làm thế nào thì đột nhiên bên ngoài có tiếng nói truyền đến, hắn nghe không hiểu gì cả. Hắn biết thật xong đời rồi, mình bị thổ dân b·ắ·t· ·c·ó·c, sẽ bị ăn thịt sao? Hắn liên tưởng đến thổ dân là vì hắn nghe được tiếng nói rất lạ không giống như ngôn ngữ mà hắn từng biết, mặc dù hắn không nói được hay hiểu được tiếng của nước khác nhưng hắn có nghe qua, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy a.
Hắn cố gắng ngồi dậy để chạy trốn, chân tay luống cuống vung qua vung lại chợt hắn giật mình. Trước mắt hắn là 1 đôi bàn tay trắng nhỏ nhắn mũm mĩm như búp măng, hắn cảm thấy rất kỳ quái nên đong đưa đôi bàn tay qua lại trước mắt mình, nắm chặt rồi bung ra, lập đi lập lại nhiều lần hắn xác định đây thật là tay của mình mới dừng lại.
Hắn tiếp tục quan sát cơ thể mình thì phát hiện mình đang nằm trong bọc tã lót.
"Cái này...cái này.."
Hắn lấp bấp không dám tin đây là chính mình.
"Đây là bị teo nhỏ hay là xuyên qua?"
Đang băn khoăn thời điểm thì cánh cửa phòng bị mở ra làm hắn giật cả mình. Bước vào phòng là 1 người phụ nữ vóc dáng thon dài mặc trên người quần áo cổ trang, khuôn mặt tinh xảo trông có vẻ hơi tiều tụy nhợt nhạt nhưng có thể thấy đây là 1 người phụ nữ xinh đẹp, trên mặt còn treo lên nụ cười ấm áp bao dung nhìn về phía Tô Đàm từng bước tiến tới.
Nhìn thấy người phụ nữ xa lạ này 1 khắc, bản thân Tô Đàm cảm thấy 1 cổ cảm giác thân thiết ràng buộc đến từ huyết thống máu mủ nói cho hắn biết đây chính là mẹ của hắn.
Nữ nhân tiến đến trên giường lấy tay nhấc lên Tô Đàm ôm ấu yếm vào lòng khẽ hát ngâm nga, trên khuôn mặt là vô tận yêu thương trìu mến.
Mặc dù Tô Đàm không hiểu nữ nhân này đang ngâm nga cái gì nhưng hắn có thể xác định 100% là hắn xuyên qua.
Từ hoảng sợ cho đến bình tĩnh phân tích. Hắn rốt cuộc thả lỏng bản thân. Trên khuôn mặt vẫn là 1 bộ trẻ sơ sinh nhăn nhó đáng yêu nhưng bên trong tâm hồn là vô hạn kinh hỉ không thể kiềm nén.
"Xuyên qua rồi, ta thật sự xuyên qua rồi. Từ đây ta sẽ làm 1 người hoàn toàn mới, thực hiện mục tiêu đứng đỉnh nhân sinh. Hahaha..."
Tô Đàm không ngừng cười, đây là điều mà hắn đã nằm ngủ cũng muốn mơ đến bao nhiều lần mà không được. Cười thầm 1 hồi lâu hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn trong đầu đề cập đến các hướng đi mà tương lai cần hướng tới.
Trong đầu thì suy nghĩ không ngừng nhưng mồm vẫn cứ ngậm ti a, hắn bây giờ còn là trẻ sơ sinh cần sữa mẹ để sống. Bởi vì còn là trẻ sơ sinh nên sinh mệnh lực của hắn rất yếu, uống sữa no nê sau hắn cảm thấy tinh thần mệt mỏi, mặc dù rất muốn định ra hướng đi nhưng hắn vẫn còn là trẻ sơ sinh a. Hắn không biết thế giới này và thế giới trước có hoàn cảnh lối sống giống hay khác nhau, hay cũng có thể đây là 1 thế giới quỷ thần tồn tại.
Hắn liên tưởng đến mình đã xuyên qua đến thế giới khác thì có hay không mang theo hệ thống? Hắn mặc niệm trong đầu gọi đến hệ thống nhưng mãi không có phản ứng.
"...."
Im lặng thật lâu.
"Chắc là triệu hồi phương thức không chính xác?"
Hắn tự lẩm bẩm. Nhưng làm hắn gọi đủ mọi cách vẫn không thấy hệ thống xuất hiện làm cho hắn ngốc trệ.
"Xong con bê. Ta không mang theo phần mềm hack làm sao bây giờ? Lỡ đâu thế giới này có tiên thần yêu ma cùng tồn tại làm sao bây giờ? Ta 1 cái thái điểu chẳng phải c·h·ế·t oan?"
Tô Đàm xoắn hết cả người lên.
"Không có hệ thống chắc là người mang theo khí vận gia trì nhỉ"?
Tô Đàm tự lẩm bẩm.
Hắn không suy nghĩ nữa.
"Đợi đến lúc lớn 1 chút biết đi biết nói rồi tự tìm hiểu phương thế giới này cũng không muộn"
Tô Đàm lòng tràn đày chờ mong tiến sâu vào giấc ngủ.
1 năm sau.
Bây giờ Tô Đàm đã 1 tuổi hắn đã có thể đi đứng và nói chuyện, trùng hợp thay tên của hắn vẫn là Tô Đàm, mặc dù bước đi còn hơi khập khiễng nhưng cái miệng hoạt bát như là đứa trẻ 3-4 tuổi.
Trong cơ thể hắn, nói chính xác là trong linh hồn hắn tồn tại 1 cổ lực lượng thần bí khiến hắn có cảm giác chỉ cần mở nó ra thì hắn có thể có được thứ mà hắn khao khác. Trong 1 năm qua hắn tìm mọi cách để có thể đi vào trong đó tìm tòi nhưng vẫn không làm được, mỗi lần muốn đột phá xong vào thì hắn lại mệt mỏi xụi lơ nằm trên giường ngủ thật lâu. Hắn cảm thấy có lẽ là do bản thân còn quá nhỏ yếu không chịu nổi tiêu hao.
"Ráng đợi thêm 1 thời gian nữa a."
Tô Đàm thầm thở dài.
2 năm sau.
Trong căn phòng có 1 đứa trẻ trông rất đáng yêu và hoạt bát, đôi mắt sáng ngời rất có mị hoặc rất dễ dàng cho người ta sinh ra hảo cảm muốn che chở đang hưng phấn nhảy cẫng lên.
"Thì ra là thế, hảo lợi hại a." Tô Đàm vui vẻ cười to lên.
Cuối cùng thì Tô Đàm cũng có thể biết được trong linh hồn của mình ẩn giấu thứ gì.
Trong này chứa đựng tất cả tri thức, chỉ cần muốn đọc thứ gì thì trong đầu sẽ xuất hiện. Điều này làm hắn biết được cặn kẽ phương thế giới này, đây là nơi thực lực vi tôn, có tiên, có yêu, có ma cũng có thần phật tồn tại. Bởi vì hắn sinh ra trong gia đình phàm nhân, cuộc sống hằng ngày bình bình phàm phàm. Ban ngày buôn bán kiếm tiền ban đêm tắt đèn ngủ nghỉ. Nhà hắn kinh doanh vải lụa, sinh ý cũng rất tốt nên cũng không bận tâm về vấn đề ăn mặc. Cũng do tiên phàm khác biệt nên trong tộc không có sách ghi chép về tồn tại của tiên phật nên hắn vẫn cứ băn khoăn mãi về phương thế giới này.
Bây giờ rút cuộc hắn đã hiểu sơ về phương thiên địa này. Hắn say xưa trong thư tịch mãi đến thần hồn mệt mỏi mới thôi.
"Thế giới này thật tuyệt cũng thật nguy hiểm a. Không biết mình có thể giống như bọn họ có thể ngự kiếm phi hành, sút địa thành thốn, đặc biệt có thể trường sinh, thật là thơm a." Trong lòng Tô Đàm cảm khái không thôi.
"Mãi đọc thư tịch quên không tìm hiểu tu tiên phương pháp a. Hư sự thật. Haiz"
Tô Đàm thở dài tử lẩm bẩm.
"Thôi thì đợi tinh thần phục hồi thật tốt rồi tìm hiểu tiếp vậy. Dù gì cũng đợi được 3 năm, không so đo dài ngắn đợi thêm 1 ngày.
Sáng hôm sau.
Tô Đàm tinh thần tràng đầy hứng khởi hắn vội vã ăn uống bữa sáng rồi ba chân 4 cẳng chạy nhanh về phòng, không kịp chờ đợi tiến vào không gian thần bí bên trong linh hồn để tìm hiểu phương pháp tu tiên, nhưng điều hắn không thể ngờ là bên trong thần bí không gian chỉ cho phép hắn đọc thư tịch liên quan đến lịch sử, biết làm thơ văn, soạn nhạc, thư pháp, hội họa,..vv.
"Đây toàn là thứ gì?" Tô Đàm không tin nổi chửi tục lên.
"Ta muốn trường sinh a, ta muốn tu tiên a, ta muốn nhìn vũ trụ rộng lớn bao la ngoài kia a. Đây là nơi thực lực vi tôn a, học những thứ phàm nhân kia có trứng dùng a." Tô Đàm tức hổn hển nói.
"Không được, chắc phải có những công dụng khác nữa mà ta chưa biết, phải tìm hiểu thật kỹ mới được."
Nói xong, Tô Đàm tiếp tục vùi đầu vào tìm hiểu bên trong thần bí không gian hắn phát hiện điểm máu chốt.
Không phải là thần bí không gian không có phương pháp tu tiên mà tại hắn đang ở chiều không gian thuộc về phàm nhân.
Sau khi lục lọi khắp nơi hắn phát hiện bên trong còn có 1 lối đi thông hướng chiều không gian khác. Tiến vào bên trong đập vào mắt hắn là rất nhiều cổng không gian. Hắn có thể xác định đây chính là địa phương mà hắn muốn là nơi để hắn tu tiên chân chính a.
Bên ngoài cổng khắc lấy vô số phù văn, hắn nhìn không hiểu nhưng hắn biết có vẻ rất là lợi hại. Tò mò Tô Đàm tiến đến từng cổng không gian đưa tay thử chạm vào thì bổng nhiên trong đầu hiện lên dòng chữ.
'Bỏ vào 20 linh thạch Gấp 2 lần ngộ tính thời gian duy trì 1 khắc'. Tô Đàm kinh hỉ tiếp tục chạm vào cánh cửa tiếp theo.
'Gấp 3 lần ngộ tính yêu cầu 50 linh thạch, thời gian duy trì 1 khắc'.
'Gấp 10 lần ngộ tính yêu cầu 540 linh thạch, thời gian duy trì 1 khắc'.
"Haiz...Cũng may là tăng tiến theo phép cộng chứ tăng tiến theo phép nhân gấp 1000 gấp vạn thì không biết bao nhiêu linh thạch mới đủ a." Tô Đàm thở phào may mắn nói. Hắn lại tiếp tục sờ qua những cánh cổng khác.
'Gấp 2 lần tốc độ hấp thu linh khí yêu cầu 50 linh thạch, thời gian duy trì 1 canh giờ'.
'Gấp 10 lần tốc độ hấp thu linh khí yêu cầu 1350 linh thạch, thời gian duy trì 1 canh giờ'.
Tô Đàm trên khuôn mặc cười không ngậm được mồm, tiếu ý nói.
"Cái gì mới gọi là hack? Đây mới chính là hack a. Thật là thơm. Ha ha..."
"Linh thạch sao? Thứ đồ này ở đâu có nhỉ? Để hỏi phụ thân xem sao." Tồ Đàm suy tư nói.
Hắn đang muốn tìm hiểu thêm thì linh hồn suy nhược không cho phép tiếp tục, hắn đành thối lui ra không gian thần bí trở về thực tại. Vì tình thần lực tiêu hao quá độ hắn mỏi mệt nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đến buổi trưa vì đói nên Tô Đàm tỉnh dậy đi đến phòng ăn, vì kinh doanh đang gặp phải vài vấn đề nên cha mẹ hắn đang bận giải quyết sự vụ. Trong nhà chỉ có hắn và gia đinh, vì là người xuyên việt trong cơ thể tồn tại linh hồn là 1 người trưởng thành nên mới 3 tuổi Tô Đàm đã rất biết tự chiếu cố mình, những việc yêu cầu đến khí lức hắn không làm được còn lại hắn đều có thể ung dung. Điều đó khiến cha mẹ hắn rất yên tâm và vui mừng cảm thấy con của mình là thiên tài. Trong tộc ai cũng yêu quý hắn xem hắn như thần đồng tồn tại nên nhiều khi hắn cư xử không giống con nít thì cũng không ai thấy làm lạ.
Ăn uống xong hắn tìm đến thư phòng, mặc dù linh hồn rất mệt nhưng tu tiên dụ hoặc quá lớn hắn không thể đợi thêm.
Bên trong thư phòng có 1 nam nhân trung niên đang kiểm kê sổ sách, nam nhân trung niên nhìn không đủ soái nhưng trên mặt lại thấy rõ được vô cùng phúc hậu, thoạt nhìn là 1 người thư sinh nho nhã lễ độ, thật sự là như vậy đây cũng chính là phụ thân của Tô Đàm tên là Tô Hậu.
Nhìn thấy khả ái nhi tử chạy đến Tô Hậu buông xuống trên tay sổ sách tiến đến nhấc bổng Tô Đàm lên xoay vài vòng rồi đặt hắn xuống, xoa đầu cưng chiều nói.
"Làm sao lại chạy đến nơi đây rồi?"
Tô Đàm đôi mắt mông lung nhìn về phía phu thân, âm thanh non nớt cất tiếng hỏi.
"Phụ thân có biết về tiên nhân"?
Tô Hậu ôn hòa sờ vào đầu của Tô Đàm lắc đầu đáp.
"Ta cũng không biết rõ, chỉ biết bọn họ có tồn tại."
"Vậy phụ thân có nghe nói qua linh thạch sao? Tô Đàm tiếp tục trông mong hỏi.
"Cái này ta cũng không rõ nhưng thôn trưởng chắc có lẽ biết, cháu trai của hắn vài năm trước được tiên nhân nhìn chúng tư chất dẫn về núi tu hành." Tô Hậu thổn thức nói trông lòng không khỏi hâm mộ nhưng khi nhìn đến nhỉ tử về sau lại vui vẻ nghĩ đến chính mình nhi tử thông minh như vậy, cái gì cũng biết cũng giỏi, chắc chắn thiên tư hơn người, được tiên nhân nhìn chúng khả năng rất cao. Nghĩ đến điều đó Tô Hậu vội vàng nói tiếp.
"Theo ta biết cứ cách 15 năm sẽ có tiên nhân đến Đông Man thành chiêu thu đệ tử, đến lúc đó ngươi có thể đến tham gia xem sao."
Nghe phụ thân nói đến Tô Đàm thập phần hưng phấn, 2 tay nắm lấy tay của phụ thân hắn lay mạnh hỏi.
"Thế còn bao lâu nữa thì mới đến thời gian chiêu thu vậy phụ thân"?
Tô Hậu nhìn thấy nhi tử mình lần đầu hưng phấn như vậy không khỏi bật cười. Hắn sờ lên cầm tính toán nói.
"Khoản thời gian tiên nhân chiêu thu đệ tử là vào 6 năm trước, nếu không có bất ngờ xảy ra thì còn 9 năm nữa."
Nghe đến thời gian 9 năm Tô Đàm không khỏi thất lạc lên. Phụ thân hắn thấy vậy không khỏi bật cười lên nói.
"Người cái tiểu tử thúi này, ngươi nhìn xem ngươi bây giờ mới có 3 tuổi, 9 năm nữa ngươi cũng mới 12 tuổi vẫn là 1 đứa con nít, thất lạc cái gì chứ."
Nghe vậy Tô Đàm mới hết xụ mặt cười đùa tí tửng buông tay phụ thân ra không tiếp tục hỏi nữa chạy 1 mạch về phòng.