Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23 Người Này Đầu Óc Có Bệnh.

Chương 23 Người Này Đầu Óc Có Bệnh.


10 ngày sau.

Thanh Vân tông.

Khu vực đệ tử mới nhập môn.

Tiếng nói cười ồn ào huyên náo.

“Các ngươi nghe tin gì chưa? Phong sư huynh ấy vậy mà đã đột phá đến luyện khí tầng 2. Thật quá lợi hại đi, với tư chất của Phong sư huynh rất có thể chưa đến 5 năm là có thể đạt đến trúc cơ trở thành đệ tử nội môn a.” Có đệ tử bát quái hâm mộ nói.

“Thật sự quá hâm mộ, ta tư chất ngu dốt mấy ngày gần đây mới khai mở đan điền ấy vậy mà Phong sư huynh đã đột phá đến tầng 2 rồi. Người so với người a.” Có đệ tử buồn rầu nói.

“Còn có Khả Lan sư muội, nàng dung mạo thật xinh đẹp, không biết nàng đã có ý chung nhân chưa?” Có đệ tử tương tư nói.

“Cái này còn phải hỏi. Đương nhiên ý chung nhân của nàng là Phong sư huynh rồi. Phong sư huynh tư chất cao như vậy, dáng dấp lại đẹp trai, nếu ta mà là nữ nhân ta cũng sẽ yêu Phong sư huynh.” Có đệ tử liếm c·h·ó nói.

“Thế nhưng là các ngươi có biết bên trong chúng ta còn có 1 vị đại thần?” Có đệ tử đưa ra câu hỏi.

“Ý của ngươi nói là vị Thần Long thấy đầu không thấy đuôi tên gọi Tô Đàm?” Có đệ tử tinh thông bát quái nói.

“Không sai. Chính là Tô Đàm”.

“Ta từ khi gia nhập Thanh Vân Tông gần 2 tháng cũng chưa bao giờ gặp qua vị này, nhưng truyền ngôn về vị này quả thật như sấm bên tai a?”

“Ta cũng là như vậy nghe nói vị đại thần này tài hoa hơn người rất được các vị sư huynh đời trước kính phục. Không biết ta có cơ hội có thể cùng vị đại thần này quen biết một hai hay không?” Có đệ tử mơ ước nói.

“Có gì đáng hâm mộ, thế giới này chẳng phải lấy thực lực vi tôn sao? Tài hoa hơn người thì thế nào? Tu vi không có cũng chỉ là đồ bỏ đi.” Âm thanh ghét bỏ chế giễu đột nhiên vang lên.

Các đệ tử đang bàn tán xôn xao bỗng nghe thấy âm thanh đồng loạt quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy âm thanh đến từ 1 vị thanh thiếu niên tuổi chừng 16, dáng cao 1m8, dung nhan chỉ dừng lại ở dễ nhìn, vẻ mặt kiệt ngạo trên miệng ngậm lấy cọng cỏ khí thế bừng bừng từng bước đi đến. Khi phát hiện người lên tiếng là ai, tất cả mọi người đều im lặng không dám mở miệng. Lúc này có 1 tên đệ tử hóa thân liếm cẩu lên tiếng nịnh nọt chạy tới nói.

“Phong sư huynh nói rất chính xác. Tô Đàm 1 tên nhóc con nhà quê chỉ biết vẽ tranh làm thơ, xách giầy cho Phong sư huynh cũng không xứng.”

Vẻ mặt của hắn vô cùng hèn mọn khiến xung quanh các đệ tử vô cùng khó chịu. Cùng là đệ tử ngoại môn có cần thiết phải như vậy sao? Thiên tư của hắn có lẽ cao hơn chúng ta nhưng cũng không đến mức như vậy đi. Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả các đệ tử xung quanh, bọn họ tuy mới bước vào con đường tu hành nhưng trong lòng đều mang lấy 1 khỏa cường giả tâm, không muốn khuất phục trước người cùng cấp.

Phong Dật nhìn trước mặt vị đệ tử này bộ dạng nịnh nọt cúc cung như c·h·ó 1 dạng cũng là cảm giác mình ưu việt, từ trong miệng phung ra cộng cỏ vỗ vai lấy vị đệ tử vài cái sau đó mở miệng nói.

“Rất tốt. Sau này ngươi có thể theo bên cạnh ta làm việc. Ta về sau bảo kê ngươi.”

“Đa tạ Phong sư huynh đề bạt. Ta nguyện làm c·h·ó bên cạnh của ngài.” Tên đệ tử kinh hỉ quỳ xuống nói.

Xung quanh các đệ tử chứng kiến cảnh này vẻ mặt nhăn nhó vô cùng. Quá mất mặt, thật sự quá mất mặt. Có đệ tử không chịu được nổi ‘hừ’ lạnh 1 tiếng.

Phong Dật nhìn thấy có vài vị đệ tử không phục, định tiến lên cho 1 cái hạ mã uy.

Bên trong phòng, vì bên ngoài tiếng ồn ào quá lớn cũng khiến Tô Đàm tỉnh dậy, hắn mở mắt duỗi tay ngoáp 1 cái thật dài rồi mới từ từ ngồi dậy. Tô Đàm rời giường hoạt động gân cốt bằng các bài thể d·ụ·c, cảm thấy thoãi mái hơn hắn mới mở cửa bước ra khỏi phòng.

Đi ra ngoài Tô Đàm nhìn thấy xung quanh các đệ tử tụ tập đàm điếm hắn tiến tới bắt chuyển hỏi.

“Xin lỗi có thể cho ta hỏi hôm này là ngày bao nhiêu được không?”

Vị đệ tử nghe Tô Đàm hỏi cũng là trả lời lấy nói.

“ngày 21 tháng 2.”

“Đa tạ.” Tô Đàm nhận được câu trả lời chấp tay nói đa tạ rời đi.

“Ta vậy mà ngủ tận 10 ngày.” Tô Đàm khó tin thầm nói lấy.

Nhìn thấy Tô Đàm rời đi, đám đệ tử xung quanh lúc này mới bần thần giật mình nói.

“Người lúc nãy có phải là Tô Đàm hay không?”

“Đẹp trai như vậy rất có thể là hắn a.” Có để tử mở miệng nói.

Nghe được người lúc nãy là Tô Đàm, Phong Dật cũng là nhíu mày, không còn ý định tính toán đến đám đệ tử này nữa mà đi về hướng Tô Đàm lớn tiếng quát.

“Đứng lại.”

Tô Đàm cũng không đứng lại mà cứ tiếp tục thông thả bước đi.

“Ta bảo ngươi đứng lại có nghe không.” Cảm thấy mình dường như bị khinh thị, Phong Dật tức giận quát lớn tiếng nói.

Cảm nhận được sát ý Tô Đàm lúc này mới dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía Phong Dật rồi dùng tay chỉ về phía mình hỏi.

“Ngươi gọi ta?”

“Ngoài ngươi ra còn có thể là ai.” Phong Dật tức giận nói.

“Ta cũng không có quen ngươi a.” Tô Đàm trong đầu đầy dấu hỏi chấm. Hắn thật không quen biết người trước mặt này. Cũng không hiểu tại sao tên đệ tử này lại nổi lên sát ý đối với hắn, hắn thời gian qua chỉ có ngủ và ngủ a.

“Ta chỉ là cảnh cáo ngươi làm người không nên quá kiêu ngạo.” Phong Dật như thượng vị giả đối với Tô Đàm nói. Hắn lúc này muốn hạ thấp Tô Đàm, đánh ra danh tiếng của hắn, dù sao hôm nay xuất quan, Phong Dật muốn lập 1 cái uy vọng bên trong đệ tử nhập môn, mà Tô Đàm chính là cái tốt nhất làm nền cho hắn.

“???” Tô Đàm không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa tay lên chỉ vào đầu của mình xong nói.

“Ngươi đầu óc có vấn đề sao?”

Phong Dật nghe Tô Đàm nói mình đầu óc có vấn đề thì tức giận bừng bừng, không do dự liền xong lên muốn giáo huấn Tô Đàm.

Luyện khí kỳ tầng 2 bộc phát, Phong Dật tốc độ lao lên chưa kịp vung quyền thì bị Tô Đàm dùng tay tát 1 cái ‘bép’ vào mặt khiến hắn trên không chung xoay lấy vài vòng rồi ngã lăn xuống đất.

Xung quanh các đệ tử trợn mắt hốc mồm thật lâu không thể tin tưởng chuyện vừa mới xảy ra. Bọn hắn vừa mới thấy cái gì, luyện khí tầng 2, được xưng là thiên tài đứng đầu đệ tử mới nhập môn vậy mà không chịu nổi 1 cái tát của Tô Đàm. Là do Phong Dật quá yếu? Không Không, lúc nãy Phong Dật tốc độ thật sự rất nhanh hắn thật không yếu mà là do Tô Đàm quá mạnh.

Tô Đàm chẳng hề quan tâm đến mọi người xung quanh, đối với Tô Đàm mà nói Phong Dật loại này như là ruồi muỗi, vung tay đập 1 cái là xong chuyện. Nhìn cũng chằng thèm nhìn, Tô Đàm xoay người rời đi.

Nhìn thấy đang nằm b·ất t·ỉnh nhân sự Phong Dật, tên c·h·ó săn đi theo cũng là sợ hết cả hồn, tí nữa là tè ra quần.

‘Ực’ các đệ tử lúc này cũng là vội nuốt mạnh nước bọt kh·iếp sợ không thôi, ai có thể nghĩ đến vị đại thần này không chỉ tài hoa hơn người còn mạnh biến thái như vậy. Thật quá phận a.

Đi đến sơn môn, Tô Đàm lần này hối lộ lấy 1000 viên linh thạch đưa cho 2 vị đệ tử canh cổng, vì lần này Tô Đàm cảm thấy thời gian xuất môn có thể hơi lâu nên Tô Đàm hối lộ lượng lớn linh thạch. Nhân được linh thạch 2 tên đệ tử cũng là vỗ ngực đảm bảo lấy.

Rời đi sơn môn Tô Đàm như thường lệ mua lấy vài bộ trang phục vì lúc trước những trang phục kia đã bị hắn làm nát hết.

Mặc lấy trang phục bình thường Tô Đàm tiến vào Vạn Bảo Các mua lấy dược tài, vì Tô Đàm cũng không có che mặt, tiêu phí lại nhiều nên hắn đến nơi này rất được hoan nghênh.

Tô Đàm lần này mua rất nhiều dược tài cấp 3, bên cạnh đó còn không ít dược tài cấp 4 tiêu tốn rất nhiều linh thạch. Vì đảm bảo dư dả đủ có thể tu luyện đến giai đoạn 2, Tô Đàm quyết định mua lấy 50 phần dược tài nhưng khi nghe đến giá cả Tô Đàm vội vàng ho khan lấy vội vàng mở miệng nói.

“Ta đùa thôi, phiền phức cho ta 20 phần.”

Nhân viên bán hàng cũng không có bị Tô Đàm hành động làm cho sinh khí hay lúng túng mà mở miệng tươi cười cung kính nói.

“Phiền công tử đợi 1 lát, chúng ta lập tức chuẩn bị đày đủ dược tài đưa cho ngài.”

Đối với Tô Đàm cây thần tài này, Vạn Bảo Các rất là hoan nghênh, dù sao mới có 1 tháng thời gian mà hắn đã ở đây tiêu phí hơn 200 triệu linh thạch, thử hỏi xem ai mà không yêu quý loại đại gia này.

Cũng không lâu lắm thì chấp sự cũng mang đến 20 phần dược tại đưa cho Tô Đàm, Tô Đàm bề ngoài tươi cười từ không gian giới chỉ lấy ra 200 triệu viên linh thạch đưa cho Dương Sán nhưng trong lòng lại đang rỉ máu không thôi.

300 triệu linh thạch là hắn dùng để tu luyện thần thông pháp thuật a, hắn cũng không nghĩ đến bất tử chi thân lại quá đốt tiền như vậy. Nhìn lại bên trong chỉ còn có vài chục chiệu linh thạch Tô Đàm lòng như tro ngụi rời đi Vạn Bảo Các.

Lần này Tô Đàm cũng không có trở về khu vực Thanh Vân tông mà hướng về phía bắc của núi Tam Thanh.

Bất tử chi thân giai đoạn 2 yêu cầu đến đại lượng máu tươi, Tô Đàm cũng không thể bỏ tiền ra mua loại này nên quyết định mạo hiểm tiến về nơi xa phía bắc tiến hành đánh quái.

Chương 23 Người Này Đầu Óc Có Bệnh.