Chương 14 Nữ Nhân Thật Không Nên Xem.
Sáng sớm hôm sau.
Ngự trù phòng.
Các đệ tử tạp dịch cũng bắt đầu tiến đến chuẩn bị thức ăn. Bước vào phòng bếp thấy bên trong nằm đó 1 vị đệ tử đạo bào màu xám đang co dò ngủ lấy.
Vị đầu bếp đệ tử tạp dịch thấy vậy vội vàng tiến lên dùng tay lay lấy Tô Đàm gọi nói.
“Sư huynh
Sư huynh. Mau dậy a”.
Tô Đàm mong lung mở 2 mắt ra chớp chớp nói.
“Sáng rồi sao?”
Đệ tử tạp dịch gật gật đầu.
“Vâng đã sáng rồi. Không biết nguyên cớ gì sư huynh lại nằm ngủ ở đây?” Đệ tử tạp dịch tò mò hỏi.
Tô Đàm ngượng ngùng ngồi dậy gãi gãi đầu nói.
“Là đêm qua ta đói quá nên vô đây tìm thức ăn, không để ý ngủ quên a. Ngượng ngùng, ngượng ngùng a. Ta đây không làm phiền các ngươi, ta ra phía trước đợi a.” Nói nói Tô Đàm bước ra khỏi phòng bếp đi tới bàn nằm sấp xuống ngủ tiếp.
Đệ tử tạp dịch thấy vậy bật cười, cảm thấy vị sư huynh này khá hài hước.
Sau nữa canh giờ chuẩn bị cùng nấu nướng, cuối cùng thức ăn cũng làm xong. Tên đầu bếp nhìn thấy Tô Đàm vẫn nằm sắp trên bàn ngủ lấy liền tiến đến lay nhẹ nói.
“Sư huynh dậy ăn a. Cơm nước đã xong.”
Nghe đệ tử tạp dịch nói Tô Đàm cũng dần dần tĩnh dậy. Nói thật hắn rất buồn ngủ, đêm hôm qua nằm dưới sàn cứng rắn cả đêm hắn thật ngủ không ngon giấc cùng với 1 bụng đói cồn cào khiến hắn rất là thèm ngủ. Cũng may là thể chất của hắn giờ đây đã được cãi thiện, mệt mõi tuy là không có nhưng đói bụng với thèm ngủ vẫn là không tránh khỏi.
Thế là Tô Đàm quyết định bỏ ra thêm 1 viên linh thạch mua lấy 1 phần thịt thêm để bổ sung năng lượng hao hụt. Không có thịt ăn hắn thật không chịu nổi.
Ăn uống no nê, Tô Đàm còn mang theo vài cái màng thầu dự phòng bên người.
Hôm nay hắn ngựa quen đường củ tiến đến quầy hàng ở quãng trường tiếp tục buôn bán. Nơi này có rất nhiều đệ tử qua lại và cả chấp sự cũng hay ở nên Tô Đàm không lo bị 2 tên khốn kiếp kia tìm đến gây sự. Mặc dù việc t·ranh c·hấp giữa các đệ tử vẫn hay diễn ra, nhưng đó là ở những nơi không ai nhìn thấy. Nếu như đánh nhau b·ị b·ắt gặp sẽ bị nghiêm hình trọng phạt. Vì lẽ đó các vị đệ tử cũng quy quy củ củ không dám hành động lỗ mãn ở nơi đông người.
Các đệ tử ngoại môn đời trước đều là tu vi trúc cơ kỳ.
Quy định ở Thanh Vân Tông là nếu trong vòng năm năm có thể đạt được trúc cơ thì sẽ được trực tiếp tấn thăng thành nội môn đệ tử. Trong vòng 10 năm nếu như vẫn không đột phá được trúc cơ thi sẽ phải rời khỏi thanh vân tông hoặc cũng có thể trở thành đệ tử tạp dịch, nhưng hầu hết là mọi người không cam chịu làm tạp dịch khổ sai nên đại đa số là rời đi thanh vân tông trở về thế giới phàm nhân, ít ra cũng làm được chức quan lợi hại trong triều đình.
Cứ 10 năm khu vực ngoại môn đều sẽ tổ chức cuộc thi, 50 người đứng đầu sẽ được thăng cấp thành đệ tử nội môn. 10 người đứng đầu đều sẽ nhận được phần thưởng, mặc dù không phải thứ gì quý giá nhưng có còn hơn không. Quan trọng là có thể tấn thăng thành để tử nội môn, ích lợi mang đến to lớn hơn đệ tử ngoại môn rất nhiều.
Không chỉ thu nhập linh thạch mỗi tháng nhiều hơn còn có thể đi vào tầng cao hơn bên trong tàng thư các lựa chọn công pháp cao cấp hơn. Đối với tu vi trúc cơ kỳ như bọn hắn linh thạch chủ yếu đến từ các nhiệm vụ, việc mỗi tháng phân phác 5 viên có cũng được không có cũng không quan trọng.
Vì lý do an toàn, thảnh thơi mà loãng Tô Đàm không thể trì hoãn thêm nữa, phải nhanh chóng kiếm thật nhiều linh thạch đột phá tu vi mới được. Bọn hắn 10 năm trước đều đã là trúc cơ kỳ bây giơ thêm 5 năm nữa đột phá trung kỳ cũng khó nói trước được. Tô Đàm bây giờ luyện khí kỳ còn không phải, bây giờ còn đắc tội 2 tên trúc cơ kỳ. Hắn hiện tại tình thế như đang đứng trên chảo dầu, rất gấp gáp.
Tô Đàm sử dụng 120% công lực của hắn, 2 tay cầm bút bắt đầu điên cuồng vẽ lấy. Mặc dù xem qua rất nhiều lần phim ảnh nhưng hắn hôm nay là lần đầu tiên vẽ loại này nên tâm tình của Tô Đàm cũng rất phức tạp. Chỉ là tranh do chính hắn họa mà hắn nhìn vào đạo tâm kém chút bất ổn. Hắn vậy mà xem ‘cứng’ lúc họa thì không cảm thấy thế nào nhưng lúc nhìn lại vậy mà hắn nóng hết cả người, đệ đệ vậy mà ngốc đầu lên.
Tô Đàm lắc lắc đầu cố gắng vứt bỏ tạp niệm, hắn thề sau này phải tu luyện thêm công pháp ổn định đạo tâm mới được, chứ cứ đà này hắn thật không trụ nổi.
Trong thời gian hắn họa cũng có rất nhiều người đến muốn mua thơ, nhưng lúc này hắn dán tấm biển kèm dòng chữ.
‘Giữa trưa mới mở bán, sáng nay bận vẽ tranh, xin đừng làm phiền’.
Nhiều người thấy hắn chăm chú họa mặc dù rất tò mò muốn xem nhưng cũng để ý mặt mũi không tiện quầy rầy, đành đứng ở 1 bên từ xa xem hắn họa. Vì ngại người xem trực tiếp nên Tô Đàm dùng giấy che chắn xung quanh.
Sau hơn 2 canh giờ Tô Đàm cuối cùng cũng vẽ ra được 20 cuốn, mỗi cuốn đều mang 1 sắc thái khác nhau, hắn rất hài lòng về tác phẩm này. Bảo đảm bán ra sẽ có khối người mua với giá cao.
Lúc này Tô Đàm gở bỏ biến báo bắt đầu kinh doanh như thường lệ.
Thấy hắn cuối cùng cũng mở bán mọi người cũng bắt đầu tiến đến hiếu kỳ xem xét. Thấy tiến đến có vài vị khách quen, Tô Đàm thân mật sưng huynh gọi đệ cười cười nói nói.
Lúc này có 1 vị sư huynh hiếu kỳ tò mò muốn lật xem sách thì Tô Đàm vội vàng chặn lại nói.
“Thật xin lỗi vi sư huynh này. Sách này thật không tiện mở ra trốn đông người xem a. Muốn xem phải bỏ ra 2 linh thạch thì mới được xem a” Tô Đàm thần thần bí bí nói.
Vị sư huynh nghe vậy không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng cảm thấy vô cùng tò mò, vị sư đệ này có thể nói kỳ tài ngút trời thứ hắn làm ra quả thực rất lợi hại, 2 linh thạch cũng không nhiều nên cũng quyết định thử xem.
Đưa ra 2 viên linh thạch vị sư huynh này cũng cầm lấy sách từ từ mở ra xem, mới xem được 1 trang đầu tiên hắn không ngừng thở gấp, khuôn mặt cũng là trở nên đỏ chót vội gấp sạch lại nhìn xung quanh xem sợ có ai đó phát hiện hắn. Thấy không có ai đứng gần hắn lúc này mới thở dài 1 hơi nhìn lấy đang đứng bên cạnh tiện hề hề cưới lấy Tô Đàm mới mở miệng nói.
“Sách này bao nhiêu? Ta muốn mua.”
Tô Đàm không suy nghĩ dơ lên 3 ngón tay nói.
“30 viên linh thạch.”
“Ngươi tăng giá cũng càng ngày càng nhanh a.” Vị sư huynh không vui nói.
Tô Đàm lúc này lắc lắc đầu nói.
“Thật không đắt a. Ta lúc trước bán thơ 2 viên linh thạch cũng là do khởi đầu không có danh tiếng. Nhưng bây giờ khác a, ta cũng không muốn bán 2 viên linh thạch nữa mà là 10 viên. Thơ ta bán họa ta vẽ đều là cực phẩm a.” Tô Đàm tự tin nói.
“Được 30 viên thì 30 viên ta mua.” Nói nói vị sư huynh lấy ra 30 viên linh thạch mua lấy sách vội vàng cầm lấy bay đi, hắn hiện tại chỉ muốn tìm 1 nơi kính đáo xem sách.
Nhìn thấy hắn xem sách xong vội vàng mua mà cũng không thèm trả giá, rất nhiều người cũng là tò mò tranh nhau đến đưa 2 viên linh thạch xem bên trong rốt cuộc có thứ gì mà khiến hắn trở thành bộ dạng như vậy. Nhưng đến khi chỉ còn 1 cuốn sách thì Tô Đàm vội vàng cầm lấy không có ý định cho người khác xem. Điều này khiến mọi người rất bất mãn, nhưng Tô Đàm lại nói.
“Quyển cuối cùng ta không định bán, ta định để dành làm kỷ niệm.” Tô Đàm 1 bộ không nở nói.
18 người xem xong sách, tất cả đều trở nên dị dạng, 1 cảm xúc không đồng mà hợp, khiến người xung quanh thật sự rất là tò mò, rất muốn tiến đến giật lấy nhìn xem.
“30 linh thạch sao? Ta mua.” 18 người đồng thời xem sách cũng đồng thời muốn mua, rất sợ bị người khác c·ướp đi dáng vẻ, mua xong cũng vội ngự kiếm bay đi.
Điều này càng khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường tò mò không thôi nhìn Tô Đàm chầm chầm. Bộ dáng giống như nếu Tô Đàm không giải tỏ thắc mắc trong lòng bọn họ, bọn họ ngay lập tức liền đập quán.
Tô Đàm cũng không dám kích thích sự kiên nhẫn của bọn hắn nên mới để sách xuống nói.
“Cuốn cuối cùng này ta thật không tiện bán, chỉ cho phép xem, vẫn là 2 viên linh thạch ai đến trước xem trước.”
Nghe vậy tất cả mọi người cũng tranh nhau đưa linh thạch để xem vì quá đông người nên lần này Tô Đàm đưa ra chủ ý 10 người có thể làm thành 1 đội cùng nhau xem.
Một bên các nữ đệ tử cũng là vô cùng tò mò lấy, muốn tiến lên giao linh thạch đặt trước để xem sách thì Tô Đàm lên tiếng ngăn chặn nói.
“Thật sự xin lỗi sư tỷ, sách này của ta chỉ dành riêng cho nam nhân, nữ nhân thật sự không thích hợp. Không tin sư tỷ có thể hỏi các vị sư huynh đằng kia.”
Nghe vậy các vị sư huynh cũng liên tục gật đầu phối hợp, kỳ thật sách này bọn hắn cũng không dám để cho các sư tỷ sư muội xem nên rất là phối hợp không để cho các sư tỷ sư muội tiến đến xem.
Thấy như vậy các sư tỷ sư muội bất bình hô nói.
“Các ngươi đây là trọng nam khinh nữ sao? Cái gì mà chỉ phù hợp nam nhân, nữ nhân không phù hợp. Ta đây ngay bây giờ muốn xem xem.”
Có người lên tiếng cũng dẫn đến các sư tỷ sư muội khác cũng hưởng ứng theo, đồng loạt tiến lên muốn xem.
Thấy cảnh này Tô Đàm không khỏi tê cả da đầu, hắn cũng không nghĩ sách này bán chạy như vậy, các vị sư tỷ cũng là 1 bộ cực kỳ tò mò như thế, nếu thật để các nàng xem, vậy đời hắn coi như xong.
Các vị sư huynh cũng là cảm giác như đứng trên chảo nóng. Nếu để các nàng thấy đây phải chăng hình tượng nho nhả thư sinh lúc trước tan vở sao.
Tô Đàm đầu óc điên cuồng suy nghĩ tìm cách, nghĩ mãi mà không thấy cách nào thấu đáo, mà hiện trường thì càng ngày càng lúng túng. Tô Đàm vội “A” lên 1 tiếng gây lên sự chú ý của tất cả mọi người. Hắn lúc này ho nhẹ 1 tiếng nói.
“Kỳ thật sách này dành riêng cho nam nhân, nam nhân ai cũng có bên trong 1 góc khuất không muốn để cho nữ nhân nhìn thấy. Chắc có lẽ ở đây các vị sư tỷ cũng là như vậy đi, rất có nhiều bí mật không muốn cho nam nhân chúng ta biết a.” Tô Đàm bắt đắc dĩ thành thật nói.
“Đừng nói với ta là trong sách chứa thứ không sạch sẽ nha.” Vị sư tỷ hơi nhíu nhíu mày nói.
Tô Đàm giật mình ho khan 2 tiếng lúng túng nói.
“Không không, rất sạch sẽ nha, không như sư tỷ nghĩ đâu,bên trong là những câu thơ mà sư đệ đây vắt óc cả đêm mới suy nghĩ ra, những câu thơ này nói về tình yêu chân thành mà nam nhân dành cho người con gái họ yêu. Bên trong còn có họa 1 ít hình ảnh tỏ tình lãng mạng cần có để các vị sư huynh tham khảo nên mới khiến cho các sư huynh xem xong cảm xúc dâng trào như vậy. Nếu như bây giờ mà để cho các vị sư tỷ đây xem há chẳng phải bên trong sách của sư đệ đây trở nên vô dụng sao? Dù sao các vị sư huynh còn muốn vận dụng những thứ bên trong sách để tìm kiếm chân tình a. Có phải không các sư huynh.” Tô Đàm mặt không đỏ tim không run trơn tru nói dối.
Các vị sư huynh cũng cảm thấy khâm phục vị sư đệ này quá lợi hại đi, đồng loạt dơ lên ngón cái gật đầu tiếp ứng lấy.
“Như vậy đi, nếu như các sư tỷ cũng có chân tình hướng tới có thể nói với sư đệ, sự đệ sẽ chuyên tâm viết ra chân tình thơ cùng họa kèm theo cho các vị sư tỷ tìm hiểu, như vậy có được hay không?” Tô Đàm 1 bộ chân thành nói.
Nhìn thấy Tô Đàm chân thành như vậy các vị sư tỷ mới ngưng tò mò bỏ qua và cũng không quên dặn dò Tô Đàm làm riêng cho bọn nàng.
Thấy sự việc giải quyết êm xuôi, Tô Đàm thở phào 1 hơi rồi nhìn về phía đang tụm lại nói.
“Nhìn thấy các vị sư huynh thích thú cuốn sách này như vậy sư đệ cũng không đành lòng nên quyết định bán nó, nhưng chỉ có 1 cuốn nên bây giờ ai ra giá cao thì được, các vị sư huynh thấy thế nào?” Tô Đàm ra vẻ tiếc nuối không nở nói.
Nghe vậy các vị sư huynh cũng đồng loạt hét giá, sau 1 thời gian cuối cùng bán ra với giá 200 linh thạch.
Những người không mua được tiếc núi không thôi. Tô Đàm thấy vậy mới dụ dỗ bọn hắn ngày mai tiếp tục bán họa vì số lượng có hạng nên ai đến trước được trước. Nghe Tô Đàm nói vậy mọi người mới vui vẻ rời đi. Bọn hắn hiện tại cũng chẳng muốn thơ ca chỉ muốn xem sách.
Tô Đàm trong lòng cười trộm không thôi, làm giầu không khó a, chỉ cần biết đánh động nhân tâm, thứ gì càng ít thì càng quý mà càng quý thì càng giá cao.