Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10 Ngươi Có Hôn Phối Sao?

Chương 10 Ngươi Có Hôn Phối Sao?


Chương 10

Khu vực ngoại môn.

Một góc nào đó bên trong quãng trường. Tô Đàm ngồi chổng vó ở sạp hàng chờ đợi dê béo. Chờ đợi đến muốn ngủ gật cũng không có 1 ma nào đến nhìn ngó.

“Không đến mức a. Nơi này phong thủy tốt đẹp như vậy mà sao chẳng có ma nào tới cửa vậy nè. Không thể được, phải đánh thêm quảng cáo thôi.” Tô Đàm vắt óc suy tư nghĩ ngợi.

“Đúng rồi là âm nhạc, ta có thể đánh chú ý mọi người bằng âm nhạc a.” Tô Đàm gỏ chán 1 cái cảm giác mình thật thông minh. Sau đó hắn lại bần thần thở dài.

“Ta không mang theo đàn a, cũng không có linh thạch để mua, làm sao bây giờ.” Đang suy tư tìm cách giải quyết thì 1 trận gió nhẹ lây cành cây khiến cho những chiếc lá rụng xuống đung đưa lướt qua trước mặt Tô Đàm. Tô Đàm vươn tay đón lấy sau đó bật dậy tinh thần nói.

“Không có đàn thì ta dùng chiếc lá này vậy, không gì có thể làm khó được thiên tài như ta. Ha ha” Tô Đàm tự tin cười nói.

Sau đó Tô Đàm bắt đầu thử sức với chiếc lá, mặc dù hắn thông qua không gian thần bí học âm nhạc gần 10 năm, có thể nói trình độ âm nhạc của hắn đã đến mức đăng phong tạo cực nhưng hắn cũng chưa thử thổi lá bao giờ nên hắn trước tiên thử thổi vài lần để làm quen, sau 3 lần thử thì hắn mới bắt đầu tự tin lên.

Tô Đàm sâu hấp 1 hơi, nhắm mắt tịnh tâm đưa chiếc lá kẹp ở giữa môi bắt đầu thổi.

Âm thanh trong trẻo thanh thoát vang lên mang theo một mùa xuân tươi mới như tâm hồn thiếu nữ. Mặc dù Tô Đàm không có tu vi, không có nội lực nhưng tiếng nhạc mà hắn thổi ra truyền đi rất xa, xung quanh quãng trường tất cả đều là những người có tu vi trong người, nơi này mặc dù huyên náo ồn ào nhưng nếu như để ý 1 chút là có thể nghe rõ ràng tiếng nhạc.

Phía ngoài không xa có 1 thiếu nữ đang ngự kiếm phi hành trên bầu trời đi ngang qua quảng trường thì đột nhiên bị âm thanh của tiếng tiêu hấp hẫn, nàng vội vàng chuyển hướng tới nơi phát ra âm thanh. Tới nơi nàng phát hiện đang ngồi đó 1 thiếu niên với dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất thần đang nhắm mắt ngậm lá thổi. Nàng đứng cách đó không xa khoản chừng 3m lẳng lặng nhìn không lên tiếng.

Sau 1 hồi Tô Đàm ngừng thổi chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt hắn là 1 vị thiếu nữ ngạo kiều la lỵ, rất đáng yêu, 1 đôi mắt to rõ sáng sủa, làng da trắng mịn như mỡ đông, nàng mang đạo bào màu tím đứng lẳng lặng nhìn Tô Đàm.

Cái nhìn này khiến Tô Đàm giật nảy mình, hắn ngượng ngùng nói.

“Thật xin lỗi tiểu sư tỷ, là ta chú tâm quá nên không biết sư tỷ đang đứng đó.”

“Không không. Ta cũng mới đến. Ngươi ở đây là buôn bán gì sao?” Tử Tâm lắc đầu hỏi.

“Sư đệ ở đây bán thơ.” Tô Đàm ngượng ngùng trả lời.

“Ồ” Tử Tâm khẻ ồ 1 tiếng rồi mở miệng hỏi.

“Ta nhìn ngươi không có tu vi, vậy chắc là đệ tử mới nhập môn?”

“Vâng tiểu sư tỷ, ta mới vừa nhập môn hôm qua.” Tô Đàm thành thật đáp.

“Ngươi mới nhập môn sao không đến tàng thư các lĩnh công pháp nhập môn tu luyện mà lại ở nơi này bày quầy buôn bán?” Tử Tâm tò mò hỏi, 1 đôi mắt to mông lung kết hợp với thân hình thấp bé nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu.

“Cái này cũng do linh căn ta quá ngốn tài nguyên cần dùng thật nhiều linh thạch để bù đấp nên mới phải bày quầy buôn bán kiếm thêm thu nhập a. “ Tô Đàm bắt đắc dĩ thở dài nói.

“Ồ, là vậy sao. Thế ngươi buôn bán thế nào? 1 bài thơ bao nhiêu linh thạch?” Tử Tâm hiếu kỳ hỏi.

“Từ lúc bầy quầy ra vẫn chưa bán được cho ai, 1 bài thơ sư đệ lấy 2 linh thạch.” Tô Đàm cũng thành thật nói và cũng quyết định tăng giá.

“Một bài thơ 2 linh thạch, coi bộ ngươi cũng quá biết làm ăn a.” Tử Tâm mĩm cười nói.

“Khục khục” Tô Đàm ngượng ngùng ho nhẹ 2 tiếng, hắn thấy đây là vẫn còn rẻ, về sau 1 bài thơ 200 viên linh thạch hắn cũng dám hét giá.

“Như vậy đi, ngươi ở đây đ·ạ·n cho ta 1 khúc khiến ta cảm thấy thích thú, ta nguyện mua 1 bài thơ của ngươi với giá 50 linh thạch. Nếu không khiến ta hài lòng, vậy coi như ngươi phải đưa lại ta 10 bài thơ với giá 1 linh thạch. Ngươi cảm thấy thế nào?” Tử Tâm đưa ra đề nghị nói.

Tô Đàm đưa tay vuốt cầm hơi suy nghĩ cũng gật đầu đáp ứng nói,

“Được, Một lời đã định, cơ mà ta hiện tại không có đàn, chiếc lá này ta cũng là lần đầu thổi qua, cũng không có ca khúc riêng cho nó.” Tô Đàm có vẻ hơi ngượng ngùng nói.

“Ngươi có thể dùng cái này”. Nói nói tử tâm từ không gian giới chỉ lấy ra 1 cây cổ cầm đặt lên bàn.

Nhìn thấy cổ cầm 1 khắc. Tô Đàm hai mắt sáng lên, hắn không biết thanh này dùng chất liệu gì nhưng hắn cam đoan đay là chiếc cổ cầm tốt nhất mà hắn tưng thấy qua. Không kịp chờ đợi, Tô Đàm liền ngồi xuống khoanh chân đặt lên cổ câm, hai bàn tay xòe rộng chạm lấy dây đàn, rất nhanh Tô Đàm tiến vào trạng thái bắt đầu gảy.

Tô Đàm lần này có thể nói là đạt trạng thái hoàn mỹ nhất, tiếng đàn của hắn mang đến 1 âm thanh huyền diệu kéo người nghe tiến vào mộng cảnh.

Trong mộng cảnh, Tử Tâm như trải qua vô số năm tháng, có vui có buồn có thương cũng có cả hận. Nàng có thể dùng tu vi Trúc cơ đỉnh phong của mình để thoát ra mộng cảnh, nhưng có thể khúc nhạc quá hay, quá nhập tâm khiến nàng không muốn đi ra mà muốn trải nghiệm lấy.

Không bao lâu thì Tô Đàm cũng đ·ạ·n xong, Tử Tâm từ trong mộng cảnh trở lại hiện thực. Nàng nhìn lấy Tô Đàm là vô hạng thưởng thức, nàng không nghĩ đến vị tiểu sư đệ này còn chưa tiến vào luyện khí mà đã có thể đ·ạ·n ra 1 khúc khiến cho người có tu vi trúc cơ đỉnh phong như nàng tiến vào mộng cảnh.

“Khúc nhạc thật sự quá hay, đây là lần đầu tiên ta nghe được khúc nhạc hay như vậy. Một khúc nhạc lại có thể dẫn người nghe đi vào mộng cảnh thật không thể tưởng tượng nổi a.” Tử Tâm lúc này thật sự bị Tô Đàm cho kinh diễm đến, khen lấy không thôi.

“Đa ta sư tỷ thưởng thức, cái này cũng là do chiếc cổ cầm này quá tốt đi nên mới khiến ta đ·ạ·n được như vậy. Cũng không phải là tiếng đàn của ta mang người nghe tiếng vào mộng cảnh, cái này chủ yếu là khúc nhạc đã đánh động được đúng tâm tình của người nghe, khiến người nghe hiểu được ý nghĩa của khúc nhạc và tự liên tưởng đến điều mà khúc nhạc muốn diễn tả a.” Tô Đàm thành thật giải thích nói.

“Thì ra là vậy. Sư đệ thật là quá lợi hại đi. Như vậy đi, vì sư đệ vượt định mức mong đợi của ta, ta nguyện ý bỏ ra 250 linh thạch mua 5 bài thơ. Sư đệ thấy thế nào.” Tử Tâm tâm tình vui vẻ hào khí nói.

Nghe được 250 linh thạch Tô Đàm kích động không thôi, sợ đối phương thu hồi nên vội vàng gật đầu nói.

“Tất nhiên không thành vấn đề a. Tiểu sư tỷ thật sự là tiên nữ giáng trần là phúc tinh của ta a. Không biết tiểu sư tỷ muốn loại thơ về chủ đề nào?” Tô Đàm nịnh nót nhìn về phía Tử Tâm tiện hề hề hỏi.

Thấy Tô Đàm 1 bộ kích động Tử Tâm không khỏi buồn cười nói.

“Tùy tiện đi, đừng để ta thất vọng là được.”

“Tùy tiện sao?” Tô Đàm nghĩ nghĩ quyết định chọn lựa những bài thơ hay nổi tiếng nhất ở kiếp trước. Tô Đàm tay cầm bút đinh viết thì Tử Tâm đưa tay chặn lại nói.

“Không cần phải viết trên giấy, sư đệ có thể tự mình đọc ra là được.”

“Được” Tô Đàm gật đầu đồng ý, dù sao khách hàng là thượng đế a.

“Vậy ta ngay bây giờ bắt đầu đọc a” Tô Đàm nhìn về phía Tử Tâm xong lại nghiêng đầu 1 góc 45 độ hướng lên trời bắt đầu diễn xuất đọc lấy.

“Đầu giường ánh trăng rọi

Ngỡ mặt đất phủ sương.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng

Cúi đầu nhớ cố hương.

Nước phá tan, núi sông còn đó,

Đầy thành xuân cây cỏ rậm sâu.

Cảm thời hoa rỏ dòng châu

Biệt ly tủi giận, chim đau nỗi lòng.

Ba tháng khói lửa ròng không ngớt,

Bức thư nhà, giá đắt bạc muôn.

Gãi đầu tóc bạc ngắn ngun,

Dường như hết thảy, e khôn búi tròn.

...

Không biết sư tỷ có hài lòng về 5 bài thơ trên? Nếu không hài lòng ta có thể vì sư tỷ đọc tiếp vài bài khác.” Tô Đàm nhìn Tử Tâm quan tâm hỏi.

“Không biết sư đệ đây đã có hôn phối hay chưa?” Sau khi nghe Tô Đàm đọc xong 5 bài thơ, Tử Tâm phát hiện vị sư đệ này thật sự quá soái rồi. Ánh mắt nàng nhìn Tô Đàm rất giống nhìn thấy 1 bấu vật trân tàng quý giá.

“Ấy, Cái này thật ra ta đã có hôn ước.” Tô Đàm ngượng ngùng trả lời, ánh mắt của Tử Tâm nhìn Tô Đàm chằm chằm khiến hắn phát hoảng, Tô Đàm cuối đàu né tránh lấy.

Phát hiện mình hơi thất thố, Tử Tâm vội ho nhẹ hai tiếng nói tiếp

“Thật là đáng tiếc a, ta dường như cảm thấy sư đệ rất thích hợp với ta a, sư đệ có hay không muốn suy nghĩ thêm”. Tử Tâm không từ bỏ hỏi lấy.

“Ta đã có hôn ước, việc quan trọng của ta là kiếm thật nhiều linh thạch để tu luyện. Như vây mới có thể theo kịp nàng bước chân.” Tô Đàm thành thật nói.

“Vị hôn của sư đệ cũng là tu tiên giả sao?” Tử Tâm hiếu kỳ hỏi.

‘Ân” Tô Đàm gật đầu đáp.

“Ta có thể biết thân phận của nàng sao?” Tử Tâm tiếp tục hỏi

“Chưa có sự cho phép của nàng ta cũng không tiện nói, dù sao hôn ước này cũng cần thời gian để chứng minh nên sư đệ thật không tiện để người khác biết.” Tô Đàm tỏ vẻ lúng túng nói.

“Ta có thật nhiêu linh thạch a.” Tử Tâm dụ dỗ nói.

“Nếu sư tỷ yêu quý mỗi ngày có thể đến đây nghe ta đ·ạ·n ta chỉ lấy sư tỷ 2 viên linh thạch cho mỗi bài thơ.” Tô Đàm bên ngoài chững trạc nói nhưng bên trong rất là động tâm a, hắn cũng rất muốn ăn bám tiểu phú bà. Nhưng hắn luôn lấy ‘ổn’ làm đầu nên cũng không dám xong liều.

Thấy dụ dỗ không được Tô Đàm, Tử Tâm cũng không dây dưa thêm. Nàng từ trong không gian giới chỉ lấy ra 300 viên linh thạch đưa cho Tô Đàm rồi nói.

“Lúc nào rãnh rồi ta sẽ đến nghe sư đệ đàn ca a. Hôm nay tâm trạng ta rất tốt nên tặng thêm cho sư đệ.” Nói xong Tử Tâm tế ra phi kiếm dẫm lên bay đi mất.

Nhìn về nơi xa bay đi mất Tử Tâm, Tô Đàm cảm khái không thôi, đệ tử chân truyền thật quá giầu có đi, tiện tay là có thể đưa ra 300 viên linh thạch làm Tô Đàm không khỏi nghĩ đến Lâm Uyển Nhi.

Lắc lắc đầu, khômg muốn nghĩ ngợi. Tô Đàm nhìn về trên bàn chất đầy 300 viên thạch, hắn kìm nén kích động muốn hô hào lên, vội vàng bỏ linh thạch vào túi rất sợ ai đó đi ngang qua hốt đi, lúc đó hắn biết tìm ai mà khóc đây.

Cũng nhờ có tiếng đàn làm quảng cáo khiến cho nơi này tụ tập rất nhiều người. Có hiếu kỳ mà đến cũng có thưởng thức mà đến. Cũng chứng kiến có người chịu bỏ ra nhiều linh thạch mua thơ của hắn nên cảm thấy rất tò mò muốn tiến đến tìm hiểu xem sao.

Sau khi biết giá 2 linh thạch 1 bài thơ cũng rất tiện nghi nên cũng có nhiều người đến tranh mua. Bận rộn đến gần xế chiều Tô Đàm vội vàng thu lấy hành lý bức tốc chạy 1 mạch thật nhanh về phòng. Bởi vì hắn biết có rất nhiều người đang dòm ngó hắn nhưng ngại lúc trước có 1 vị mang đạo bào màu tím cùng hắn trò chuyện vui vẻ nên mới không dám hành động lỗ mãn.

Tô Đàm biết thế giới này lấy thực lực vi tôn, kẻ yếu không có quyền lên tiếng. Nếu như thật sự bị cướp hết linh thạch hắn cũng chẳng thể tìm ai để đòi lại được. Chỉ cần hắn không bị đánh c·h·ế·t hay tàn phế thì các chấp sự cũng chẳng buồn quản.

Vì lẽ đó hắn mới vội vàng thu dọn hành lý trở về mặc dù chuyện làm ăn cũng đang còn tốt.

Chương 10 Ngươi Có Hôn Phối Sao?